Hỏng, Bị Xà Hạt Mỹ Nhân Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt

Chương 142: Tốt a, ta nghĩ, ta xác thực muốn làm Hoàng Đế.

Chương 142: Tốt, ta nghĩ, ta xác thực muốn làm Hoàng Đế.
Lời của Triệu Xảo Nhi khiến Cao Minh Na rơi vào trầm mặc.
Trước đó Cao Minh Na thật sự chưa từng cẩn thận nghĩ đến chuyện này.
Nàng chỉ nghĩ có thể giấu được các nàng chuyện gì thì giấu, tuyệt đối không nói ra.
Như vậy, vạn nhất mình thất bại, các nàng cũng sẽ không bị liên lụy.
Nhưng bây giờ, Triệu Xảo Nhi nói khiến Cao Minh Na suy nghĩ kỹ lại, thấy có lý.
Dù một số chuyện không nói ra, thực ra mọi người đã ở chung trên một thuyền.
Nếu tương lai mình thất bại, tất cả những người trên thuyền này đều sẽ bị thanh toán.
Đây không phải chuyện có biết hay không biết.
Giống như những người bị tru cửu tộc trong lịch sử, những người trong cửu tộc kia có biết người phạm tội đã làm gì, không làm gì không?
Chắc chắn là không biết.
Phạm phải sai lầm lớn, đừng nói Triệu Xảo Nhi những người tham gia giúp đỡ mình, ngay cả những người ngày thường nói chuyện với mình vài câu thôi cũng sợ bị liên lụy.
Vậy thì những việc mình đã làm trước đó hóa ra vô ích.
Cao Minh Na lấy lại tinh thần, hạ quyết tâm nhìn Triệu Xảo Nhi muốn nói điều gì.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Triệu Xảo Nhi đã khoát tay nói: "Với ta, không cần nhiều lời.
Ta biết Nhị tỷ muốn làm gì, ta biết những việc tỷ làm để bảo vệ chúng ta hẳn phải là rất lớn.
Chuyện này không phải ta hay Đại tỷ có thể quản được, hoặc có thể giúp được.
Trong nhà chỉ có một người có thể giúp tỷ, đó là Lục Viễn.
Ta nghĩ đây là lý do trước đó tỷ lén lút tiếp cận Lục Viễn."
Nghe Triệu Xảo Nhi nói, Cao Minh Na im lặng mấy giây rồi khẽ gật đầu: "Ngày đầu tiên hắn theo muội về Triệu phủ, ta đã nghe ngóng về hắn, sau đó vẫn luôn âm thầm chú ý.
Hắn xác thực rất lợi hại, lợi hại không giống phàm nhân.
Mọi việc trước mặt hắn đều như việc nhỏ, hắn quá thông minh, thông minh đến không giống người thường.
Đặc biệt là những thứ hắn chế tạo ra, đều có thể làm nghiêng trời lệch đất.
Ta cần hắn giúp đỡ. . ."
Triệu Xảo Nhi nghiêm túc nhìn Cao Minh Na:
"Vậy Nhị tỷ nên đem mọi chuyện tỷ muốn làm, mọi chuyện tỷ biết nói cho Lục Viễn mới đúng.
Bây giờ người trong nhà có thể giúp tỷ chỉ có hắn, tỷ không nên giấu diếm hắn.
Chúng ta là người một nhà, không phải chúng ta đã nói thế vào dịp Tết rồi sao?
Tỷ nên tin tưởng hắn.
Chỉ là..."
Triệu Xảo Nhi dừng lại mấy giây, ngẩng đầu nhìn Cao Minh Na, đôi mắt đẹp hút hồn lộ ra tia khẩn cầu:
"Ta biết bây giờ nói gì cũng muộn.
Lục Viễn dù thế nào cũng không thể xuống thuyền, hắn chỉ có thể đi theo tỷ đến cùng.
Nhưng Nhị tỷ biết đấy.
Con người ta chưa bao giờ có mục tiêu hay lý tưởng lớn lao gì.
Ta không giống tỷ và Đại tỷ, trong bụng chứa đầy ý nghĩ, thứ ta muốn rất đơn giản.
Ta chỉ muốn Lục Viễn mà thôi.
Vậy nên, nếu tương lai Nhị tỷ thất bại, hoặc không thành công.
Mong tỷ dốc toàn lực bảo vệ Lục Viễn, dù sao chuyện này đối với hắn thật sự là vô tội." Nhìn Tam muội luôn tàn nhẫn, giờ lộ vẻ đáng yêu, nói ra những lời đó, người sắt đá cũng động lòng.
Huống chi Cao Minh Na vốn không muốn người bên cạnh bị tổn thương.
Tuy Cao Minh Na và Lục Viễn quen biết không lâu.
Nhưng nàng thấy Lục Viễn chỉ muốn sống tốt.
Tin rằng nếu không vì mình kéo hắn xuống nước, với đầu óc và những phát minh của hắn, nhất định hắn có thể được sử sách ghi tên.
Tiếc rằng tất cả bị hủy vì mình.
Cao Minh Na có chút áy náy với Lục Viễn, giờ thấy Tam muội đáng yêu, nàng thành thật nói: "Yên tâm đi, nếu tương lai có chuyện, ta bại.
Ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ các muội." Được lời hứa này, Triệu Xảo Nhi không nói thêm gì.
Rồi cô nhìn Cao Minh Na nói: "Vậy thì sau khi Lục Viễn tỉnh lại, tỷ hãy kể mọi chuyện cho hắn nghe.
Có Lục Viễn giúp đỡ, tin rằng Nhị tỷ thành công cũng cao hơn." Thật ra hiện tại không còn cách nào khác, vấn đề đã thành như vậy, không thể thay đổi.
Nếu còn cách nào, Triệu Xảo Nhi nhất định không để Lục Viễn liên lụy.
Nhưng giờ mọi chuyện đã như vậy, dù Lục Viễn rút lui cũng không kịp.
Vậy nên hãy để Lục Viễn biết tất cả.
Nếu Lục Viễn biết Nhị tỷ muốn làm gì, hắn có thể giúp một tay, đưa ra ý kiến.
Nếu Nhị tỷ vẫn nửa vời như bây giờ, Lục Viễn không hiểu tỷ muốn gì, giúp cũng không được, thật sự là không cần thiết.
Cao Minh Na nghiêm túc gật đầu, đưa tay ngọc ôm Triệu Xảo Nhi, không nói thêm.
Khoảng sáu giờ chiều, Lục Viễn mơ màng tỉnh lại.
Thật sự không ngủ đủ giấc, nhưng cũng tạm được.
Khi Lục Viễn thức dậy, Triệu Xảo Nhi đến hầu hạ hắn mặc quần áo.
Đối diện Xảo Nhi Di xinh đẹp động lòng người, Lục Viễn thấy ngứa ngáy trong lòng.
Dù sao bao ngày qua, bên cạnh mỗi ngày có một đại mỹ nhân mà không thể làm gì.
Thật sốt ruột.
Nhưng chưa có nhà, đây chẳng phải vẫn luôn trên xe sao.
Tất nhiên Lục Viễn không biết xấu hổ, nhưng cũng muốn giữ thể diện cho Xảo Nhi Di.
Và bây giờ thời gian vừa đẹp.
Quân báo phải đợi đến tám, chín giờ tối mới có đạo thứ nhất.
Nhân lúc này, tranh thủ làm một lần.
Tính toán thời gian, Lục Viễn bắt đầu không thành thật, đưa tay sờ soạng mỹ nhục nở nang của Xảo Nhi Di.
Khiến Xảo Nhi Di kêu một tiếng yêu kiều, đưa ngón tay phấn nộn sơn móng đỏ chọc nhẹ trán Lục Viễn trách móc:
"Ngươi cái đồ nhỏ này thật là, rảnh rỗi là không có chuyện tốt, mỗi ngày chỉ nghĩ mấy chuyện này."
Nghe Xảo Nhi Di nói, Lục Viễn có chút không vui, nhướng mày nói:
"Sao nào?
Đàn ông thương vợ trẻ không phải là nên thương mỗi ngày sao?
Sao? Vợ trẻ không muốn chồng thương à?"
Nghe Lục Viễn nói, Triệu Xảo Nhi lườm một cái nũng nịu vô cùng:
"Nghĩ chứ, ngày ngày đều muốn, được rồi~
Nhưng tối nay không được đâu, ngươi tranh thủ ăn cơm đi, ăn xong Minh Na di của ngươi còn có chuyện muốn nói với ngươi đấy."
Nghe Cao Minh Na lại muốn tìm mình, Lục Viễn không khỏi có chút cạn lời, mấy vị nương môn này mỗi ngày đều có chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận