Hỏng, Bị Xà Hạt Mỹ Nhân Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt

Chương 87: Đừng nói đích thân lên như vậy một hôn, liền xem như nghe trên như vậy vừa nghe, đều kéo dài tuổi thọ oa ~

Chương 87: Đừng nói là đích thân hôn một cái, mà chỉ cần nghe qua thôi cũng đủ sống lâu thêm à nha ~
Trong lúc Lục Viễn còn đang ngẩn người.
Hồng Phấn nương nương động đậy, thân thể lơ lửng tách ra, vây quanh Lục Viễn.
Tựa hồ đang cẩn thận quan sát Lục Viễn.
Lại có vẻ giống như động vật, ngạo nghễ ưỡn cái mũi ngọc tinh xảo lại gần cổ Lục Viễn, sau tai, trước ngực, tựa hồ đang ngửi cái gì.
Giống như là muốn nhớ kỹ mùi hương của Lục Viễn vậy.
Còn Lục Viễn thì bị dọa đến cứng đờ, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cuối cùng, đôi mắt trống rỗng đỏ ngầu của Hồng Phấn nương nương nhìn xuống dưới thắt lưng Lục Viễn, rồi lại nhìn lên.
Thấy cảnh này, trong lòng Lục Viễn không khỏi thở phào.
Quả nhiên.
Hồng Phấn nương nương hẳn là đột nhiên phát hiện hấp thụ quá nhiều nguyện lực, nên xuất hiện xem có chuyện gì.
Tuy không rõ Hồng Phấn nương nương làm sao biết chuyện này liên quan đến mình.
Nhưng Hồng Phấn nương nương đã đoán được.
Chắc là do Lục Viễn ở đây xây cầu dẫn tới.
Định thần lại, Lục Viễn vội khom người chắp tay nói:
"Vì nương nương cống hiến, muôn lần c·hết không chối từ."
Lục Viễn xem như trực tiếp thừa nhận.
Hồng Phấn nương nương lơ lửng giữa không trung nhìn chằm chằm Lục Viễn mấy giây, cuối cùng ném xuống một quân bài.
Chưa kịp Lục Viễn phản ứng, Hồng Phấn nương nương lại nhìn thật sâu Lục Viễn một lần nữa, thân thể liền hóa thành huyết vụ tan biến ngay trước mặt Lục Viễn.
Theo Hồng Phấn nương nương tiêu tan, cỗ tà tính khổng lồ khiến người khó chịu cũng tan biến trong nháy mắt.
Giống như uy áp của cường giả trong tiểu thuyết huyền huyễn.
Khi Hồng Phấn nương nương biến mất, mọi khó chịu trên cơ thể đều tan biến.
Lúc này Lý Hà Mỹ cũng lập tức mở mắt, quay lại nhìn Lục Viễn.
Khi thấy Lục Viễn không sao, Lý Hà Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, Lý Hà Mỹ như bị định thân, đừng nói thân thể, mí mắt cũng không mở nổi.
Lúc này, Lục Viễn cũng xoay người nhặt quân bài Hồng Phấn nương nương vừa ném xuống.
Quân bài cực kỳ đơn sơ, chỉ khắc một ký hiệu.
Ký hiệu này, Lục Viễn rất quen, đây là ký hiệu của Diễm Hương hội.
Thứ này là cái gì?
Lúc Lục Viễn cúi đầu xem xét quân bài, Lý Thanh Loan và Triệu Xảo Nhi cũng vội vàng đuổi tới.
Hai người đến cạnh Lục Viễn, đương nhiên thấy quân bài trong tay Lục Viễn.
Với quân bài này, hai người ngược lại không quá ngạc nhiên, chuyện sớm muộn thôi.
Lý Thanh Loan nhìn quanh rồi hỏi thẳng:
"Đi rồi?"
Lục Viễn gật đầu:
"Ừ, chỉ nhìn ta một lát, rồi đưa quân bài này cho ta. Cái này dùng làm gì?"
Triệu Xảo Nhi liền ôn nhu giải thích cho Lục Viễn:
"Đây là Hồng Phấn nương nương hoàn toàn tán thành ngươi. Sau này nếu gặp nguy nan, chỉ cần bóp nát quân bài, Hồng Phấn nương nương nhất định giáng thế!"
Nghe vậy, Lục Viễn nhíu mày:
"Ôi chao~ chẳng phải là có thêm một mạng sao?"
Triệu Xảo Nhi khẽ gật đầu, nhưng vẫn nói:
"Nói vậy cũng đúng. Chỉ là, nếu có thể thì tốt nhất đừng dùng. Dù sao thiếu ân tình thì luôn phải trả."
Nghe vậy, Lục Viễn nghiêm túc gật đầu, rồi cất quân bài cẩn thận.
Trực tiếp nhét vào ngực, không để vào túi trữ vật, tránh khi cần lại không kịp.
Lúc này Lý Thanh Loan nhìn quanh, thấy không có việc gì, liền quay sang Lục Viễn nói:
"Chắc là chuyện ngươi xây cầu bị nàng biết. Vô duyên vô cớ có thêm nhiều nguyện lực, tự nhiên phải ra xem có chuyện gì."
Lục Viễn gật đầu, không nói gì.
Chỉ cảm thấy Hồng Phấn nương nương rất lợi hại, rất mạnh.
Về "tiên gia", Lục Viễn không phải lần đầu thấy.
Lần trước cùng Kim Mỹ Tĩnh ở biên trấn, chẳng phải cũng gặp rồi sao?
Chỉ là mấy tiên gia từ Cao Ly đó toàn là hư ảo.
Không phải bản thể đến.
Vừa rồi Hồng Phấn nương nương cũng không phải bản thể, mà là giáng thế, vì cảm giác đó không sai được.
Nhưng Lục Viễn vẫn mơ hồ cảm nhận được, khi Hồng Phấn nương nương lơ lửng quanh mình, tóc như lướt qua mình.
Quan trọng nhất là, Hồng Phấn nương nương còn ngưng tụ ra được quân bài vật chất này.
Quả nhiên.
Đại ma đầu nổi danh ở Quan Ngoại có khác.
...
Trong lều trại tạm thời.
Bên trong ấm áp, dù thực chất chỉ là một cái lều vải lớn, bên ngoài vây ván gỗ.
Nhưng bên trong có nhiều Hỏa Linh thạch, nên không thấy lạnh, như ở nhà.
Mọi người ngồi quây quần ăn cơm, Lục Viễn thì đang nghĩ về mấy chữ trên đầu Hồng Phấn nương nương.
Xà Hạt mỹ nhân thì khỏi nói.
Nhưng "Tạo Thần" của Hồng Phấn nương nương là cái quái gì?
Đây là lần đầu Lục Viễn gặp.
Trước kia chỉ là độ nguy hiểm, độ thiện cảm, lần này lại lạ, là "Tạo Thần".
Tuy là lần đầu gặp, nhưng Lục Viễn cũng hiểu đại khái nghĩa của nó.
Dù sao cái tên đã nói lên tất cả, rất dễ hiểu.
Chắc là, để mình tăng thêm thật nhiều nguyện lực cho Hồng Phấn nương nương.
Khi nguyện lực càng nhiều, Hồng Phấn nương nương sẽ càng mạnh, và quan trọng nhất là gì?
Quan trọng nhất là, khi càng nhiều người tín nhiệm Hồng Phấn nương nương, nàng sẽ thoát khỏi thân phận tà ma.
Trở thành chính thần đường đường chính chính.
Cái gọi là chính thần, như những vị được thờ trong miếu Thành Hoàng.
Thật ra cũng không khó hiểu.
Chưa nói ở đây, chỉ riêng trên Địa Cầu.
Việc thờ thần trên Địa Cầu hiện đại, những vị được thờ từ xưa đều là phàm nhân.
Ví dụ như Triệu Công Minh tài thần.
Hay mẹ tổ nổi danh nhất phương nam, tục gọi là Hải Thần nương nương.
Hay Thái Sơn Thạch Cảm Đương.
Những người này vốn là phàm nhân, nhưng sau khi c·hết được người tế bái, ghi nhớ, rồi đúc tượng thần, có thần vị.
Nhưng vấn đề là, họ đều là người tốt.
Tốt đến không ai bằng, lại vì cứu khổ cứu nạn, hy sinh vì dân rồi thành thần.
Thậm chí, như những Xuất Mã Tiên ở Quan Ngoại.
Xuất Mã Tiên không phải thần, mà là cáo, rắn, chồn tu luyện thành tinh.
Nói thẳng ra, đó là tinh quái, là yêu.
Nhưng chúng có thể nhập vào người, rồi chữa bệnh cho người.
Nên được người Quan Ngoại tôn là tiên.
Nói tóm lại, họ nếu không phải người tốt, thì cũng chưa từng làm chuyện xấu.
Còn Hồng Phấn nương nương thì sao?
Ba trăm năm trước thì khỏi nói, đó là đại tà ma trong đám đại tà ma.
Nhưng bây giờ cũng có nghỉ ngơi đâu!
Chẳng phải là giờ còn đang làm việc xấu đấy sao?
Giết người dễ như chơi ấy chứ.
Bảo mình "Tạo Thần" cho thứ này?
Mẹ kiếp...
Lục Viễn thấy bất an, cảm giác tạo ra không nhanh bằng giết của nàng!
Còn nữa, Hồng Phấn nương nương quá tà tính.
Tiếp xúc với thứ này, cảm giác rất nguy hiểm.
Đừng thấy Hồng Phấn nương nương không báo độ nguy hiểm gì.
Không báo không có nghĩa là Hồng Phấn nương nương không nguy hiểm.
Chỉ là, có lẽ trong mắt hệ thống, "Tạo Thần" có ưu tiên cao hơn độ nguy hiểm, nên hiện "Tạo Thần".
Thấy hơi nhức đầu.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi trên đất.
Trên đất trải da bạch hồ mềm mại vô cùng, không phải loại mềm mại bình thường.
Lục Viễn vùi mình trong ngực Triệu Xảo Nhi, gối lên hai trái bưởi lớn vô cùng mềm mại.
Xảo Nhi di ôm Lục Viễn, trên tay còn bóc quýt cho hắn.
"Thanh Loan di đâu?"
Lục Viễn nghĩ mãi không ra chuyện Hồng Phấn nương nương, bèn thôi.
Nhìn quanh thì thấy Kim Mỹ Tĩnh nhắm mắt thổ nạp.
Không biết Thanh Loan di đi đâu rồi.
Nói đến, dù là Xảo Nhi di hay Kim Mỹ Tĩnh.
Chỉ cần Lục Viễn muốn, hai người đều sẽ bỏ hết việc riêng để chiều hắn.
Nhưng họ chưa từng quên tu luyện.
Nếu Lục Viễn quấn Xảo Nhi di, thì Kim Mỹ Tĩnh sẽ đi tu luyện trước.
Nếu Lục Viễn quấn Kim Mỹ Tĩnh, thì Xảo Nhi di sẽ tu luyện trước.
Hai người đều có được [đỉnh cấp thể chất] và tăng nhiều thực lực.
Đột nhiên tăng nhiều như vậy, đương nhiên cũng có nhiều cảm ngộ, và cần củng cố, làm quen với việc chưởng khống thực lực đột nhiên tăng lên.
Hai người rất hiểu chuyện, dù hưởng thụ sủng ái của Lục Viễn, nhưng cũng không quên chỉ khi mình mạnh lên thì mới bảo vệ được tất cả.
Ngược lại Lục Viễn gần đây chìm đắm trong thân thể mềm mại của Xảo Nhi di và Kim Mỹ Tĩnh, không thiết tha thiết tha tha tu luyện.
Nhưng Lục Viễn không hề xấu hổ.
Sao nào?
Đêm tân hôn thì không được hưởng thụ chút à nha?
Hồi đó còn có tuần trăng mật cơ mà.
Lục Viễn hiểu rõ.
Lúc này, Triệu Xảo Nhi nhẹ nhàng đút quýt vào miệng Lục Viễn, rồi ôn nhu nói:
"Thanh Loan di của ngươi ấy à, đi tu luyện rồi."
Nói rồi, Triệu Xảo Nhi nghĩ đến gì đó, mặt hơi đỏ bừng, đưa ngón tay ngọc khẽ gõ trán Lục Viễn:
"Ban đầu Thanh Loan di của ngươi ấy à, sống chỉ có hai việc. Một là quản lý Diễm Hương hội, hai là tu luyện. Mấy hôm nay để tiểu tử ngươi quấy, chẳng tu luyện gì cả~"
Nghe vậy, Lục Viễn bất phục:
"Hì hì, chuyện này đâu phải tại ta, rõ ràng lần nào cũng là Xảo Nhi di ngươi..."
Lục Viễn chưa nói hết thì Triệu Xảo Nhi đã vội che miệng hắn, mặt đầy thẹn thùng:
"Đáng ghét~ Không cho nói~ Nếu không di sẽ không thương ngươi~"
Vẻ vừa xấu hổ vừa hờn dỗi của Xảo Nhi di khiến Lục Viễn yêu thích vô cùng.
Lục Viễn lập tức bật dậy.
Là thân thể bắt đầu động thủ nga!
Không phải địa phương khác bắt đầu.
Lục Viễn vừa nhúc nhích, Triệu Xảo Nhi biết ngay hắn muốn gì.
Mặt đầy quyến rũ thuận thế nằm xuống.
Một chân ngọc trắng nõn gác lên ngực Lục Viễn, như muốn từ chối mà lại mời chào, đầu ngón chân khẽ điểm ngực Lục Viễn, trách yêu:
"Thằng nhóc hư hỏng~ Chỉ biết bắt nạt di di~ Tha cho di di đi mà~"
Lục Viễn nhìn chân ngọc Xảo Nhi di đưa tới, mới thấy sơn móng tay của nàng hôm nay đã đổi sang màu anh đào phấn nộn.
Gót ngọc thon dài thoa sơn móng tay phấn nộn, cùng mu bàn chân trắng nõn của Xảo Nhi di, cùng với bàn chân hồng hào hòa lẫn.
Chậc chậc ~ Đôi chân ngọc này đừng nói hôn lên, chỉ cần nghe qua thôi cũng đủ sống lâu thêm à nha~ Lục Viễn định nhào tới.
Nhưng lần này Xảo Nhi di không thu chân ngọc về, mà giữ trên ngực Lục Viễn, không cho hắn lên.
Trong khi Lục Viễn còn đang ngơ ngác, Xảo Nhi di lại thẹn thùng nghiêm túc nhìn hắn trách móc:
"Di di tuy cũng yêu thương ngươi, muốn mỗi ngày được ngươi yêu chiều, nhưng chúng ta không thể quên tu luyện được có phải không?"
Lục Viễn ngẩn người, Xảo Nhi di bỗng bỏ chân ngọc xuống, Lục Viễn trực tiếp ngã vào ngực nàng.
Lúc này Xảo Nhi di như một con Đại Bạch Mãng, trong nháy mắt cuốn chặt Lục Viễn.
Môi đỏ vừa cuồng nhiệt mút môi Lục Viễn, vừa lẩm bẩm:
"Ừm ~ ba ba ~ Mọi việc đều phải có tiết chế ~ ba ba ~~ Có phải không nha ~ tim gan của di ~~ Hôm nay chỉ một lần ~ ba ba ba ~ Sau đó chúng ta cùng nhau tu luyện ~ ba ba ba ~"
Xảo Nhi di yêu thương Lục Viễn đến cực điểm, nói rồi lại không nhịn được hôn lên mấy cái.
Nói thật, Xảo Nhi di cực phẩm này quá biết dỗ người.
Từ lúc mới quen đã vậy rồi.
Nhưng khi đó Lục Viễn có hệ thống nguy hiểm, và Xảo Nhi di khi đó cũng không đụng chạm gì nhiều, chỉ là giọng nói quyến rũ.
Khi ấy Lục Viễn còn chịu được.
Giờ thì thật sự không chịu nổi.
Vài câu, lại thêm hương thơm ngọt ngào như mật ong của Xảo Nhi di, và cái lưỡi rắn cuồng quấy.
Mấy cái đã khiến đầu óc Lục Viễn thành bột nhão.
Lục Viễn đơn giản như một con mèo Tom bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, liên tục gật đầu.
Xảo Nhi di nói gì nghe nấy.
Trong khi Lục Viễn đang gật gù, thì bên ngoài đại trướng có tiếng người thông báo:
"Bẩm báo Đại nương nương, Tam nương nương, Tri phủ Thái Ninh thành đã đến dưới Hắc Hùng lĩnh."
Hả?
Lúc này mắt đã trở lại thanh tỉnh Lục Viễn, vừa đứng dậy chửi thầm, vừa mặc quần áo:
"Mẹ! Không đến sớm không đến muộn, cứ thích đến lúc này!"
Lục Viễn biết Tri phủ sẽ đến.
Dù sao đây là để giải quyết vấn đề cơm ăn cho toàn Thái Ninh thành.
Là Tri phủ Thái Ninh thành, khẳng định phải đến xem.
Chẳng qua ban ngày không đến, Lục Viễn nghĩ chắc phải đợi mai mới đến.
Nhưng không ngờ, giờ này mà đến.
Xảo Nhi di cũng từ ánh mắt mê ly khôi phục lại, thấy bộ dạng khó chịu của tiểu nam nhân thì bật cười.
Rồi cũng vội đứng dậy, vừa giúp tiểu nam nhân mặc quần áo vừa kiều mị nói:
"Đừng nóng vội mà ~ Di di sẽ không chạy đâu ~"
Dứt lời, Xảo Nhi di lại đụng tới, thè lưỡi liếm lên mặt Lục Viễn một cái~ Xoá đi dấu môi vừa ăn no nãy giờ~ Tê ~
...
Hắc Hùng lĩnh.
Lục Viễn cùng mọi người vội vã xuống lĩnh.
Đi nghênh đón Tri phủ đại nhân.
Không có người ngoài, chỉ có Lục Viễn, Xảo Nhi di, Kim Mỹ Tĩnh và Lý Hà Mỹ.
Không gọi Lý Thanh Loan.
Dù sao Thanh Loan di đang bế quan không ra, cứ nói nàng không có ở đây là được, cũng không tính là bất kính.
Tri phủ đại nhân đến, chắc là xem cầu thôi.
Là tổng sư xây cầu treo, Lục Viễn giảng giải cho Tri phủ một chút, rồi Tri phủ có thể về phủ.
Dù sao chuyện lớn như vậy, Tri phủ đại nhân chắc chắn phải đến đi ngang qua sân khấu, nhưng cũng chỉ là đi ngang qua thôi, ai cũng hiểu.
Trong khi Lục Viễn cùng mọi người vội vã xuống lĩnh giờ Tý.
Thì vừa vặn đụng phải Tri phủ đại nhân.
Tri phủ đại nhân mặc quan bào màu đỏ, thêu hình Vân Hạc ở giữa.
Còn mấy người bên cạnh là ai?
Có năm người mặc áo bào đen, thêu kim tuyến hình mãng xà trước ngực, đeo kim bài bên hông, tay cầm Tú Xuân đao, chân đi giày quan...
Đây là...
Cùng lúc đó, trong một đại trướng đơn độc, Lý Thanh Loan đang tu hành bỗng mở đôi mắt băng lãnh.
Trấn Ma ti?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận