Hỏng, Bị Xà Hạt Mỹ Nhân Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt

Chương 97: Lý Thanh Loan, ngươi là ta nữ nhân, liền phải nghe ta!

Chương 97: Lý Thanh Loan, ngươi là nữ nhân của ta, phải nghe ta!
Lục Viễn nhíu mày suy nghĩ.
Chuyện trước mắt, phải ôm một cái đùi.
Ít nhất phải kéo vào một lợi ích chung.
Tựa như việc trước kia hắn đã làm với lão thái giám.
Hoặc là mình chọn đi cùng nha môn ở đây.
Hoặc là mình chọn đi cùng biên quân.
Hoặc là là Tuần phủ.
Mẹ nó, như đang chơi game mở màn S2, mời bắt đầu chọn anh hùng của ngươi đúng không?
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn có chút phiền phức.
Ba "anh hùng" này không phải ngươi muốn chọn là chọn được.
Chuyện này rất giống như việc tặng quà, ngươi không có đường đi thì người ta cũng chẳng nhận quà.
Ba thế lực này, tuyệt đối không phải Lục Viễn muốn ôm là có thể ôm.
Ngươi phải có tư cách để người ta ôm.
Nhưng bảo là không có chút cơ hội nào, thì cũng không hẳn.
Dù sao, dù nói thế nào, Diễm Hương hội hiện tại cũng là nghiệp đoàn lớn nhất quan ngoại, cũng có giá trị.
Vậy nên cân nhắc xem, chọn ai sẽ ít đắc tội người, chọn ai có lợi nhất.
Chọn Tuần phủ ư?
Chắc chắn là không được.
Thứ nhất, vị Tuần phủ này đến đây, chắc chắn là chỉ muốn làm cho xong việc, chuyện này trước kia đầy rẫy.
Mấy vị Tuần phủ này đến đây, sẽ không tìm biên quân, cũng chẳng tìm nha môn ở đây.
Chỉ là đến quan ngoại vui chơi giải trí, sau đó tùy tiện bắt vài người, làm chút hình thức qua loa rồi về nộp.
Dù sao, quan ngoại nơi này, ai cũng hiểu cả.
Loại sự tình này trước kia cũng đâu phải chưa từng có.
Coi như lão Hoàng Đế tự thân đến quan ngoại tra xét việc gì đó, lão Hoàng Đế kia chẳng khác nào tạo phản.
Không thể chọn Tuần phủ được.
Huống chi điều quan trọng nhất là, Tuần phủ đâu phải ở mãi quan ngoại.
Đây chỉ là đến làm chút hình thức qua loa rồi đi.
Đứng chung với Tuần phủ, đến lúc đó sẽ đắc tội cả biên quân lẫn nha môn.
Loại Tuần phủ đó vừa đi, ở quan ngoại chỉ còn lại Diễm Hương hội, vậy Diễm Hương hội thật sự toi đời.
Vậy còn nha môn ở đây?
Lục Viễn nghĩ ngợi, cái này có vẻ cũng không khả thi.
Nguyên nhân là, giữa nghiệp đoàn và nha môn thực chất có xung đột lợi ích.
Nha môn ở đây làm việc, đôi khi cần nhờ đến nghiệp đoàn.
Nhưng phường hội không phải là bộ phận trực thuộc của nha môn, hai bên song song tồn tại.
Nói theo một nghĩa nào đó, nghiệp đoàn còn tước bớt rất nhiều quyền lực của nha môn.
Bây giờ Diễm Hương hội lại còn chỉnh hợp được nhiều nghiệp đoàn đỉnh cấp ở Thái Ninh thành như vậy.
Sau này, Diễm Hương hội sẽ thành một thế lực độc nhất vô nhị.
Nếu Diễm Hương hội thật sự mạnh lên, vậy nha môn chẳng khác nào tự rước cha về.
Dù nói rằng vị Vương tri phủ kia chẳng phải Lý tri phủ nào đó, từng nói Diễm Hương hội chỉnh hợp rất tốt.
Nhưng đó thuần túy là do gã kia sắp phải đi rồi.
Tính thời gian, Trần Tri phủ này sắp sửa điều nhiệm, chắc hết tết một hai tháng là đi.
Lúc ấy, Trần Tri phủ nói những lời đó, thuần túy là đứng nói chuyện không đau lưng.
Vậy nên, nghĩ đi nghĩ lại, chọn nha môn cũng không đáng tin.
Loại trừ hai cái kia thì chỉ còn lại biên quân.
Đồng thời, trước mắt mà nói, có vẻ chỉ có biên quân là đáng tin.
Hơn nữa, chỉ có biên quân mới dễ tiếp nhận Diễm Hương hội nhất.
Diễm Hương hội xác thực dễ dàng gắn bó với biên quân nhất.
Dù sao, máy tiện cải tiến đều đã sản xuất ra rồi.
Diễm Hương hội có thể chế tạo súng.
Súng mà khai hỏa thì Diễm Hương hội chẳng khác nào là cơ cấu thuộc hạ của biên quân.
Súng ống loại đồ vật này, biên quân tuyệt đối sẽ không từ chối.
Lục Viễn cau mày suy nghĩ rồi nhìn qua lão thái giám đang cúi đầu uống trà:
"cô cô cảm thấy chuyện này thế nào?"
Lão thái giám cúi đầu nhấp một ngụm trà, không ngẩng đầu nói:
"Chuyện này à, tạp gia khó mà nói, cũng không thể nói.
Tạp gia hôm nay đến, chỉ là để nói với các ngươi, để các ngươi chuẩn bị trước.
Chuyện này đến cùng ra sao, không phải tạp gia có thể chi phối.
Nhưng là!"
Nói đến đây, giọng lão thái giám trở nên nặng nề.
Lão thái giám ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, trong ánh mắt ẩn hiện vẻ nguy hiểm lấp lánh:
"Vô luận thế nào, chuyện này thành hay không.
Diễm Hương hội có sống sót được hay không, điều này cũng không liên quan nhiều đến tạp gia.
Nhưng tạp gia muốn nói với các ngươi là, vô luận kết quả cuối cùng ra sao, chuyện của chúng ta nhất định không được để lộ ra ngoài.
Nếu các ngươi bán đứng tạp gia.
Thì chắc chắn không có kết cục tốt đâu!"
Lão thái giám hôm nay đến lo lắng về việc sau này Diễm Hương hội xảy ra chuyện ư?
Vớ vẩn, chuyện này có liên quan gì đến lão thái giám.
Lão thái giám lo, mặc kệ Diễm Hương hội sống c·hết, cuối cùng cũng chẳng ảnh hưởng đến hắn.
Lão thái giám lo lắng là, Diễm Hương hội vạn nhất xảy ra chuyện gì đó thì bản thân hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Về phần lão thái giám, Lục Viễn có chút nhíu mày.
Ha.
Đúng là đại nạn lâm đầu mỗi người tự lo.
Bất quá, cũng là thường tình.
Lão thái giám này cũng chỉ có thể cưỡi lên đầu đám nghiệp đoàn quan ngoại.
Nhưng so với nha môn, biên quân hay Tuần phủ, hắn đều không dám đắc tội.
Lúc này, Lục Viễn nhìn lão thái giám chắp tay nói:
"cô cô, ngài lo lắng quá rồi.
Làm gì có chuyện chó quay đầu cắn chủ nhân.
Huống chi, giữa chúng ta vốn cũng không có gì đại sự.
Bất quá chỉ là chuyện giữa các nghiệp đoàn, cô cô cũng không có làm gì cả.
Thật ra chuyện này cũng không liên quan đến lão thái giám.
Nếu nói lão thái giám có vấn đề gì, thì cùng lắm là ăn tiền hoa hồng của Diễm Hương hội.
Chỉ tham chút tiền cỏn con đó, Tuần phủ cũng chẳng thèm để ý.
Cái này chỉ có thể là chút công lao nhỏ nhặt khi Tuần phủ điều tra Diễm Hương hội tiện thể vơ vét mà thôi."
Câu nói khéo léo của Lục Viễn, ngược lại khiến lão thái giám trong lòng vui vẻ không ít.
Bưng chén trà nhìn Lục Viễn một chút, lão thái giám lo lắng nói:
"Ngươi nghĩ được vậy thì tốt.
Bất quá, nói cho cùng, chúng ta vẫn là trên cùng một thuyền.
Nếu có gì cần, tạp gia giúp được thì sẽ giúp."
Dứt lời, lão thái giám đặt chén trà xuống, nhìn Lục Viễn đang trầm tư:
"Ra năm, qua rằm tháng giêng, Tuần phủ sẽ đến.
Chuẩn bị cho tốt đi, từ đáy lòng mà nói, tạp gia cũng không muốn Diễm Hương hội xảy ra chuyện."
Sau đó, lão thái giám đi thẳng ra cửa:
"Không cần tiễn."
Cuối cùng, lão thái giám đi mất.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Viễn cau mày suy nghĩ.
Chuyện này dù thế nào, muốn rèn sắt thì phải tự thân cứng cáp.
Diễm Hương hội phải có nội tình, phải có giá trị.
Ngày mai mang ra một đống hàng đoạt được, sau đó tìm biên quân đầu hàng ư?
Vậy không được.
Thế thì quá ấm ức.
Nếu cứ ấm ức thế này, sau này biên quân coi như ăn tươi Diễm Hương hội.
Về sau Diễm Hương hội coi như thật thành c·hó của biên quân.
Trước tiên cần phải tự vũ trang cho mình, khiến mình càng có giá trị mới là quan trọng nhất!
Trong lúc Lục Viễn đang suy nghĩ.
Bên cạnh vang lên tiếng giày cao gót mảnh giẫm trên gạch xanh lộp cộp.
Lục Viễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thanh Loan di tiến đến.
Nhìn vẻ mặt của Thanh Loan di hiện tại, Lục Viễn biết rõ vừa rồi những lời Lục Viễn nói với lão thái giám, Thanh Loan di đã nghe thấy.
Sắc mặt Thanh Loan di hiện giờ hơi khó coi.
Chuyện này xác thực rất khó khăn.
Bất quá, Thanh Loan di lại không than thở, mà đi đến ngồi đối diện Lục Viễn.
Đưa tay ngọc nhẹ nhàng kéo đầu Lục Viễn vào ngực xoa nhẹ:
"Luôn để con phải lo lắng."
Cảm nhận được sự mềm mại, đa tình của Thanh Loan di, cùng với lụa là hoa lệ cọ vào mặt thoải mái dễ chịu.
Lục Viễn ngược lại cười:
"Đều là người một nhà, gì mà lo với lắng."
Sau đó, Lục Viễn đứng lên nói:
"Đi, đi phường xem sao."
Sau khi đứng lên, Lục Viễn kéo tay Thanh Loan di, mặc cho nàng ngạc nhiên, đi về phía chính đường.
Hiện tại Lục Viễn vẫn rất tiếc m·ạng.
Không như trước kia, không có chuyện gì cũng thích chạy lung tung bên ngoài.
Hiện tại, tình huống quan ngoại không rõ, Lục Viễn ra ngoài nhất định phải mang theo một cao thủ bên cạnh.
Lý Thanh Loan bị Lục Viễn kéo tay, có chút ngơ ngác đi theo Lục Viễn nói:
"Sao vậy?
Nghĩ ra cách giải quyết rồi?"
Nhanh vậy sao?
Đối diện Thanh Loan di, Lục Viễn nhếch miệng cười:
"Yên tâm đi, Thanh Loan di, chúng ta chắc chắn sẽ ổn thôi."
Lý Thanh Loan mặc kệ Lục Viễn kéo tay, có chút thất thần nhìn Lục Viễn.
Cảm giác quen thuộc lại ùa về.
Trước kia, mỗi khi gặp khó khăn nguy hiểm, chỉ có một mình Lý Thanh Loan đứng ra gánh vác.
Nhưng hiện tại, lại có người bảo vệ cô ở phía trước.
Lý Thanh Loan tính cách rất mạnh mẽ, như một Nữ Vương.
Nhưng vào những lúc như vậy, Lý Thanh Loan chẳng thể nào mạnh mẽ được nữa, chỉ muốn ngoan ngoãn núp sau lưng Lục Viễn làm một tiểu nữ nhân.
Cảm giác được người khác bảo hộ, Lý Thanh Loan quá thích.
Bất quá, thích thì thích.
Lý Thanh Loan cũng tham luyến loại cảm giác này, nhưng sẽ không chìm đắm vào đó.
Định thần lại, Lý Thanh Loan bước nhanh hai bước với đôi chân thon dài trắng nõn.
Vốn là Lục Viễn kéo Lý Thanh Loan, nhưng bây giờ lại thành Lý Thanh Loan kéo Lục Viễn.
Hả?
Lục Viễn có chút ngơ ngác, chỉ trong mấy bước đã đến trước mặt Thanh Loan di.
Lúc này, Thanh Loan di ngoảnh lại nhìn Lục Viễn.
Vẫn cao quý, tao nhã, trưởng thành, đoan trang như vậy.
Lý Thanh Loan hơi ngẩng chiếc cằm thon, tựa như lần đầu mới gặp.
Cao quý, cao cao tại thượng.
"Đương nhiên sẽ không có chuyện gì, dì đã trải qua bao sóng to gió lớn rồi chứ?
Yên tâm đi, dì nhất định sẽ che chở con.
Coi như cuối cùng thật không giải quyết được, cùng lắm thì Diễm Hương hội bỏ, dì dẫn con đi nơi khác sống yên ổn.
Đảm bảo không để con chịu ủy khuất."
Lý Thanh Loan cao cao tại thượng nói, bàn tay ngọc nắm lấy tay Lục Viễn xoa xoa vô cùng ôn nhu, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Sao có thể cứ để người khác che chở mình mãi được.
Phải để mình che chở Tiểu Đông Tây này mới đúng~
Nghe Thanh Loan di nói vậy, Lục Viễn thật sự bất ngờ.
Có chút không dám tin Thanh Loan di có thể nói ra câu không cần Diễm Hương hội.
Dù sao, Diễm Hương hội là nơi Thanh Loan di dồn nhiều tâm huyết nhất.
Thật không ngờ, Thanh Loan di lại có kiểu nói này.
Không để mình chịu ủy khuất?
Lục Viễn trừng mắt nhìn, đột nhiên đứng vững, giữ chặt Lý Thanh Loan.
Hả?
Đang đi giữa đường, đột nhiên bị kéo lại, Lý Thanh Loan kỳ lạ ngoảnh lại nhìn Lục Viễn.
Sau đó, Lý Thanh Loan kinh hô một tiếng, còn có vài tiếng giày cao gót giẫm dồn dập.
Lúc này, thân thể Lý Thanh Loan có chút bất ổn, ngã vào lòng Lục Viễn.
Thật ra, với bản lĩnh của Lý Thanh Loan, làm sao lại đứng không vững được.
Là cố ý sao?
Cũng không hẳn.
Chỉ là vào lúc thân thể ngả về phía Lục Viễn, đầu óc Lý Thanh Loan hơi đứng máy.
Không biết nên tranh thủ thời gian đứng vững lại, hay là cứ thuận thế ngả vào lòng Lục Viễn thì tốt hơn.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Lý Thanh Loan đã dán vào người Lục Viễn.
Đương nhiên, Lý Thanh Loan còn cao hơn Lục Viễn rất nhiều.
Vốn, Lý Thanh Loan chân trần đã cao tầm một mét tám bảy, một mét tám chín.
Trên chân ngọc lại đi đôi giày cao gót bảy tám phân.
Càng thêm cao, càng thêm quyến rũ.
Phần bụng dưới mềm mại của Thanh Loan di dính sát lồng ngực Lục Viễn, hai tay trắng nõn có chút bất lực chống lên vai Lục Viễn.
Hai người cứ như vậy, cảm thụ được thân thể Lục Viễn nóng rực như lò lửa.
Khiến Thanh Loan di có chút mơ màng, có chút thẹn thùng.
Đừng nhìn Lục Viễn trước mặt Thanh Loan di đã làm đủ thứ chuyện.
Nhưng thân mật như vậy, thật sự không có mấy lần.
Một tay ôm chặt eo thon của Thanh Loan di, một tay đẩy hai gò bồng đào to lớn trước mặt ra khỏi tầm mắt.
Ngẩng đầu nhìn Thanh Loan di:
"Dì, cúi xuống một chút đi."
Sao?
Nghe Lục Viễn nói, Lý Thanh Loan đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó mặt mũi tràn đầy đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn về phía bên cạnh, lắp bắp nói:
"Làm… Làm gì vậy…"
Lục Viễn không nói gì, theo một tiếng "ưm" của Thanh Loan di, Lục Viễn ôm Thanh Loan di càng thêm dùng sức.
Như muốn nghiền Thanh Loan di vào thân thể mình.
Hai tay đang chống lên vai Lục Viễn muốn đẩy người ra.
Nhưng chỉ vô lực một chút rồi mặc cho Lục Viễn ôm mình trong tư thế khó xử như vậy.
Lục Viễn lại đứng đắn ngẩng đầu nhìn Thanh Loan di nói:
"Sao lắm lời vậy?
Lý Thanh Loan!"
Lục Viễn gọi thẳng tên Thanh Loan di, khiến cơ thể mỹ nữ vốn dĩ kiều diễm run rẩy.
Ánh mắt Lý Thanh Loan mê ly, nhìn Lục Viễn không vui trách mắng:
"Con… con tiểu tử thối này, sao… sao có thể gọi thẳng tên dì…
Thật là… Thật là không có lễ phép."
Lục Viễn nhìn vẻ thẹn thùng của Thanh Loan di, cái nhíu mày của tuyệt thế giai nhân khiến Lục Viễn nói:
"Bởi vì ta là đàn ông của ngươi, ngươi là nữ nhân của ta, ta muốn gọi sao thì gọi!"
Câu nói này của Lục Viễn xem như giọt nước tràn ly.
Vốn dĩ thẹn thùng đến mức đầu óc không còn suy nghĩ, thân thể Thanh Loan di hoàn toàn mềm nhũn, dựa sát vào Lục Viễn, mị nhãn mê ly nói:
"Nói bậy…
Dì… Dì đâu phải là nữ nhân của con…"
Lục Viễn mặc kệ, bất ngờ vỗ vào mông trắng lớn của Thanh Loan di.
Lập tức Thanh Loan di phát ra một tiếng ưm, mị nhãn như tơ, uyển chuyển động lòng người:
"Hư… Đồ xấu xa…
Con… Con không được đ·á·n·h dì…
Sao… Sao con lại đ·á·n·h dì…"
Lục Viễn nhíu mày nói:
"Vì sao không được đ·á·n·h?"
Hiện tại, đầu Lý Thanh Loan hoàn toàn trống rỗng, ngượng ngùng đến sắp hồ đồ rồi, miệng lảm nhảm:
"Bởi vì… Dì yêu con nhất mà…
Con nói gì cũng được, dì đều tùy con…
Dì đối với con tốt như vậy, sao con còn đ·á·n·h dì…"
Lục Viễn nhìn Thanh Loan di thẹn thùng như vậy, không nhịn được nhếch miệng cười:
"Vậy ta bảo dì cúi xuống, sao dì không nghe?"
"Bốp" ~
Lại là một tiếng vang giòn.
Lý Thanh Loan rốt cuộc không nhịn được nữa, hoặc là nói đầu óc không còn suy nghĩ, thân thể kiều diễm cuối cùng cũng cúi xuống.
Chính xác hơn mà nói, Lý Thanh Loan đã đem khuôn mặt tuyệt sắc có một không hai kia cúi xuống.
Lúc này, Lý Thanh Loan kiều diễm ướt át, mị nhãn như tơ nhìn Lục Viễn.
Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ mím lại, Lý Thanh Loan biết rõ Lục Viễn muốn làm gì.
Lục Viễn cũng không khách khí, trực tiếp hôn lên.
Và theo sau hành động của Lục Viễn, Lý Thanh Loan hoàn toàn buông xuôi lập tức nhiệt tình đáp lại.
Hai tay vô lực ban nãy đang chống trên vai Lục Viễn, trong nháy mắt ôm chặt lấy Lục Viễn.
Cuối cùng, ước chừng hai ba phút sau, khi cả hai đều sắp không thở nổi.
Lục Viễn nhìn Lý Thanh Loan bị hôn đến mức không còn biết trời trăng mây đất nói:
"Lý Thanh Loan, ngươi là nữ nhân của ta, phải để ta bảo vệ ngươi, biết chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận