Hỏng, Bị Xà Hạt Mỹ Nhân Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt

Chương 110: Hắc, đàn ông cái gì thời điểm thành vợ quản nghiêm? ! (1)

**Chương 110: Hắc, đàn ông khi nào thì thành ra bị vợ quản chặt thế này? ! (1)**
"Tuyệt đối không được, năm hết Tết đến rồi, có thấy xui xẻo không hả?! "
Trong nội viện, Lý Thanh Loan thẳng thừng từ chối lời Lục Viễn vừa nói.
Lúc này Lý Thanh Loan không còn dáng vẻ trên g·i·ư·ờ·n·g nữa rồi.
Mà đã biến lại thành Đại nương nương nghiệp đoàn cao quý uy nghiêm.
Nói đến mấy cô vợ trẻ của Lục Viễn, người nào người nấy đều một kiểu, trên g·i·ư·ờ·n·g một dạng, xuống g·i·ư·ờ·n·g một kiểu.
Ai nấy đều thay đổi chóng mặt.
Có lẽ chỉ có dì Xảo Nhi là không đến mức như vậy.
Mà dì Xảo Nhi lúc này cũng phụ họa:
"Ngoan nào ~ nghe lời nào ~
Năm hết Tết đến rồi thì đừng đi."
Nói đến trong ba vị hội trưởng của phường hội này, chỉ có dì Xảo Nhi là không thành kiến với Hồng Phấn nương nương.
Trước kia chính dì Xảo Nhi là người dẫn Lục Viễn đi gặp Hồng Phấn nương nương mà.
Nhưng dù vậy, khi Lục Viễn nói muốn đi theo Hồng Phấn nương nương ra ngoài ba ngày, dì Xảo Nhi cũng không muốn.
Chuyện này cũng là do Lục Viễn, không nói rõ ràng với các cô vợ trẻ trong nhà.
Lục Viễn không nói là đi làm gì.
Đương nhiên, trên thực tế Hồng Phấn nương nương cũng không nói là muốn dẫn Lục Viễn đi làm gì.
Nhưng trong lòng Lục Viễn rõ ràng, việc này tám chín phần mười là dẫn mình đi xem bản thể của Hồng Phấn nương nương.
Chuyện này Lục Viễn không thể nào nói rõ với các nàng trong nhà.
Không thể bảo với các nàng là mình muốn đi xem bản thể của Hồng Phấn nương nương, sau đó giúp Hồng Phấn nương nương tu bổ bản thể được.
Đương nhiên, chuyện này có vẻ như cũng không có gì không thể nói.
Chủ yếu là sợ các nàng trong nhà lại càng không đồng ý hơn thôi.
Đặc biệt là Lý Thanh Loan không ưa gì Hồng Phấn nương nương cho lắm.
Chắc chắn sẽ càng không muốn Lục Viễn làm vậy.
Chỉ là, Lục Viễn làm vậy là vì hệ th·ố·n·g và Tạo Thần trình độ.
Vả lại, Lục Viễn đã đáp ứng Hồng Phấn nương nương rồi.
Đương nhiên, cho dù Lục Viễn hiện tại đổi ý, không muốn giúp Hồng Phấn nương nương nữa, cũng không muốn cái phần thưởng Tạo Thần trình độ gì đó, thì cũng chẳng sao.
Chỉ là, nghĩ kỹ lại thì cũng đâu cần thiết phải vậy.
Lục Viễn vẫn luôn có cảm giác không tệ về Hồng Phấn nương nương, nên giúp đỡ cũng không có gì.
Lúc này Lục Viễn mới nói:
"Không sao, dù sao năm hết Tết đến rồi, trong nhà cũng không có việc gì, ta đi theo Hồng Phấn nương nương xem một chút.
Hơn nữa còn tiện đường, đi ngoại thành chọn một mảnh đất tr·ố·n·g để làm địa chỉ nhà máy, mọi việc đều không chậm trễ."
Nghe Lục Viễn nói vậy, các nàng trong nhà đều không khỏi liếc mắt.
Đây là chuyện chậm trễ hay không chậm trễ sao?
Đây là vì không muốn để Lục Viễn gặp gỡ quá nhiều với cái tà ma Hồng Phấn nương nương kia thôi.
Gặp gỡ tà ma nhiều quá thì không phải chuyện tốt.
Trước kia thì không còn cách nào, vì nghiệp đoàn cần nhờ Hồng Phấn nương nương.
Nhưng giờ Hồng Phấn nương nương đâu còn quan trọng đến vậy.
Nhất là khi hôm qua Lục Viễn về nhà, nói về chuyện xưởng, thì Hồng Phấn nương nương lại càng không quan trọng.
Dù sao sau này nghiệp đoàn sẽ không còn phải dựa vào Thái Âm sơn để kiếm cơm nữa, nên không có việc gì thì đừng trêu vào cái tà ma đó.
Không phải chuyện tốt lành gì đâu!
Thậm chí, sau khi Lý Thanh Loan, Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh đều thăng lên Đại t·h·i·ê·n Sư, họ đã lo lắng không biết có nên phân rõ giới tuyến với Hồng Phấn nương nương hay không.
Dù sao Hồng Phấn nương nương thật sự giống như một quả b·o·m hẹn giờ, rất không ổn định.
Nàng có thể giúp ngươi, nhưng biết đâu chừng lại h·ạ·i ngươi lúc nào không hay.
Nhưng cuối cùng, chuyện này Lý Thanh Loan đã bóng gió nói với Lục Viễn rất nhiều lần rồi.
Nhưng cái tên nhóc này căn bản không nghe, thật là tức c·h·ế·t đi được.
Thấy các nàng trong nhà không ai đồng ý, Lục Viễn dứt khoát trừng mắt, làm ra vẻ lão gia rồi nói:
"Ha ha, các ngươi lắm chuyện thế hả?
Xui xẻo với không xui xẻo cái gì.
Hồng Phấn nương nương còn có thể h·ạ·i ta sao?
Nếu không có Hồng Phấn nương nương, ta đã sớm toi mạng rồi.
Đừng ồn ào nữa, chỉ ba ngày thôi, mồng ba ta sẽ về."
Lục Viễn cứ tưởng rằng mình làm ra vẻ lão gia thì các nàng trong nhà sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng không ngờ, Lý Thanh Loan trừng mắt dịu dàng đáp:
"Ngươi cái tên nhóc này dọa ai hả?
Làm gì hả?!
Trên g·i·ư·ờ·n·g ngươi lợi h·ạ·i, xuống g·i·ư·ờ·n·g ngươi còn muốn lợi h·ạ·i hơn à?
Nói cho ngươi biết, dù ngươi có đ·â·m ta vạn lần, chuyện này ngươi cũng phải nghe ta!
Ta không chỉ là vợ ngươi, ta còn là dì ngươi nữa!"
Lục Viễn: "? ? ? ? "
Sau khi nói xong, Lý Thanh Loan cũng cảm thấy lời mình vừa nói có vấn đề.
Lý Thanh Loan hồi thần lại, gương mặt thành thục cao quý tuyệt mỹ không khỏi đỏ bừng.
Nhưng vẫn trừng mắt Lục Viễn.
Còn dì Xảo Nhi thì oán trách kéo Lục Viễn vào n·g·ự·c mình.
Vừa vuốt ve mặt Lục Viễn, vừa dịu dàng nói:
"Ngươi cái tên nhóc này thật không biết tốt x·ấ·u gì hết!
Hồng Phấn nương nương không h·ạ·i ngươi, thì vợ ngươi sẽ h·ạ·i ngươi sao?
Không nghe vợ, lại nghe người ngoài?
Ngươi cái đồ vong ơn bội nghĩa, thật là thương ngươi quá đi ~^
Phản rồi phản à, tất cả đều phản rồi á!
Lục Viễn cạn lời, đương nhiên, Lục Viễn cũng biết rõ mình không có lý trong chuyện này.
Cuối cùng Lục Viễn nghĩ ngợi rồi đột nhiên nói:
"Vậy thế này đi, để dì Minh Na đi cùng ta."
Cao Minh Na thì ngơ ngác.
Cái gì?
Chuyện này liên quan gì đến mình?
Mình đâu có nói là muốn đi đâu.
Nhưng . . . nếu Lục Viễn muốn mình đi, thì Cao Minh Na cũng bằng lòng.
Thứ nhất, Cao Minh Na không muốn Lục Viễn xảy ra chuyện gì.
Thứ hai, trong thời gian này có thể nói với Lục Viễn rất nhiều chuyện mà chỉ có hai người mới nói được.
Dù sao nếu Lục Viễn cứ ở nhà thì có mấy lời Cao Minh Na không thể nói.
Dù sao Tam muội của mình thích nhất là ôm Lục Viễn.
Ngày nào cũng muốn ôm Lục Viễn vào lòng, thương yêu không đủ.
Không chỉ có Tam muội, mà còn có đại tỷ của mình nữa.
Đừng nhìn đại tỷ ngày thường có vẻ đứng đắn, không thích gần gũi Lục Viễn.
Nhưng trên thực tế Cao Minh Na thấy rõ, đại tỷ cũng rất thích Lục Viễn ở bên cạnh mình.
Ngày thường vô tình hữu ý gì cũng sẽ hướng về phía Lục Viễn mà góp vào.
Nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng Cao Minh Na thấy rõ ràng hết.
Lúc này, các nàng trong nhà đều cảm thấy bất đắc dĩ với Lục Viễn.
Ngay cả Kim Mỹ Tĩnh, người bề ngoài có vẻ lạnh nhạt nhất, ngày thường không biểu lộ gì, cũng không khỏi bĩu môi đỏ.
Nếu nói đến chuyện đi theo Lục Viễn bảo vệ, thì kiểu gì cũng không đến lượt Cao Minh Na.
Dù sao Cao Minh Na chỉ là một t·h·i·ê·n Sư thôi.
Lục Viễn lại đột nhiên muốn Cao Minh Na đi cùng, thật khó mà không nghĩ nhiều, không biết Lục Viễn có ý gì khác.
Nhưng đối với chuyện này, các nàng trong nhà lại lạ thường hào phóng.
Đương nhiên rồi, chủ yếu là vì người đó là Cao Minh Na.
Nếu là Lục Viễn không biết dẫn dã nữ nhân từ đâu về thì Lý Thanh Loan và Triệu Xảo Nhi sẽ không vui.
Nhưng nếu là Cao Minh Na, hai người cũng không có ý kiến gì.
Dù sao ba chị em, đại tỷ và muội muội đều đã gả cho một người, lẽ nào lại để Cao Minh Na lẻ loi một mình.
Nên nếu là Cao Minh Na thì hai người cũng không có ý kiến gì.
Hơn nữa còn cảm thấy đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.
Dù sao các cô vợ trẻ như họ mà không biết đàn ông nhà mình thích gì sao?
Tên nhóc đó thích mấy chị đại tỷ, t·h·iếu phụ, mỹ thục nữ gì đó mà.
Ngay cả Lý Hà Mỹ nhỏ nhất cũng hơn Lục Viễn gần năm tuổi.
Cao Minh Na có thể nói là có tất cả những gì Lục Viễn thích, mà toàn là hàng đỉnh cấp cả.
Còn Kim Mỹ Tĩnh thì nghĩ gì?
Kim Mỹ Tĩnh không có ý kiến gì lớn, đối với Lục Viễn, Kim Mỹ Tĩnh không dám mơ tưởng gì.
Kim Mỹ Tĩnh chỉ hy vọng Cao Minh Na đừng quá hẹp hòi.
Mong là có thể giống Triệu Xảo Nhi, cho mình tham gia vào thì tốt nhất.
Đừng có hẹp hòi như Lý Thanh Loan, nghe động tĩnh thôi cũng không được.
Thật là nhỏ nhen.
Lúc này, Lý Thanh Loan và Triệu Xảo Nhi thấy tiểu nam nhân nhà mình c·h·ế·t s·ố·n·g kiên trì, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Cứ coi như là tạo cơ hội cho Cao Minh Na và Lục Viễn đi.
Mau đi, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, sớm đến sớm hưởng thụ.
Không thì mỗi ngày chỉ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g nghịch ngợm, khó chịu lắm nha.
Nói thật, Lục Viễn vẫn chưa biết liệu Hồng Phấn nương nương có đồng ý cho mình mang theo một người hay không.
Không, nói chính x·á·c hơn thì, chắc chắn Hồng Phấn nương nương sẽ không đồng ý.
Vì bản thể của tà ma là thứ đặc biệt đặc biệt quan trọng.
Như đã nói trước đó, bản thể chẳng khác nào là m·ạ·n·g của tà ma.
Chỉ cần bản thể còn, thì mặc kệ hàng thần hình chiếu bị thương tổn thế nào, đều có thể phục hồi như cũ thông qua tu luyện lại.
Nhưng nếu bản thể của tà ma bị t·h·ư·ơ·n·g tổn, thì tà ma thật sự sẽ phải thân t·ử đạo tiêu.
Cho nên nói, Hồng Phấn nương nương sẽ không để Cao Minh Na đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận