Hỏng, Bị Xà Hạt Mỹ Nhân Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt

Chương 12: Làm sao. . . Làm sao không thích hợp a?

**Chương 12: Sao... Sao lại không hợp cơ chứ?**
Hôm sau, sáng sớm.
Lục Viễn dậy sớm, mặc quần áo chỉnh tề đi đến mỏ quặng.
Về phần thuốc mà Triệu Xảo Nhi đưa cho, Lục Viễn quên xoa bóp, chủ yếu là cũng không cần thiết.
Lục Viễn là thể chất đỉnh cấp, mấy bệnh vặt này ngủ một giấc là khỏi.
Đương nhiên, cũng không thể khỏi quá nhanh, dù sao vết bầm tím nghiêm trọng như vậy theo lẽ thường phải mười ngày nửa tháng mới tan được.
Mình mà một đêm đã biến mất, thì khó giải thích quá.
Cũng may là thể chất đỉnh cấp này khôi phục có thể khống chế được.
Trong lúc Lục Viễn đang lên núi, ba người Lý Đại Hổ theo sát phía sau.
Mỗi người đều đeo một cái kính râm đen sì.
Ba người này hận Lục Viễn đến muốn chết.
"Thằng nhãi này sao mà mạnh thế... Đến cả cha ta cũng đánh không lại nó..."
Một người nhìn bóng lưng Lục Viễn, oán hận nói.
Lý Đại Hổ bĩu môi, chua chát nói:
"Nói thừa, không nhìn xem thằng nhãi này trước kia được Tam nương nương sủng đến mức nào. Linh thực cao cấp, có khi còn được ăn cả bột linh thạch, chả lợi hại!"
Nghe Lý Đại Hổ nói, hai người kia gật đầu lia lịa.
Nói cũng đúng.
Hôm qua động thủ, ai nấy đều có cảm giác hình như mình yếu đi...
Nhưng giờ nghe vậy, ờ phải phải phải, thằng nhãi này ngày nào cũng được Tam nương nương cho ăn đồ ngon, đương nhiên là lợi hại rồi.
Lúc này Lý Đại Hổ lại đắc ý lẩm bẩm:
"Bất quá, cái thời đó qua rồi nhé! Nhìn cái cổ nó kìa, chắc chắn là bị Tam nương nương bóp. Tam nương nương ôn nhu như thế mà còn động tay, đủ thấy lúc ấy Tam nương nương giận đến mức nào! Sau này không còn Tam nương nương sủng nó, thực lực nó lập tức xuống dốc!"
Nghe vậy, hai tên đầu óc đơn giản kia gật đầu liên tục, đại ca nói quá đúng!
Rất nhanh, đám người đến mỏ quặng lớn.
Giống như mọi lần, mọi người ngồi xuống. Vừa ngồi chưa được bao lâu, Triệu Xảo Nhi từ trong tiểu thất đi ra.
Vừa ra, Triệu Xảo Nhi đã nhìn về phía vị trí của Lục Viễn.
Thấy Lục Viễn đã ngồi, Triệu Xảo Nhi khựng lại một chút, trợn tròn đôi mắt đẹp nói:
"Chẳng phải đã bảo ngươi biến đi, không muốn nhìn thấy ngươi!"
Thái độ của Triệu Xảo Nhi khiến ai nấy đều bất ngờ.
Những người khác không ngờ, Tam nương nương ôn nhu như thế, hôm nay sao lại nghiêm khắc như vậy.
Quá khác thường so với mọi ngày.
Đặc biệt là, đối với Lục Viễn lại càng như vậy, dù sao Lục Viễn là đệ tử mà Tam nương nương yêu thích nhất.
Cái độ sủng ái Lục Viễn, thật sự là ai thấy cũng phải ghen tị.
Đương nhiên, những người này không biết chuyện hôm qua giữa Lục Viễn và Triệu Xảo Nhi.
Hiện tại ai nấy đều ngơ ngác, không hiểu ra sao.
Còn ba người Lý Đại Hổ biết rõ nguyên nhân, giờ thì nhịn cười không nổi.
Ờ đúng đúng đúng, phải thế chứ!!
Thế này mới đúng!!
Không ngờ Tam nương nương đến tu luyện cũng không cho Lục Viễn tham gia!
Về phần Lục Viễn cũng rất mờ mịt.
Không đúng...
Vậy độ nguy hiểm chẳng phải cũng mất rồi sao?
Đến một chút độ nguy hiểm cũng không còn, trước kia đã nói, dù là cha mẹ ruột chắc cũng có một ngôi sao độ nguy hiểm.
Mà Triệu Xảo Nhi một chút cũng không có, theo lý mà nói, quan hệ hai người hẳn phải cực kỳ tốt mới đúng, sao lại...
Rất nhanh Lục Viễn hiểu ra.
À!
Đúng rồi!
Giúp Triệu Xảo Nhi tu luyện là rất nguy hiểm.
Hiện tại không cho mình giúp tu luyện, điều này vừa vặn chứng tỏ Triệu Xảo Nhi thực sự không có chút nguy hiểm nào với mình.
Nhưng mà cái thái độ của Triệu Xảo Nhi này...
Hay là vẫn còn giận vì mình đòi sờ cái đuôi to của nàng...
Còn trách người ta hẹp hòi, mình chỉ nói miệng thôi, có sờ được đâu!
Lúc này, Lục Viễn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn Triệu Xảo Nhi ngơ ngác nói:
"Vậy... Vậy bây giờ ta... Ta... Về tiếp tục đào quặng?"
Không giúp Triệu Xảo Nhi tu luyện, mình ở lại đây cũng vô nghĩa, vậy thì từ đâu đến về đó?
Triệu Xảo Nhi không nhìn Lục Viễn, đi thẳng về phía chủ tọa ở giữa, hừ nhẹ một tiếng:
"Ngồi bên cạnh mà nghỉ ngơi đi!"
Triệu Xảo Nhi không cho Lục Viễn đi, Lục Viễn còn lâu mới đi.
Ai mà thích đi đào đá.
Đồng thời hiện tại Lục Viễn cũng không sợ Triệu Xảo Nhi.
Không nói đến việc trước kia Triệu Xảo Nhi lúc nào cũng ôn nhu cười tủm tỉm nói với Lục Viễn, "Ai nha Lục Viễn ngươi thật lợi hại nha, Lục Viễn ngươi thật giỏi nha".
Mỗi lần như vậy, Lục Viễn trong lòng lại vô cùng khó chịu, hoảng hốt không thôi.
Luôn cảm thấy con người này trong lòng có tám trăm cái tâm nhãn, nén xấu muốn hại mình.
Nhưng bây giờ, Triệu Xảo Nhi càng lãnh đạm, thậm chí không hề gì quát lớn Lục Viễn một tiếng, Lục Viễn lại thấy thoải mái.
Không phải nói Lục Viễn là loại M, phải bị người ta mắng mới sướng.
Hoàn toàn là cảm giác như vậy mới là vẻ mặt thật của Triệu Xảo Nhi, mọi người thật lòng với nhau, tự nhiên sẽ không sợ.
Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất của việc không sợ, cũng là do độ nguy hiểm của hệ thống đã biến mất.
Nói đến độ nguy hiểm của hệ thống này...
Lục Viễn đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn lên đỉnh đầu Triệu Xảo Nhi.
Hả!!
Hàng chữ kia đâu??
Không có?
Trong khoảnh khắc, Lục Viễn chợt nhớ ra một chuyện.
Hôm qua hệ thống thông báo: (Ngài và Triệu Xảo Nhi ràng buộc hoàn mỹ kết thúc)...
À...
Lúc này, Lục Viễn đã hiểu.
Hóa ra sau khi mình hoàn toàn xóa bỏ độ nguy hiểm của Triệu Xảo Nhi, nhận được ban thưởng xong thì cái thứ đó biến mất.
Cũng có thể hiểu được, chắc là phòng ngừa việc lợi dụng lỗi game?
Dù sao Triệu Xảo Nhi là một người sống sờ sờ, không phải NPC trong trò chơi.
Việc nàng hiện tại không có độ nguy hiểm với mình, không có nghĩa là sau này cũng không có.
Giống như hiện tại mình xông lên cho Triệu Xảo Nhi một bạt tai, đoán xem độ nguy hiểm có thể ngay lập tức tăng vọt không?
Sau đó mình lại tìm việc khác để giảm độ nguy hiểm xuống, vậy có phải có thể lợi dụng lỗi, tiếp tục nhận thưởng không?
Dù sao Lục Viễn hiểu là như vậy.
Đương nhiên, về phần vì sao lại biến mất cũng không quan trọng, dù sao sau này mình chắc chắn sẽ không cố ý chọc giận Triệu Xảo Nhi.
Mất thì mất thôi.
Lục Viễn không nghĩ nhiều.
Lúc này, Triệu Xảo Nhi cũng phát hiện ra vấn đề.
Cái hàng chữ trên đỉnh đầu Lục Viễn đâu?
Sao lại không có rồi?
Hôm qua độ hảo cảm còn lên tới ★☆ kia mà...
Hơn nữa còn mở khóa hai cái danh hiệu.
Hình như là (Đỉnh cấp y thuật), (Đỉnh cấp trù nghệ) gì đó...
Cái này...
Sao giờ lại mất hết rồi?
Chẳng lẽ lại...
Chẳng lẽ lại là do mình hôm qua đánh hắn...
Sau đó Lục Viễn hoàn toàn tức giận, nên... Hết sạch hảo cảm với mình?
Hàng chữ kia cũng biến mất luôn?
Trong phút chốc, Triệu Xảo Nhi luống cuống.
Theo lý mà nói, Triệu Xảo Nhi vốn không nên hoảng.
Dù sao mình thân phận gì, còn Lục Viễn là thân phận gì?
Ai thèm hắn có hảo cảm hay không!
Mình còn cần Lục Viễn thích mình chắc?
Thật là!
Nhưng trong chốc lát Triệu Xảo Nhi bối rối.
Nhìn Lục Viễn đang đi ngồi bên cạnh, Triệu Xảo Nhi đột nhiên nói:
"Ngươi... Ngươi ăn điểm tâm chưa..."
Hả?
Lục Viễn giật mình lắc đầu nói:
"Chưa, thần tu không phải không cho ăn cơm sao, ta không biết hôm nay ta không tham gia tu hành..."
Triệu Xảo Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp:
"Trong phòng ta có điểm tâm, ngươi tự đi lấy ăn đi."
Triệu Xảo Nhi vừa nói xong, mặc kệ người ngoài phản ứng thế nào, ba người Lý Đại Hổ ban nãy còn nhịn cười không được đột nhiên ngừng hẳn.
Ba người lúc này mặt đầy dấu chấm hỏi.
Sao?
Sao... Sao lại không hợp cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận