Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 11: Lừa gạt mấy chục triệu người ( cầu cất giữ, cầu đề cử, cầu truy đọc)

Chương 11: Lừa gạt mấy chục triệu người (cầu cất giữ, cầu đề cử, cầu truy đọc)
Trên bãi tập, toàn trường hơn vạn học sinh đều rơi vào im lặng rất lâu.
Vô địch cùng cấp, đứng hàng đỉnh cấp... Mỗi một chữ này đều khiến người cảm thấy da đầu run lên!
Hơn vạn học sinh ở hiện trường đều ngây người, thiên phú của Từ Chu thật sự lợi hại như vậy sao?
Còn các thầy cô thì chấn kinh trước Tào Dũng.
"Tào Dũng cái tên này, hắn điên rồi sao? Hắn đang nói cái gì vậy!"
"Hắn đây là lừa gạt toàn trường, không, lừa gạt toàn bộ Lâm Giang thị!"
"Hắn không sợ nói dối bị vạch trần sau, hắn không có cách nào thu dọn sao?"
Các thầy cô xôn xao bàn tán.
Còn hiệu trưởng thì trầm giọng nói: "Hắn cũng không nói sai, thiên phú của Từ Chu, xác thực đứng hàng đỉnh cấp."
Nghe vậy, các thầy cô nhao nhao im lặng.
Điểm này bọn họ sao lại không rõ? Chỉ là, thiên phú này là thiên phú của thú loại, lại đỉnh cấp thì có ích lợi gì?
Còn nữa, cái gì mà "Thiên Long Bất Diệt Thể" căn bản không có loại thiên phú này, thiên phú của Từ Chu rõ ràng gọi "Hóa Long" mới đúng!
Cùng lúc đó, bên cạnh Tào Dũng, Từ Chu cũng có chút dao động trong lòng.
"Thiên Long Bất Diệt Thể?" Từ Chu thầm nghĩ: "Thiên phú của ta, gọi cái tên này?"
Trước đó, hắn tuy biết rõ đặc tính của thiên phú này nhưng lại không biết rõ tên cụ thể của nó.
Bây giờ, cuối cùng cũng làm rõ!
Lúc này, Từ Chu vẫn chưa biết, cái gọi là "Thiên Long Bất Diệt Thể" này hoàn toàn là do Tào Dũng bịa ra.
Rất nhanh, các học sinh dưới đài đã bắt đầu chất vấn.
"Thiên Long Bất Diệt Thể? Thật là cái tên khí phách!"
"Sao ta chưa từng nghe qua loại thiên phú này? Trong sách giáo khoa hình như không có nhắc đến!"
"Đúng vậy thưa thầy, thật sự có thiên phú này sao?"
Các học sinh bàn tán xôn xao!
Trên đài, Tào Dũng không đổi sắc mặt, cất cao giọng nói: "Thiên Long Bất Diệt Thể, thực ra là một biến chủng của một loại thiên phú nào đó, ba trăm năm nay vô cùng hiếm thấy! Võ giả thức tỉnh loại thiên phú này, thường rất thần bí."
"Người biết rõ thiên phú này, đương nhiên cũng không có mấy ai."
"Trên mạng, cũng rất khó tìm thấy thông tin liên quan!"
Lời vừa dứt, không ít học sinh đang dùng điện thoại tra cứu, đều nhao nhao bỏ điện thoại xuống.
Có học sinh hỏi: "Vậy thưa thầy, thầy làm sao biết rõ về loại thiên phú này?"
Tào Dũng thản nhiên đáp: "Trong nhà ta có một cuốn cổ thư, vừa vặn có ghi chép về thiên phú này!"
Học sinh kia lập tức im bặt.
Tào Dũng tiếp tục: "Chính vì thiên phú này quá mức cường đại, thậm chí được gọi là độc nhất vô nhị, nên hiệu trưởng mới quyết định không tổ chức lễ kỷ niệm thức tỉnh năm nay!"
"Tránh cho Từ Chu đồng học cậy tài khinh người, kiêu ngạo tự mãn, làm trễ nải tu luyện."
"Cho dù hắn có thiên phú cấp S không gì sánh bằng, nếu không cố gắng tu luyện thì cũng không thể thành cường giả được!"
"Từ Chu đồng học, em có hiểu không?"
Nói đến đây, hắn nghiêm túc nhìn Từ Chu một lượt!
Từ Chu cũng mặt mày nghiêm nghị, lớn tiếng đáp: "Hiểu rồi, thưa thầy!"
Cùng lúc đó, hơn vạn học sinh dưới đài cũng đều hiểu rõ chân tướng sự việc.
Nguyên lai, là vì thiên phú của Từ Chu quá mức mạnh mẽ nên hiệu trưởng mới hủy bỏ lễ kỷ niệm thức tỉnh lần này.
Lẽ nào nói, hiệu trưởng thật sự sợ làm bọn họ bị đả kích sao?
Trong khoảnh khắc, không ít học sinh lớp mười một, lớp mười hai đều lộ vẻ mặt biến ảo!
Trên đài, Tào Dũng tiếp tục: "Hiện tại, còn ai có nghi vấn không?"
Lần này, không ai mở miệng chất vấn nữa.
Sự việc đã quá rõ ràng, làm chim đầu đàn lúc này chỉ bị coi là kẻ ngốc!
"Đã không còn ai thắc mắc, vậy sự việc hôm nay dừng lại tại đây!"
"Ta hy vọng sau này, đừng để phát sinh chuyện tương tự!"
Tào Dũng trách móc: "Đặc biệt là mấy người lớp mười hai, lại còn cùng một đám học sinh lớp mười cãi nhau, loại chuyện này các ngươi cũng làm ra được?"
"Thay vì lãng phí sức lực đó vào việc tu luyện, các ngươi sớm đã thành võ giả rồi!"
Một tràng lời nói này vang lên, không ít học sinh lớp mười hai đều xấu hổ cúi đầu xuống.
Còn đám người lớp mười ban 8 thì nhao nhao ưỡn ngực, nét mặt hiện rõ vẻ đắc thắng vui sướng.
Thắng lợi là thuộc về bọn họ!
Thiên phú cấp S là thuộc về bọn họ!
Giờ khắc này, lớp mười ban 8 phảng phất như vừa thắng trận, ai nấy đều ngời lên vẻ vinh quang, và ánh mắt họ cùng nhau nhìn về phía Từ Chu, lại càng tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.
Một vài nữ sinh trong lớp, đôi mắt đẹp càng như lấp lánh ba quang, mang theo một tia ngưỡng mộ.
Không chỉ các cô nàng.
Thậm chí là những học tỷ xinh đẹp khác của khối mười hai và khối mười một cũng có không ít người kín đáo nhìn chằm chằm vào Từ Chu với ánh mắt đưa tình.
Vẻ ngoài đẹp trai!
Thiên phú cấp S!
Lại còn là thiên phú đỉnh cấp độc nhất vô nhị!
Đây quả thực là bạn trai hoàn hảo!
"Được rồi, mọi người mau chóng tranh thủ thời gian về lớp học đi." Trên đài, Tào Dũng lên tiếng.
Sau đó, ông nhìn về phía Từ Chu, gật đầu nói: "Từ Chu, em cũng về đi."
"Vâng, thưa thầy." Từ Chu khẽ gật đầu.
Hôm nay có thể nói là hắn nổi bật nhất, mà tất cả những điều này, đều nhờ vào công lao của thầy giáo.
Mặc dù Từ Chu luôn cảm thấy, có chỗ nào đó không ổn.
Bất quá, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều, được người khác hết lời khen ngợi, phía dưới lại còn vô số ánh mắt cuồng nhiệt của bạn học.
Tất cả những điều này, đều khiến cả thể xác và tinh thần Từ Chu vô cùng vui vẻ.
Từ Chu không dừng lại trên bãi tập mà nhanh chóng dẫn đám bạn lớp 8 đi về phía lớp học.
...
Không bao lâu sau, tất cả học sinh trên bãi tập đều đã rời đi.
Còn hiệu trưởng và các thầy cô thì không vội vàng rời đi.
Đợi đến khi người cuối cùng rời khỏi, hiệu trưởng mới từ tốn nhìn về phía Tào Dũng.
"Tào lão sư, hôm nay hành động của thầy, thật làm tôi ăn hết cả kinh." Hiệu trưởng từ tốn nói.
Ngay trước mặt toàn bộ giáo viên mà lừa gạt hơn vạn học sinh!
Đây vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Mấu chốt là, chờ đến khi chuyện hôm nay truyền ra, toàn bộ Lâm Giang thị, thậm chí các thành phố xung quanh đều sẽ nghe được tin tức này!
Đây là mấy chục triệu người!
Tào Dũng chỉ bằng vài ba câu mà đã lừa gạt mấy chục triệu người!
Chủ nhiệm lớp Lưu Phong của lớp một cũng trầm giọng nói: "Theo tôi thấy, thầy còn không bằng nói ra sự thật, thầy lừa gạt mọi người như vậy chưa chắc đã là chuyện tốt, đến khi chân tướng bị phơi bày thì thầy bảo trường ta đối mặt thế nào?"
Các giáo viên khác cũng nhao nhao thở dài.
"Đúng vậy, một khi chân tướng bị vạch trần, trường mình sẽ mất mặt lắm!"
"Từ Chu sớm muộn gì cũng biết rõ chân tướng, đến lúc đó, cậu ta sẽ phải chịu đả kích càng lớn!"
"Bây giờ mọi người nâng cậu ta lên cao bao nhiêu, đến lúc đó cậu ta ngã xuống sẽ càng thảm bấy nhiêu."
Giờ phút này, các thầy cô có chút oán trách.
Họ cảm thấy hành động lần này của Tào Dũng quả thực là không hề để ý đến mặt mũi của trường, thậm chí không nghĩ cho tương lai của Từ Chu.
Nghe những lời này, Tào Dũng lại tỏ vẻ mặt không chút thay đổi.
Đợi mọi người than phiền xong xuôi, ông mới lên tiếng: "Nếu Từ Chu có thể trưởng thành thì sao?"
Các thầy cô đều sững sờ.
Tào Dũng tiếp tục: "Vừa rồi ta cẩn thận quan sát Từ Chu, khí huyết của cậu ta có biến động, so với trước đó đã có sự tăng lên."
"Điều này cho thấy, tốc độ tu luyện của cậu ta không hề chậm lại bao nhiêu!"
Các thầy cô nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ngay cả hiệu trưởng cũng ngạc nhiên hỏi: "Mới chỉ hai ngày ngắn ngủi, thầy xác định có sự tăng lên mà mắt thường cũng thấy được sao?"
"Xác định." Tào Dũng gật đầu.
Mọi người nhao nhao hít vào một hơi!
Nếu đúng là thật...thì chỉ sợ chuyện khó lường!
Lúc này, chủ nhiệm lớp Lưu Phong lắc đầu: "Hai ngày tăng lên này của Từ Chu, phần lớn là do trước kia tích lũy thôi."
"Hôm qua tôi có về nhà tra tư liệu, trong lịch sử có vài ví dụ thức tỉnh thiên phú thú loại."
"Mà những người kia, không ai có thể phá được cảnh giới võ giả nhị phẩm cả."
"Thiên phú thú loại, vốn dĩ không phù hợp với con người!"
Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Đúng vậy, vấn đề lớn nhất của thiên phú "Hóa Long", đó chính là nó thuộc loại thiên phú thú loại, chỉ có lợi cho yêu thú!
Đối với sự tu luyện của con người, chỉ có tác dụng ngược lại.
Lời Lưu Phong nói không sai, sự tăng lên hai ngày của Từ Chu, phần lớn là do cạn kiệt sự tích lũy trước kia.
Nếu không thì làm sao có thể có sự tăng lên mắt thường thấy được trong một thời gian ngắn ngủi hai ngày được?
Hiệu trưởng cũng thở dài nói: "Cậu ta tiêu hao sự tích lũy của mình, tương lai con đường, e rằng sẽ càng khó đi hơn."
Nhưng mà, Tào Dũng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Ta tin tưởng cậu ta, nhất định có thể đi tiếp."
Hiệu trưởng muốn mở lời, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Tào Dũng, cuối cùng lại thở dài một tiếng, không nói nữa.
"Tên Tào Dũng này cũng đến tuổi về hưu rồi, muốn đào tạo một học sinh chân chính kế thừa y bát của hắn thì cứ theo hắn vậy."
Hiệu trưởng trong lòng thầm than: "Chỉ là lựa chọn lần này của hắn, e là khó đảm nhiệm."
Việc Từ Chu thức tỉnh thiên phú cấp S, Tào Dũng đặt hy vọng vào cậu ta cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là hiệu trưởng cảm thấy, hy vọng này của Tào Dũng cuối cùng e rằng cũng chỉ thất bại ê chề.
Thầm than một tiếng, hiệu trưởng chợt nhớ ra điều gì đó, trầm giọng nói: "Sự việc đã xảy ra, mong mọi người nghiêm khắc giữ bí mật, không nên tuyên truyền ra ngoài."
"Cứ coi như Từ Chu thực sự thức tỉnh Thiên Long Bất Diệt Thể, một loại thiên phú thần bí không tồn tại đi."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Cứ coi như Từ Chu thức tỉnh một loại thiên phú thần bí không tồn tại?
Đây chẳng phải là tự lừa mình dối người sao?
Nhưng họ cũng hiểu rõ ý của hiệu trưởng.
Tào Dũng đã chọc thủng cái sọt lớn rồi, vậy nên họ chỉ có thể theo đó mà đi dọn dẹp hậu quả.
Dù sao thì ngoại giới chẳng mấy chốc cũng sẽ biết, Lâm Giang nhất trung xuất hiện một thiên phú cấp S "độc nhất vô nhị", đến lúc đó các bên sẽ theo dõi sát sao.
Một khi để cho người khác phát hiện ra là giả, vậy tuyệt đối sẽ dẫn đến làn sóng phẫn nộ ngập trời. Trường học có thể không gánh nổi chuyện này đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận