Hỏng, Bị Xà Hạt Mỹ Nhân Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt

Chương 95: Để đàn ông đừng phiền ngươi đúng không! Ngươi chờ! Liền phiền ! ! (1)

Chương 95: Muốn đàn ông đừng phiền ngươi đúng không! Ngươi chờ đấy! Liền phiền ngươi! (1)
Nhà ai mà ăn tết lại không ăn sủi cảo cơ chứ!
Lục Viễn ngoảnh đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hồng Phấn nương nương đang đứng sau lưng mình.
Cứ cho là biểu cảm của nàng không có gì biến đổi lớn lắm.
Nhưng vẫn có thể nhận ra, Hồng Phấn nương nương hình như đang rất không vui.
Nói đi cũng phải, Lục Viễn cứ ba ngày hai bữa lại gọi nàng.
Tỉnh táo lại, Lục Viễn vội vàng chỉ tay về phía chiếc bàn nhỏ bên cạnh nói:
"Không phải đâu, nương nương, lần này không có việc gì khác đâu ạ.
Hôm nay là ngày cúng ông Táo, theo tục lệ là phải ăn sủi cảo mà."
Lục Viễn vừa nói, vừa liếc nhìn độ Tạo Thần trên đỉnh đầu Hồng Phấn nương nương.
Vẫn là ★★.
Quả nhiên không có chút biến hóa nào.
Có người xây miếu đất cho Hồng Phấn nương nương rồi mà vẫn không tăng lên.
Cái thứ này đúng là có vấn đề thật.
Không thay đổi, giống hệt như lần trước trong Hắc Tùng lâm ở Thái Âm sơn vậy.
Hồng Phấn nương nương nghe Lục Viễn nói xong, quay đầu nhìn về phía hai bàn sủi cảo nóng hổi bày trên bàn.
Còn có cả bát đũa, dấm tỏi đầy đủ.
Nhìn thấy hai bàn sủi cảo này, Hồng Phấn nương nương khựng lại, rồi xoay đầu lại, nhìn Lục Viễn ngoắc ngón tay.
Hả? Ý gì?
Lục Viễn ngơ ngác tiến lại gần Hồng Phấn nương nương thêm chút nữa.
Kết quả ngay giây sau, "bốp" một tiếng giòn tan vang lên!
Lục Viễn ôm trán, lùi về sau hai bước, nhe răng nhếch miệng, đau đến rớm cả nước mắt.
Lại bị Hồng Phấn nương nương búng cho một phát vào đầu.
"Đồ ngốc, ngươi không biết ta là tà ma à?"
Hồng Phấn nương nương thu tay lại, nghiêng đầu nhìn Lục Viễn đang nhe răng nhếch miệng, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn rồi đột ngột nói.
Lục Viễn cũng bị cái búng tay bất ngờ này của Hồng Phấn nương nương làm cho đơ người.
Vừa xoa đầu, vừa nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tà ma thì sao!
Tà ma thì không liên quan à!
Tà ma không ăn đồ vật à!"
Lục Viễn đỏ mặt tía tai nói xong, Hồng Phấn nương nương nhíu mày, có vẻ như không vui vì Lục Viễn lớn tiếng, lại cũng không hẳn là như vậy.
Lục Viễn hoàn hồn lại, vừa xoa trán vừa ấm ức nói:
"Thì nhà ai mà chẳng thế, nhà ai ăn tết lại không cung phụng cho người nhà một chút chứ!
Nếu ngài không vui, lần sau ta không đưa nữa là được.
Ngài xem ngài búng tôi này."
Lục Viễn vừa nói, vừa không biết từ đâu móc ra một chiếc gương nhỏ.
Cái tên này lại bắt đầu làm lố lên.
Cũng không biết cái đám nương môn này lấy đâu ra lực tay lớn thế.
Bất quá, bị búng cho một phát như vậy, lại thêm cái Hồng Phấn nương nương này, Lục Viễn trong lòng cũng không hề luống cuống.
Không phải Lục Viễn là cái kiểu người thích bị người ta đánh, bị người ta mắng vài câu liền sung sướng đâu.
Mà là sau khi Hồng Phấn nương nương vừa nói xong câu kia, Lục Viễn đã cảm thấy vấn đề không lớn rồi.
Ngoài miệng thì Hồng Phấn nương nương nói mình là tà ma không liên quan gì đến cái này cái kia.
Nhưng điều này cũng gián tiếp cho thấy Hồng Phấn nương nương hiểu phong tục ăn sủi cảo trong ngày cúng ông Táo.
Cũng hiểu mình coi nàng là người nhà, nên mới đến đưa sủi cảo.
"Đưa tay không đánh người mặt tươi cười mà."
"Có mưu đồ gì thì nói thẳng ra!"
Thanh âm băng lãnh của Hồng Phấn nương nương vang lên trên đỉnh đầu Lục Viễn.
Cùng với bầu không khí tà tính ngày càng đáng sợ, Lục Viễn không biết Hồng Phấn nương nương có thực sự tức giận hay không.
Nói đi cũng phải, những lý lẽ của mình chỉ dùng được với người thôi.
Người ta mới thế.
Còn tà ma hình như không quan tâm đến chuyện đưa tay có đánh người mặt tươi cười hay không.
Tà ma chỉ cần ngươi làm ta không vui, ta liền g·iết c·hết ngươi.
Trong lúc nhất thời, Lục Viễn vội vàng nói:
"Không có mưu đồ gì đâu ạ, chỉ là hôm nay ngày cúng ông Táo, mọi người trong nhà cùng nhau ăn sủi cảo thôi mà.
Chỉ là trong nội viện còn có sáu đứa trẻ, sợ ngài hù đến bọn nó.
Nếu không thì tôi đã mời ngài đến ăn cơm trên bàn rồi."
Lời nói của Lục Viễn thật dễ nghe, đến Lục Viễn còn thấy êm tai nữa là.
Nói xong, Lục Viễn lén lút ngẩng đầu nhìn Hồng Phấn nương nương.
Lần này có làm nàng vui vẻ không?
Nếu vui, thì tranh thủ xuống ăn sủi cảo đi, tiện thể ta hỏi lại ngài vài chuyện.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, Lục Viễn liền trợn tròn mắt.
Hồng Phấn nương nương vẫn băng lãnh nhìn Lục Viễn, không hề có chút biểu cảm nào.
Nếu nói Hồng Phấn nương nương là tà ma, nên không có biểu lộ của con người, thì sai rồi.
Bởi vì trước đây, khi Hồng Phấn nương nương trào phúng Cố Thanh Uyển, mặt nàng đã có biểu cảm.
Cho nên, việc bây giờ không lộ vẻ gì, chỉ có thể nói rõ Hồng Phấn nương nương không hề cảm thấy vui vẻ hay cảm động gì cả.
Quả nhiên là . . .
Hồng Phấn nương nương không phải người, mấy trò vặt này có thể hữu dụng với phụ nữ bình thường, nhưng với Hồng Phấn nương nương thì vô dụng.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Hồng Phấn nương nương đáp xuống đất.
Lục Viễn cúi đầu xuống, liền thấy đôi chân ngọc trần trụi của Hồng Phấn nương nương đang giẫm trên phiến đá xanh.
Trên mắt cá chân thon thả còn đeo một chiếc vòng chân xinh xắn.
Trong lúc Lục Viễn còn đang ngây người, đôi tay ngọc lạnh giá của Hồng Phấn nương nương đột ngột nâng cằm Lục Viễn lên.
Một luồng hàn khí chưa từng có ập đến, đương nhiên còn có mùi m·á·u tanh nồng nặc nữa.
Đôi mắt không chút sinh khí của Hồng Phấn nương nương nhìn chằm chằm Lục Viễn một lúc, rồi lạnh lùng nói:
"Ngươi không cần lấy lòng ta. Lần này công lực của ta tăng mạnh là nhờ ngươi.
Cho nên ta mới đối xử với ngươi khác với những người khác.
Ngươi cứ làm việc cho tốt đi.
Nếu như có một ngày ngươi vô dụng, dù ngươi giở hết trò, ta cũng sẽ không thèm nhìn ngươi một cái!"
Nói xong, Hồng Phấn nương nương lạnh giọng buông cằm Lục Viễn ra.
Khiến Lục Viễn đau nhức cằm, lùi về sau hai bước.
Trong lòng thầm mắng một tiếng.
Quả nhiên, Hồng Phấn nương nương không dễ l·ừ·a gạt.
Bất quá, cứ thẳng thắn như vậy thì càng tốt.
Trước đó, Lục Viễn dự định mời Hồng Phấn nương nương ăn sủi cảo trước.
Đợi đến khi Hồng Phấn nương nương ăn sủi cảo, mình sẽ ở bên cạnh nói bóng nói gió hỏi xem, thân thể của ngài có khỏe không?
Chuyện này thật khó nói.
Đến bây giờ Lục Viễn vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào cho hay.
Dù sao, không thể nào đang lúc Hồng Phấn nương nương ăn sủi cảo, lại đột nhiên buông một câu, "Hồng Phấn nương nương, ngài có phải bị mù không ạ?" được.
Như thế không được.
Nhưng bây giờ Hồng Phấn nương nương đã nói như vậy rồi, thì càng tốt hơn.
Lúc này, Lục Viễn cũng không quanh co lòng vòng nữa, mà chắp tay nói:
"Nương nương, vậy ta xin nói thẳng.
Đầu tiên, ta xin nói lại lần nữa, đưa sủi cảo cho ngài, thật không phải vì đồ ngài cái gì đâu.
Chỉ là hôm nay ngày cúng ông Táo, theo tục lệ là phải ăn sủi cảo.
Cho nên, ta chỉ đơn thuần nghĩ đến việc mang cho ngài một bàn sủi cảo thôi ạ.
Nếu cần lý do thuyết phục, thì chỉ có một, ngài đã cứu ta.
Đương nhiên, ngài cũng nói, cứu ta là vì ta hữu dụng.
Có thể đó là suy nghĩ của ngài, ngài nghĩ như thế nào thì không liên quan gì đến ta cả.
Ta chỉ biết là ngài đã cứu ta, nên ta coi ngài là người nhà.
Đương nhiên là phải đến đưa sủi cảo rồi!"
Lục Viễn kiên định, chân thành như vậy, không hề e ngại bộ dạng của nàng, quả nhiên khiến khuôn mặt không chút cảm xúc của Hồng Phấn nương nương có một tia biến đổi.
Nhưng rất nhanh, tia biến đổi ấy trực tiếp biến m·ấ·t.
Lúc này, Lục Viễn lại cúi đầu nói tiếp:
"Muốn nói việc khác, thì cũng có.
Ta muốn mời nương nương thành chính thần!
Muốn Hồng Phấn nương nương đến Thành Hoàng miếu!"
Nghe Lục Viễn nói xong, đôi mắt đẹp không chút sinh khí, không chút cảm xúc của Hồng Phấn nương nương khẽ r·u·n lên.
Nhưng rất nhanh, Hồng Phấn nương nương lại lạnh mặt, nghiêm nghị nói:
"Ngươi bản lĩnh không lớn, mà khẩu khí thì không nhỏ đâu."
Nghe Hồng Phấn nương nương răn dạy như vậy, trong lòng Lục Viễn rất vui.
Vẫn là câu nói kia, Lục Viễn không phải là người thích bị ngược.
Vui vì giọng của Hồng Phấn nương nương cuối cùng cũng có cảm xúc.
Điều này cho thấy Hồng Phấn nương nương cũng muốn trở thành chính thần.
Bất quá, nói đi cũng phải.
Trên đời này, tà ma nào lại không muốn trở thành chính thần chứ?
Có ai mà không muốn làm tướng quân, làm sĩ binh?
Lại có con mèo nào mà không ăn vụng, con chó nào mà không ăn c·ứ·t chứ.
Thậm chí có thể nói, nếu Hồng Phấn nương nương không có ý nghĩ đó, thì sao ba trăm năm sau lại trở thành "Tiên gia" của Diễm Hương hội?
Đã biết Hồng Phấn nương nương cảm thấy hứng thú, Lục Viễn cũng tự tin hơn.
Lúc này, Lục Viễn chắp tay nói:
"Ta tự nhiên có bản lĩnh!
Có phải là nói suông không có bằng chứng không, ta đã chứng minh rồi.
Nếu không tin, thì tiếp theo còn có nữa.
Chỉ cần nương nương nghe theo ta trong thời gian này, ta nhất định có biện pháp."
Lời nói của Lục Viễn khiến Hồng Phấn nương nương rất hứng thú.
Nghe Lục Viễn nói xong, Hồng Phấn nương nương nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Lục Viễn hỏi:
"Biện pháp gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận