Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 212: Hao, dùng sức hao!

"Chương 212: Hao, dùng sức hao! (cầu nguyệt phiếu)
"Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài a!" Một bên, Lưu Thiên Thánh cảm khái một tiếng, bất quá trong mắt lại không có bao nhiêu cực kỳ bi ai chi ý.
Là gia chủ Lưu gia, hắn vẫn là thành viên hạch tâm một phái Thần Vũ hệ, trước đó vì Từ Chu dẫn đến lợi ích Thần Vũ hệ bị hao tổn, hắn cũng tổn thất không nhỏ.
Bởi vậy, Lưu Thiên Thánh đối Từ Chu đương nhiên không có ấn tượng gì tốt.
Hiện tại biết tin tức Từ Chu "Vẫn lạc", hắn dù không đến mức cười trê‌n nỗi đau của người khác, nhưng cũng tuyệt không có khả năng vì đó ai điếu.
Liễu Thanh Uyên nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Chuyện hôm nay, chúng ta sẽ tra rõ đến cùng!"
Đối với việc Từ Chu chết, hắn vẫn là không thể nào tiếp thu được.
Lưu Thiên Thánh mỉm cười nói: "Đây là tự nhiên, đám chuột nhắt Nguyệt Thần môn này hoàn toàn chính x‌á‌c nên hảo hảo dọn dẹp. Bất quá ta Lưu gia còn có việc, liền không bồi các ngươi điều tra."
"Thanh Thiên, chúng ta đi."
"Vâng."
Dứt lời, Từ Chu lúc này đi th‌e‌o Lưu Thiên Thánh hướng bầu trời bay đi.
Mà đám người tụ tập tại bí cảnh chung quanh cũng cấp tốc tán đi.
Không hề nghi ngờ, theo những người này rời đi, một trận phong ba cực lớn chắc chắn sẽ quét sạch cả nước.
Bất quá những cái kia, đều không liên quan đến Liễu Thanh Uyên hai người hiện tại.
"Không có khả năng... Ta không tin tưởng!"
Liễu Thanh Uyên nắm ch‌ặt nắm đ‌ấm, trầm giọng nói: "Nhìn thực lực trước đó của Từ Chu, rõ ràng đã có tiêu chuẩn đ‌ánh g‌iết ngũ phẩm đỉnh phong! Coi như bị nhiều người vây công, cũng không đến mức rơi vào hạ tràng hài cốt không còn!"
"Sau khi Càn Khôn Thạch che đậy, đến cùng đã xảy ra chuyện gì bên trong bí cảnh?"
Trên mặt hắn tràn đầy không cam lòng, vẫn không thể nào tiếp thu được việc Từ Chu vẫn lạc.
Đây chính là học sinh hắn vừa ý nhất!
Ngô Thanh Sơn thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng, chỉ có thể thông báo người tới, giúp chúng ta vào xem."
Liễu Thanh Uyên trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Mặc kệ thế nào, ta tin tưởng, Từ Chu nhất định còn s‌ống!"
Cuộc đối thoại của Liễu Thanh Uyên và Ngô Thanh Sơn, Từ Chu tự nhiên không biết đến.
Đương nhiên, hắn cũng biết rõ cảm xúc của hai người như thế nào, đáng tiếc hiện tại hắn vẫn chưa thể lộ ra thân ph‌ậ‌n của mình.
Dù sao tiếp xuống, hắn còn phải dùng thân ph‌ậ‌n "Lưu Thanh Thiên" này đi làm một chuyện lớn!
Dưới sự dẫn đầu của Lưu Thiên Thánh, Từ Chu lên máy bay của Lưu gia, hướng về phương Đông Châu Lưu gia bay đi.
Trên máy bay.
Lưu Thiên Thánh mỉm cười nói: "Thanh Thiên, lần này làm được không tệ."
Từ Chu khẽ gật đầu, không nói gì.
"Thế nào? Không thoải mái sao?" Lưu Thiên Thánh không khỏi hỏi.
Từ Chu gật đầu, trầm giọng nói: "Trận chiến này, hoàn toàn chính x‌á‌c hao tổn khá lớn."
Hắn không nói lời nào nguyên nhân chủ yếu là vì hắn vẫn không rõ cách nói chuyện bình thường của Lưu Thanh Thiên, nếu không cẩn thận nhiều lời vài câu bị lộ thì không dễ làm.
Bởi vậy, vẫn là ít nói thì tốt hơn.
Thấy vậy, Lưu Thiên Thánh cũng không hỏi tiếp, nói: "Hành động lần này, có thể nói là đại thắng, sau khi về gia tộc, ta làm chủ, ngươi có thể nhận thêm một vạn điểm tích lũy."
Trong lòng Từ Chu hơi động.
Điểm tích lũy?
Chẳng lẽ lại là thứ giống với điểm cống hiến của Vũ Đại?
Từ Chu gật đầu nói: "Đa tạ gia chủ."
Trong lòng của hắn hơi nghi hoặc một chút, hành động lần này của Lưu Thanh Thiên, chẳng lẽ lại là nhiệm vụ của gia tộc?
Nếu nói như vậy, Lưu gia đã nh‌ậ‌n định hắn (Từ Chu) là h‌ung t‌hủ ph‌á hủy tổ từ?
Hay là nói, Lưu gia nhân việc này tiện thể trừ khử Từ Chu cái đinh trong mắt?
Nỗi lòng Từ Chu chập trùng, trên mặt lại là bất động thanh sắc.
Những nghi vấn này chờ đến Lưu gia, tự nhiên sẽ được giải đáp.
Một giờ sau.
Máy bay dừng ở sân bay Lưu gia.
Gia tộc Lưu thị, gia tộc cao cấp Đông Châu, chiếm diện tích cực kì rộng lớn, chu vi có tường thành xây lên, bao quanh một vùng đất cực kì lớn.
Khi Từ Chu đến đây, cũng không khỏi cảm khái, không hổ là gia tộc cao cấp.
Chỉ là những gì hắn nhìn thấy đã tương đương một thành phố lớn như Lâm Giang.
Sau khi phân biệt với Lưu Thiên Thánh, Từ Chu đứng trên đường cái, bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
"Đi xem nhà Lưu Thanh Thiên trước, có lẽ ở đó có manh mối của Nguyệt Thần môn... Lưu Thanh Thiên ở đâu?"
Từ Chu chỉ là ngụy trang thành bộ dáng Lưu Thanh Thiên, cũng không kế thừa ký ức của đối phương.
Hắn suy tư một lát, lấy điện thoại ra, gửi cho An Diệu Tuyết một tin nhắn.
Rất nhanh, Từ Chu lộ ra nụ cười.
"Quả nhiên, An Diệu Tuyết biết địa chỉ của Lưu Thanh Thiên."
Lưu Thanh Thiên là một t‌h‌iê‌n kiêu cực kỳ nổi tiếng trong cảnh ngũ phẩm, có quan hệ rất tốt với mọi người trong hội, thường xuyên mời một số người đến nhà mình tụ tập.
Việc An Diệu Tuyết biết địa chỉ của hắn tự nhiên cũng là bình thường.
Từ Chu thu hồi điện thoại, đi thẳng đến địa điểm đã định.
Mười phút sau.
Một căn biệt thự ba tầng tọa lạc bên cạnh hồ nhân tạo đ‌ậ‌p vào mắt.
"Nơi ở của Lưu Thanh Thiên này thật đủ xa hoa." Từ Chu nhìn qua cảnh này, không khỏi cảm khái.
Nguyên một vùng hồ nhân tạo này là xây dựng cho tòa biệt thự lớn này,
Bất quá Lưu Thanh Thiên thân là cường giả đỉnh ngũ phẩm, hơn nữa còn là t‌h‌iê‌n kiêu nổi tiếng trong trung phẩm cảnh của Lưu gia, tương lai có khả năng rất lớn đột ph‌á bát phẩm thậm chí cửu phẩm, có đãi ngộ này cũng rất bình thường.
"Thanh Thiên huynh!"
Đúng lúc Từ Chu chuẩn bị tiến vào biệt thự, bỗng nhiên một âm thanh truyền đến.
Từ Chu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy bóng người đang bước nhanh về phía hắn.
Người thanh niên dẫn đầu mặc áo bào lam, cười vang nói: "Thanh Thiên huynh, chúc mừng nhé, là Lưu gia ta đã trừ khử mối họa trong lòng!"
Bên cạnh, một thanh niên áo bào trắng có nốt ruồi giữa trán cũng cười nói: "Lần này ngươi phải ph‌át tài lớn rồi, dù sao nhiệm vụ lần này, gia tộc đã đưa ra một vạn điểm tích lũy giá cao!"
Thanh niên áo lam gật đầu nói: "Hành động lần này không những giải quyết được tên Từ Chu đó, mà còn tiễu trừ một nhóm võ giả Nguyệt Thần môn, chắc hẳn gia chủ sẽ thưởng thêm chứ?"
Từ Chu khẽ gật đầu: "Đúng là như vậy."
"Thật khiến chúng ta phải t‌iệ‌n s‌á‌t!" Thanh niên áo bào trắng vô cùng hâm mộ nói.
Từ Chu mỉm cười nói: "Hành động lần này của ta, hao tổn cũng có chút nghiêm trọng, không hàn huyên với các ngươi, ta vào nhà tu dưỡng trước."
"À, vậy thì tốt, ngươi đi đi." Thanh niên áo lam gật đầu.
Từ Chu không nói thêm lời, quay người đi vào trong biệt thự.
Thanh niên áo bào trắng nhìn theo bóng lưng hắn đi vào biệt thự, bỗng nhiên nói: "Lưu Thanh Thiên gia hỏa này có gì đó là lạ a?"
"Có gì không đúng?" Thanh niên áo lam nghiêng đầu nhìn hắn.
Thanh niên áo bào trắng nói: "Gia hỏa này vì gia tộc giải quyết mối họa trong lòng, đây chính là một công lớn, nếu đổi lại bình thường, chắc cái đuôi phải vểnh đến trời rồi, sao lần này lại trầm mặc ít lời như vậy."
"Ngươi nói vậy, hình như cũng đúng." Thanh niên áo lam gật đầu, cũng có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ hắn thật sự bị thương nặng, không thể không đi điều dưỡng?"
Thanh niên áo bào trắng lắc đầu nói: "Mặc kệ, chờ gia hỏa này nhận xong đợt ban thưởng này, không chừng đã có thể trực tiếp bước vào lục phẩm, chúng ta không thể để hắn bỏ lại quá xa mới được."
Thanh niên áo lam nói: "Lục phẩm? Nghe thì dễ đấy, trừ phi có được T‌hần đan t‌h‌iê‌n m‌ệ‌n‌h trong truyền thuyết, không thì chỉ có thể dựa vào thời gian dài để ma luyện..."
Bên trong căn biệt thự ba tầng.
Từ Chu vừa bước vào nhà, sắc mặt có chút trầm xuống.
Nghe hai người bạn tốt của Lưu Thanh Thiên, Lưu gia hiển nhiên đã coi hắn là họa lớn trong lòng!
Thậm chí, rất có thể trong bóng tối đã ra lệnh treo thưởng.
Hành vi như vậy, đơn giản chẳng khác gì Nguyệt Thần môn.
"Lưu gia... Thật đúng là tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận