Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 04: Cấp S thiên phú ( cầu cất giữ, cầu đề cử, cầu truy đọc)

Chương 04: Thiên phú cấp S (cầu cất giữ, cầu đề cử, cầu theo dõi)
Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, đã ở trong thế giới giả lập. Dù nói là thế giới giả tưởng, nhưng tất cả ở đây đều vô cùng chân thật. Lúc này, Từ Chu đang đứng bên bờ một dòng sông lớn rộng mênh mông và chảy xiết.
Màn đêm dày đặc! Đột nhiên, ánh trăng giữa bầu trời phảng phất nhuốm máu, biến thành một mảnh đỏ như máu.
"Ầm!"
Một trận ba động thần bí vô cùng lớn lao, trong nháy mắt phóng xạ ra toàn bộ đại địa.
Đất rung núi chuyển! Trước mặt Từ Chu, nước sông đột nhiên nổ tung, cột nước bắn lên cao mấy trăm mét.
"Đây là mô phỏng lại trận tai biến ba trăm năm trước sao?"
Từ Chu cảm nhận được đạo ba động thần bí kia, tâm thần có chút rung động.
Dưới làn sóng phóng xạ cường đại kia, cơ thể hắn đột nhiên mờ đi, Từ Chu trong nháy mắt cũng tái nhợt mặt mày, hình thể lập tức gần như sụp đổ.
Nhưng đúng lúc này, một đạo năng lượng mới sinh ra từ trong cơ thể hắn. Đây là dấu hiệu thiên phú thức tỉnh!
Nhưng một giây sau, Từ Chu đã không chịu được nữa, ý thức bị ép tắt. Hắn trong nháy mắt quay về khoang giả lập.
...
Trong khoang số 5, Từ Chu đột ngột mở mắt ra, ngay sau đó là những tiếng thở dốc kịch liệt. Dù ý thức chỉ sụp đổ trong thế giới giả lập, nhưng Từ Chu cảm thấy, chẳng khác gì cái c·h·ế·t thực sự.
"Thảo nào một số bạn sau khi ra ngoài, mặt mày đều tái mét cả..."
Từ Chu thầm cảm thán, lập tức lại nhìn tự thân.
"Ta chắc là thức tỉnh thành công rồi chứ?"
Vừa rồi hắn cảm thấy được trong cơ thể có thêm một đạo năng lượng mới, đang làm dịu tứ chi, xương cốt của mình. Theo lời Chiếu lão sư thì đây chính là dấu hiệu của thức tỉnh.
"Ra ngoài trước đã, không biết mình thức tỉnh được thiên phú cấp gì?"
Từ Chu mang theo mong chờ, tháo mũ bảo hiểm xuống, đứng dậy đi về phía cửa khoang...
...
Mà giờ phút này, toàn bộ đại sảnh, tất cả mọi người đều im lặng.
Tất cả lão sư, học sinh đều nhìn chằm chằm vào màn hình lớn giữa đại sảnh. Chỉ thấy màn hình tại vị trí số 5 đang hiển thị một dòng chữ màu vàng kim chói mắt, kim quang lấp lánh, bao trùm cả đại sảnh.
"Thiên phú cấp S!"
Một vị lão sư kinh hãi thốt lên.
Mấy vị lão sư khác cũng lộ vẻ không tin được, cực kỳ chấn động nhìn khoang giả lập số 5. Lại có học sinh thức tỉnh thiên phú cấp S sao?
Phải biết rằng, trong toàn bộ lịch sử của Lâm Giang thị, thiên phú cấp S không có nhiều!
"Lại là thiên phú cấp S, học sinh đó tên Từ Chu à?"
"Vạn người không được một thiên phú cấp S!"
Các lão sư trấn tĩnh lại, đều kinh ngạc vô cùng, nhao nhao nhìn chằm chằm vào khoang giả lập số 5 chờ nó mở ra.
Các học sinh lại càng thêm hãi nhiên.
Trong lớp 8, Ôn Nguyệt Huy trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
"Ta lạy ông vải!""Thằng cha này, chẳng phải từ nhỏ đã ốm yếu sao?" Ôn Nguyệt Huy tự lẩm bẩm: "Hắn gạt ta?!"
Đồng thời, trong lớp 1, học sinh vừa mới thức tỉnh thiên phú cấp A, giờ phút này càng hô hấp dồn dập.
"Thiên phú cấp S, sao lại thế này?"
"Đây chính là thiên phú trong truyền thuyết, Lâm Giang thị bao nhiêu năm không xuất hiện rồi? Sao cứ nhằm đúng lần này xuất hiện thế?"
"So với thiên phú cấp S, ta là cái thá gì?"
Giờ phút này, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.
Với thiên phú cấp A, hắn vốn là tâm điểm chú ý của trường, nhưng bây giờ, những ánh nhìn đó không còn đặt lên người hắn nữa. Đã có một người còn chói mắt hơn, yêu nghiệt hơn xuất hiện!
Bất quá, hắn không hề không phục. Bởi vì những người có thiên phú cấp S đều là những nhân vật xuất chúng hiếm có!
"Ầm!"
Ngay lúc này, cửa khoang số 5 mở ra.
Từ Chu bước ra khỏi khoang giả lập, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt ngây dại của mọi người.
Hắn khẽ giật mình, vội quay lại nhìn vào màn hình lớn.
Một thoáng, Từ Chu cũng đơ người.
Mình thức tỉnh... Thiên phú cấp S? !
Còn chưa kịp định thần. Chủ nhiệm lớp Tào Dũng ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: "Từ Chu, còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng phải là thức tỉnh thiên phú cấp S sao? Mau về chỗ của mình đi!"
Giờ phút này, Tào Dũng vừa đắc ý vừa tỏ vẻ nghiêm túc, khiến ông trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Hắn coi thường những lão sư của lớp khác.
Không phải các ngươi nói lớp 8 không có thiên tài sao? Mở to mắt ra nhìn rõ đi, đây là cái gì?
Các lão sư lớp khác, giờ phút này sắc mặt đều đen như than, mẹ nó, họ Tào vận cứt chó gì vậy?
Đồng thời, nghe thấy Tào Dũng, Từ Chu cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đi vào đội hình lớp 8.
"Từ Chu, không tệ, không hổ là con trai của Thiên Hải." Tào Dũng khen một câu.
Bọn họ, những lão sư này, đều biết, Từ Chu có một người tỷ tỷ thiên phú rất mạnh. Bây giờ Từ gia lại xuất hiện một thiên phú cấp S, quả là tin mừng.
Từ Chu nở nụ cười khiêm tốn, không nói gì, đang chuẩn bị vào hàng ngũ thì Tào Dũng lại vỗ vai hắn.
"Em đứng ở hàng đầu tiên."
Nghe xong, Từ Chu đành phải gật đầu, đi lên phía trước lớp 8.
Hắn đương nhiên hiểu ý lão sư, bởi vì giờ phút này, hắn chính là mặt mũi của lớp 8! Có hắn ở đây, ai dám xem thường lớp 8?
Mà người lớp 8, cũng là từng người mặt mày kiêu ngạo ưỡn ngực, cảm thấy vinh quang.
Từ Chu đứng trước đội hình lớp 8, trong lòng cũng cảm xúc dâng trào.
"Ta vậy mà thức tỉnh thiên phú cấp S!" Từ Chu trong lòng kích động, đương nhiên rõ thiên phú này có giá trị như thế nào. Đặt ở toàn bộ Giang Châu, học sinh thức tỉnh thiên phú cấp S cũng không quá một trăm! Phải biết rằng, Giang Châu là một tỉnh siêu lớn, gần một tỷ dân.
Một tỷ người chọn được một trăm người! Đây là thiên tài trong số các thiên tài, dùng "phượng mao lân giác" để hình dung cũng không hề quá đáng...
...
Bài kiểm tra thức tỉnh vẫn tiếp diễn. Rất nhanh, lớp 8 lại có thêm một thiên tài nữa xuất hiện. Ôn Nguyệt Huy, vậy mà lại thức tỉnh thiên phú cấp A!
Thiên phú cấp A, cho dù đặt ở thành phố tỉnh lị Giang Thành, cũng được xem là thiên tài. Đương nhiên, trước mặt Từ Chu với thiên phú cấp S, thì có vẻ hơi ảm đạm đi một chút. Tào Vĩnh Tuyền cho Ôn Nguyệt Huy đứng bên cạnh Từ Chu, cùng nhau gánh vác mặt mũi cho lớp 8!
Các lão sư khác, sắc mặt chỉ gọi là một sự ghen tị. Bất quá cũng may, lớp 8 cũng chỉ có hai người này, về sau như bị đứt gãy, một thiên phú cấp B cũng không có, thiên phú cấp C thì ít ỏi thảm hại...
...
Lại qua một giờ. Bài kiểm tra thức tỉnh cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn.
Lãnh đạo trường đứng trên bục giảng, cất cao giọng nói: "Bài kiểm tra thức tỉnh đến đây là kết thúc, các lớp có thể lần lượt ra về... ""À phải rồi, em Từ Chu lớp 10 ban 8, mời ở lại một lát."
Trong đám người, Từ Chu vừa chuẩn bị rời đi theo đội hình, nghe thấy vậy không khỏi hơi sững sờ.
Sau đó, hắn khẽ gật đầu, đi đến nơi vắng vẻ đứng chờ.
Rất nhanh, các học sinh đều đã đi hết. Bên trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn lại Từ Chu và một vài giáo viên. Mà những vị lão sư này, đều nhìn chằm chằm vào Từ Chu, trong mắt dường như lóe lên ánh mắt ham muốn.
Từ Chu bị nhìn chăm chú đến run người, không nhịn được mở miệng hỏi: "Các vị lão sư, mọi người có chuyện gì sao?"
Một vị lão sư cười nói: "Đừng khẩn trương, chủ yếu là chúng tôi muốn xem, em thức tỉnh được thiên phú gì."
Cấp S, cấp A, cấp B... chỉ đại diện cho sự phân chia cấp bậc. Nhưng cho dù là thiên phú cấp cao nhất, cấp S, cũng có rất nhiều loại khác nhau. Cụ thể là loại thiên phú gì, sẽ mang đến lợi ích như thế nào cho tu luyện, còn phải xem mới biết.
Từ Chu nghe vậy, cũng gật đầu, thật ra thì hắn cũng tò mò, thiên phú của mình rốt cuộc là gì. Thiên phú sẽ không hiển thị trên khoang mô phỏng, chỉ khi nào tu luyện thì hắn mới biết được.
Bình thường mà nói, từ nhỏ hắn đã ốm yếu, lẽ ra rất khó thức tỉnh được thiên phú mới đúng. Có điều, thực tế là, hắn không chỉ thức tỉnh, mà còn thức tỉnh được thiên phú cấp S vạn người không có một. Điểm này, đến cả Từ Chu cũng rất nghi hoặc.
Tào Dũng vỗ vai Từ Chu: "Chờ hiệu trưởng tới xem, có khi còn thu em làm đồ đệ ấy."
Từ Chu hơi sững sờ, hiệu trưởng thu đồ đệ?
Lập tức, trong lòng hắn cũng có chút mong chờ.
Sau một lát. Một vị lão giả mặc áo đen, vội vã bước nhanh vào đại sảnh.
"Thiên phú cấp S? Ở đâu? Cho ta xem xem!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận