Hỏng, Bị Xà Hạt Mỹ Nhân Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt
Chương 108: Hồng Phấn nương nương: "Ta có phải thật vậy hay không đối ngươi quá tốt rồi ? ! ! "
**Chương 108: Hồng Phấn nương nương: "Ta có phải thật sự quá tốt với ngươi rồi không hả?"**
Trong phòng Đông Sương.
Cao Minh Na im lặng nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
Hai người đang ghé vào cửa sổ, ngó nghiêng về phía phòng chính.
"Ta nói hai người các ngươi, ghé vào đấy thì thấy được cái gì?"
Cao Minh Na nằm trên giường, mặt mày ỉu xìu.
Hai người kia lại nghiêm túc nói:
"Ngươi biết gì? Đây không phải là nhìn, mà là chuẩn bị nghe ngóng."
Nghe ngóng?
Nghe cái gì cơ chứ?
Cao Minh Na đầy mặt chấm hỏi, không hiểu hai người này đang nói gì.
"Xa thế kia thì nghe được cái gì chứ?
Muốn nghe thật thì phải đến chân tường người ta mà nghe."
Cao Minh Na lắc đầu nói.
Hơn nữa, chuyện này có gì hay mà nghe chứ, chẳng phải mấy chuyện đó thôi sao?
Các ngươi mỗi ngày kêu, còn muốn nghe người khác làm gì?
Nhưng Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh nghiêm túc nói:
"Không cần, ở đây là nghe rõ rồi."
Hả?
Cao Minh Na có chút khó hiểu.
Nhưng rất nhanh, Cao Minh Na đã hiểu.
Một tràng âm thanh kiều mị đột ngột truyền đến từ phòng chính.
Nghe thấy âm thanh này, Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh hài lòng buông mình nằm xuống.
Vì sao lại hài lòng?
Bởi vì nếu Lý Thanh Loan mà phát ra âm thanh kiểu này, thì có nghĩa là nàng cũng là loại phụ nữ giống như mình.
Nói như vậy, sau này có thể cùng nhau ngủ chung giường rồi.
Ngược lại là Cao Minh Na ngơ ngác.
Không thể nào...
Cái âm thanh này, là từ đại tỷ uy nghiêm, cao quý, đoan trang, ưu nhã của mình phát ra ư?
Tê~
Cao Minh Na không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Cao Minh Na khó mà tưởng tượng được, đại tỷ cao quý của mình mà phát ra âm thanh này thì sẽ có biểu cảm gì.
Mặc dù âm thanh này Cao Minh Na không phải chưa từng nghe qua.
Dù sao Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh trước kia cứ đến đêm lại phát ra những âm thanh này.
Nhưng Cao Minh Na cảm thấy là do hai người kia quá lăng loàn, người bình thường nào lại kêu kiểu đó.
Cao Minh Na cũng từng trải khắp nơi, kiến thức cũng nhiều rồi.
Chuyện này phụ nữ nếu muốn nhịn thì sẽ nhịn được thôi, coi như không nhịn được cũng không đến mức kêu toáng lên như thế.
Ngày nào cũng như phối giống với lừa, có cần thiết vậy không?
Nhưng lần này nghe được Lý Thanh Loan cũng phát ra âm thanh này, Cao Minh Na triệt để ngơ ngác.
Không thể nào...
Cái thứ này thật sự thoải mái đến vậy sao?
Hay là do "cái vật nhỏ" của Lục Viễn "thiên phú dị bẩm"?
Cao Minh Na bỗng nhiên có chút hiếu kỳ.
Sáng sớm, Lục Viễn ngồi ở bên giường, tự mình mặc quần áo.
Năm nay không cần đi chúc tết họ hàng, vậy thì đi ra ngoài xem xem, xem địa chỉ xây dựng nhà máy.
"Tiểu Thanh Loan, ta ra ngoài đây ~"
Lục Viễn mặc quần áo chỉnh tề, quay lại nhìn Lý Thanh Loan đang nằm trên giường.
Một tiếng "Tiểu Thanh Loan" này, quả nhiên khiến Lý Thanh Loan ngượng ngùng vô cùng.
Hôm qua, không, là đêm nay, thật sự là quá điên cuồng.
Lý Thanh Loan cũng không muốn phát ra những âm thanh mất mặt như vậy.
Nhưng cũng không biết vì sao, cứ dính vào "cái vật nhỏ" kia là không nhịn được.
Lý Thanh Loan nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này phải trách Lục Viễn.
Đều tại "cái vật nhỏ" của Lục Viễn hại.
Ngươi nói ngươi làm chuyện kia thì cứ làm đi, miệng lại không rảnh.
Cũng không biết học những lời lẽ méo mó đó từ đâu.
Nào là cha khuê nữ, nào là mẹ con...
Quan trọng nhất là, hắn nói những lời méo mó thì thôi đi, mình lúc đó không biết "dây thần kinh" nào bị chạm.
Lại bị hắn dụ dỗ nói theo.
Mình lúc ấy đáp ứng nhanh như chớp ấy chứ ~
Lúc cảm xúc cao thì nói, ngược lại không có cảm giác gì.
Lúc đó trong đầu toàn là hồ, Lục Viễn nói gì chính là cái đó.
Nhưng khi cảm xúc xuống rồi, Lý Thanh Loan nghĩ lại là không chịu nổi, thật là quá mất mặt.
Trước đó mình còn nói Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh không biết xấu hổ.
Bây giờ nghĩ lại mình cũng không hơn hai người kia là bao.
Đặc biệt là căn phòng bừa bộn này.
Một lát nữa Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh đi vào, còn không biết sẽ cười nhạo mình thế nào.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Nhị muội của mình cũng sẽ nhìn thấy.
Vậy sau này mình còn mặt mũi nào mà bày ra uy nghiêm của tỷ tỷ trước mặt Nhị muội?
Đều tại cái tên tiểu phôi đản này ~
Chỉ biết giày vò mình, khinh dễ mình, đồ bại hoại!
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Loan đưa tay véo nhẹ một cái vào eo Lục Viễn.
Sau đó nhanh chóng rụt vào chăn, trùm kín chăn không dám ló đầu ra.
Lục Viễn biết Lý Thanh Loan ngại ngùng, không giống Xảo Nhi di và Kim Mỹ Tĩnh.
Cho nên chỉ cười hì hì rồi đi ra ngoài, không nói thêm gì nữa.
Chuyện này quen rồi thì sẽ tốt thôi, trước đây Xảo Nhi di không phải cũng xấu hổ lắm sao.
Lúc Lục Viễn đẩy cửa phòng ra, phát hiện Xảo Nhi di và Kim Mỹ Tĩnh đã chờ sẵn từ lâu.
Nhìn hai người trước mặt, Lục Viễn nói thẳng:
"Xảo Nhi di, ta không ăn điểm tâm đâu nhé.
Ta ra ngoài một chuyến xem chỗ xây dựng đại công xưởng."
Nghe vậy, Kim Mỹ Tĩnh vốn định vào phòng, lập tức nói:
"Vậy ta cũng đi."
Lục Viễn vừa định đồng ý thì Cao Minh Na từ phòng Đông Sương đi ra nói:
"Ta đi cùng Lục Viễn là được rồi, cô cứ ở nhà chăm sóc Đại tỷ đi."
Lục Viễn thấy Cao Minh Na muốn đi cùng, biết nàng có lời muốn nói.
Lúc này Lục Viễn liền đồng ý.
Mà Xảo Nhi di cũng không nói gì thêm, dù sao nhị tỷ của mình cũng rất lợi hại.
Có nhị tỷ ở đây, Lục Viễn sẽ không gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, Lục Viễn và Cao Minh Na cùng nhau đi ra khỏi nội viện.
Cao Minh Na dẫn đầu đi về phía cửa hông, lại phát hiện Lục Viễn không đi cùng mình.
Mà lại đi về phía phòng bếp nhỏ.
"Sao vậy?
Đói bụng à?"
Cao Minh Na tò mò hỏi.
Dù sao Lục Viễn cũng vừa dùng hết hơn nửa sức lực.
Muốn ăn chút gì đó để bổ sung thể lực cũng là bình thường.
Nhưng Lục Viễn không quay đầu lại nói:
"Không vội, đợi một chút đã.
Ta đi lấy bát sủi cảo cho Hồng Phấn nương nương đã."
Sủi cảo?
Cho Hồng Phấn nương nương?
Cao Minh Na có chút ngơ ngác.
Có chút khó hiểu.
Lục Viễn không nói thêm gì với Cao Minh Na, mà phối hợp đi nấu sủi cảo.
Sáng sớm lúc gói sủi cảo, Lục Viễn cố ý để lại một bát sủi cảo sống.
Là để sáng nay nấu cho Hồng Phấn nương nương.
Vậy vấn đề là, vì sao không mang sủi cảo qua lúc sáng sớm luôn đi?
Là quên rồi?
Hay là bận đi làm chuyện kia với Thanh Loan di?
Vậy thì không phải.
Mặc dù Lục Viễn rất thích Thanh Loan di.
Nhưng Lục Viễn cũng thích Hồng Phấn nương nương mà.
Đương nhiên, hai cái thích này không giống nhau.
Dù sao Lục Viễn cũng có hảo cảm lớn với Hồng Phấn nương nương.
Dù thế nào, người ta đã cứu mạng Lục Viễn.
Hơn nữa, nói thật thì Hồng Phấn nương nương rất cưng chiều Lục Viễn.
Quân bài chưa bao giờ đứt đoạn, dùng lần nào là cho lần đó, cứ như dùng không giới hạn vậy.
Cho nên bát sủi cảo ngày Tết này nhất định phải để Hồng Phấn nương nương ăn được.
Nhưng, sáng sớm cả Thái Ninh thành đều đốt pháo hoa.
Mấy thứ đó đối với tà ma có sát thương rất lớn.
Dù sao ngươi phải biết pháo hoa dùng để làm gì ban đầu.
Chính là dùng để đuổi Niên Thú.
Niên Thú là gì?
Nói trắng ra, Niên Thú chẳng phải là một con tà ma siêu cấp siêu cấp lợi hại sao?
Đến Niên Thú còn sợ pháo hoa, thì càng không cần phải nói đến Hồng Phấn nương nương.
Cho nên sáng sớm là không được.
Bây giờ thì rất tốt, bây giờ không còn pháo hoa lớn, chỉ còn một vài tràng pháo tép nhỏ lẻ.
Lúc Lục Viễn nấu sủi cảo trong phòng bếp nhỏ, Cao Minh Na ngơ ngác nhìn Lục Viễn nói:
"Ngươi đi đưa sủi cảo cho một con tà ma?"
"Nàng biết cái gì là ăn Tết, nàng biết cái gì là tiết sao?
Hơn nữa, ngươi gọi nàng, nàng có ra không?"
Đối với Cao Minh Na, Lục Viễn nhíu mày nói:
"Nàng có biết hay không, cái này không quan trọng.
Quan trọng là ta hiểu, ta biết ăn Tết là phải ăn sủi cảo."
Cao Minh Na cau mày nhìn Lục Viễn lắc đầu, có vẻ không thể lý giải cách làm của Lục Viễn.
Rất nhanh, một bát sủi cảo đã nấu xong.
Lục Viễn mang sủi cảo vào phòng nhỏ thờ Hồng Phấn nương nương.
Còn Cao Minh Na thì không vào, chỉ đứng bên ngoài nhìn từ xa.
Vào phòng rồi, Lục Viễn bắt đầu làm giống như trước.
Đầu tiên đặt sủi cảo xuống, sau đó cầm ống trúc lên lắc.
Cuối cùng lải nhải gọi Hồng Phấn nương nương ra ăn sủi cảo.
Chỉ là, trước kia Lục Viễn gọi Hồng Phấn nương nương ra, Hồng Phấn nương nương đều sẽ ra rất nhanh.
Nhưng lần này lại không.
Sao vậy?
Lục Viễn gọi nửa ngày, Hồng Phấn nương nương vẫn không có động tĩnh.
Tình huống gì đây?
Có phải do Thái Ninh thành đốt pháo nhiều quá, có mùi lưu huỳnh, tà ma không thích không?
Hay là do trước kia Lục Viễn cứ gọi Hồng Phấn nương nương vô cớ, làm phiền Hồng Phấn nương nương rồi?
Nên lần này không thèm để ý đến mình, không ra ngoài?
Lúc này Cao Minh Na đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng, thấy Lục Viễn cầm ống trúc thì không khỏi cau mày nói:
"Hồng Phấn nương nương đâu có dễ dàng gọi ra như vậy.
Đặc biệt là hôm nay, hôm nay là Tết Nguyên Đán, đâu đâu cũng là pháo hoa, tà ma ghét lắm."
Lục Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi quay lại nói với Cao Minh Na:
"Pháo hoa có gây ra tổn thương gì cho Hồng Phấn nương nương không?"
Cao Minh Na lắc đầu nói:
"Tổn thương thì không đến mức, chỉ là không thích thôi.
Dù sao, tà ma rất ghét ánh lửa và tiếng ồn."
Lục Viễn nghĩ ngợi, bây giờ đâu có ánh lửa và tiếng ồn gì đâu?
Vậy là thuần túy ghét phiền phức đúng không?
A~
Hiểu rồi.
Đến ngày đầu năm mới nghĩ đến ta, muốn mang cho ta bát sủi cảo, ngươi còn chê phiền?
Hôm nay cái bát sủi cảo này ngươi không ăn cũng phải ăn!
Một giây sau, Lục Viễn lấy ra quân bài.
Lúc này Cao Minh Na cũng nhìn rõ ràng.
Thấy Lục Viễn lấy quân bài ra, Cao Minh Na biết Lục Viễn muốn làm gì, suýt chút nữa ngất đi.
Không thể nào... Ngươi đừng có đùa kiểu đó chứ?
Đó là quân bài đấy, là thứ bảo vệ tính mạng của ngươi!
Đồ vật quan trọng như vậy, ngươi lại lấy ra để làm cái này?
Hơn nữa, ngươi cầm quân bài gọi Hồng Phấn nương nương ra chỉ để cho nàng một bát sủi cảo.
Ngươi không phải đang trêu đùa Hồng Phấn nương nương sao?
Ngươi chán sống rồi hả?
Hơn nữa không đúng!
Cái quân bài kia của ngươi không phải dùng rồi sao?
Cái này lấy ở đâu ra?
Hồng Phấn nương nương mới cho à?
Cao Minh Na còn chưa kịp nghĩ ra thì đã nghe thấy tiếng "răng rắc", tiếng quân bài vỡ vụn.
Lục Viễn bóp nát quân bài.
Sau đó xung quanh xuất hiện thứ bầu không khí tà tính và kinh khủng mà Lục Viễn vô cùng quen thuộc.
Bầu trời vốn đang sáng sủa, trong chốc lát cũng trở nên âm u.
Tất cả xung quanh cũng trở nên u ám.
Vô số màn sương máu từ bốn phương tám hướng tràn đến, cuối cùng hội tụ trước mặt Lục Viễn.
Lúc này Lục Viễn bật dậy.
Quay người chạy ra khỏi phòng.
Cảnh này khiến Cao Minh Na sửng sốt một chút, đây là đang chơi trò gì vậy?
Ngươi dùng quân bài gọi Hồng Phấn nương nương ra rồi ngươi bỏ chạy??
Ngươi không phải đang đùa bỡn nàng sao?
Ngươi thật sự coi Hồng Phấn nương nương là người nhân từ à?
Lúc Cao Minh Na ngây người thì Lục Viễn đã chạy đến sau lưng Cao Minh Na.
Cao Minh Na đầy mặt chấm hỏi.
Không thể nào... Ngươi trốn sau lưng ta là có ý gì vậy?
À, hóa ra ngươi cũng biết mình làm vậy sẽ gặp xui xẻo đúng không?
Vậy ngươi còn làm vậy?!
Cùng lúc đó, Hồng Phấn nương nương đã thành công hàng thần!!
Lúc này Hồng Phấn nương nương lơ lửng giữa phòng.
Đôi mắt không chút sinh khí, không có tiêu cự nhìn xung quanh.
Cuối cùng tìm thấy Lục Viễn đang trốn sau lưng Cao Minh Na, ngó nghiêng xung quanh.
Nhìn là biết, Hồng Phấn nương nương rất tức giận.
Đầu hơi nghiêng, nhìn Lục Viễn bằng ánh mắt lạnh lẽo nói:
"Có phải ta quá tốt với ngươi rồi không hả?!!
Ngươi thật sự chán sống rồi đúng không?"
Lục Viễn lại lộ ra vẻ mặt tươi cười nói:
"Nương nương, hôm nay là ăn Tết, phải ăn sủi cảo chứ ~
Trong sủi cảo có giấu bạc đấy, ăn được bạc là năm nay một năm đều gặp may mắn đó ~"
Trong phòng Đông Sương.
Cao Minh Na im lặng nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
Hai người đang ghé vào cửa sổ, ngó nghiêng về phía phòng chính.
"Ta nói hai người các ngươi, ghé vào đấy thì thấy được cái gì?"
Cao Minh Na nằm trên giường, mặt mày ỉu xìu.
Hai người kia lại nghiêm túc nói:
"Ngươi biết gì? Đây không phải là nhìn, mà là chuẩn bị nghe ngóng."
Nghe ngóng?
Nghe cái gì cơ chứ?
Cao Minh Na đầy mặt chấm hỏi, không hiểu hai người này đang nói gì.
"Xa thế kia thì nghe được cái gì chứ?
Muốn nghe thật thì phải đến chân tường người ta mà nghe."
Cao Minh Na lắc đầu nói.
Hơn nữa, chuyện này có gì hay mà nghe chứ, chẳng phải mấy chuyện đó thôi sao?
Các ngươi mỗi ngày kêu, còn muốn nghe người khác làm gì?
Nhưng Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh nghiêm túc nói:
"Không cần, ở đây là nghe rõ rồi."
Hả?
Cao Minh Na có chút khó hiểu.
Nhưng rất nhanh, Cao Minh Na đã hiểu.
Một tràng âm thanh kiều mị đột ngột truyền đến từ phòng chính.
Nghe thấy âm thanh này, Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh hài lòng buông mình nằm xuống.
Vì sao lại hài lòng?
Bởi vì nếu Lý Thanh Loan mà phát ra âm thanh kiểu này, thì có nghĩa là nàng cũng là loại phụ nữ giống như mình.
Nói như vậy, sau này có thể cùng nhau ngủ chung giường rồi.
Ngược lại là Cao Minh Na ngơ ngác.
Không thể nào...
Cái âm thanh này, là từ đại tỷ uy nghiêm, cao quý, đoan trang, ưu nhã của mình phát ra ư?
Tê~
Cao Minh Na không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Cao Minh Na khó mà tưởng tượng được, đại tỷ cao quý của mình mà phát ra âm thanh này thì sẽ có biểu cảm gì.
Mặc dù âm thanh này Cao Minh Na không phải chưa từng nghe qua.
Dù sao Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh trước kia cứ đến đêm lại phát ra những âm thanh này.
Nhưng Cao Minh Na cảm thấy là do hai người kia quá lăng loàn, người bình thường nào lại kêu kiểu đó.
Cao Minh Na cũng từng trải khắp nơi, kiến thức cũng nhiều rồi.
Chuyện này phụ nữ nếu muốn nhịn thì sẽ nhịn được thôi, coi như không nhịn được cũng không đến mức kêu toáng lên như thế.
Ngày nào cũng như phối giống với lừa, có cần thiết vậy không?
Nhưng lần này nghe được Lý Thanh Loan cũng phát ra âm thanh này, Cao Minh Na triệt để ngơ ngác.
Không thể nào...
Cái thứ này thật sự thoải mái đến vậy sao?
Hay là do "cái vật nhỏ" của Lục Viễn "thiên phú dị bẩm"?
Cao Minh Na bỗng nhiên có chút hiếu kỳ.
Sáng sớm, Lục Viễn ngồi ở bên giường, tự mình mặc quần áo.
Năm nay không cần đi chúc tết họ hàng, vậy thì đi ra ngoài xem xem, xem địa chỉ xây dựng nhà máy.
"Tiểu Thanh Loan, ta ra ngoài đây ~"
Lục Viễn mặc quần áo chỉnh tề, quay lại nhìn Lý Thanh Loan đang nằm trên giường.
Một tiếng "Tiểu Thanh Loan" này, quả nhiên khiến Lý Thanh Loan ngượng ngùng vô cùng.
Hôm qua, không, là đêm nay, thật sự là quá điên cuồng.
Lý Thanh Loan cũng không muốn phát ra những âm thanh mất mặt như vậy.
Nhưng cũng không biết vì sao, cứ dính vào "cái vật nhỏ" kia là không nhịn được.
Lý Thanh Loan nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này phải trách Lục Viễn.
Đều tại "cái vật nhỏ" của Lục Viễn hại.
Ngươi nói ngươi làm chuyện kia thì cứ làm đi, miệng lại không rảnh.
Cũng không biết học những lời lẽ méo mó đó từ đâu.
Nào là cha khuê nữ, nào là mẹ con...
Quan trọng nhất là, hắn nói những lời méo mó thì thôi đi, mình lúc đó không biết "dây thần kinh" nào bị chạm.
Lại bị hắn dụ dỗ nói theo.
Mình lúc ấy đáp ứng nhanh như chớp ấy chứ ~
Lúc cảm xúc cao thì nói, ngược lại không có cảm giác gì.
Lúc đó trong đầu toàn là hồ, Lục Viễn nói gì chính là cái đó.
Nhưng khi cảm xúc xuống rồi, Lý Thanh Loan nghĩ lại là không chịu nổi, thật là quá mất mặt.
Trước đó mình còn nói Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh không biết xấu hổ.
Bây giờ nghĩ lại mình cũng không hơn hai người kia là bao.
Đặc biệt là căn phòng bừa bộn này.
Một lát nữa Triệu Xảo Nhi và Kim Mỹ Tĩnh đi vào, còn không biết sẽ cười nhạo mình thế nào.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Nhị muội của mình cũng sẽ nhìn thấy.
Vậy sau này mình còn mặt mũi nào mà bày ra uy nghiêm của tỷ tỷ trước mặt Nhị muội?
Đều tại cái tên tiểu phôi đản này ~
Chỉ biết giày vò mình, khinh dễ mình, đồ bại hoại!
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Loan đưa tay véo nhẹ một cái vào eo Lục Viễn.
Sau đó nhanh chóng rụt vào chăn, trùm kín chăn không dám ló đầu ra.
Lục Viễn biết Lý Thanh Loan ngại ngùng, không giống Xảo Nhi di và Kim Mỹ Tĩnh.
Cho nên chỉ cười hì hì rồi đi ra ngoài, không nói thêm gì nữa.
Chuyện này quen rồi thì sẽ tốt thôi, trước đây Xảo Nhi di không phải cũng xấu hổ lắm sao.
Lúc Lục Viễn đẩy cửa phòng ra, phát hiện Xảo Nhi di và Kim Mỹ Tĩnh đã chờ sẵn từ lâu.
Nhìn hai người trước mặt, Lục Viễn nói thẳng:
"Xảo Nhi di, ta không ăn điểm tâm đâu nhé.
Ta ra ngoài một chuyến xem chỗ xây dựng đại công xưởng."
Nghe vậy, Kim Mỹ Tĩnh vốn định vào phòng, lập tức nói:
"Vậy ta cũng đi."
Lục Viễn vừa định đồng ý thì Cao Minh Na từ phòng Đông Sương đi ra nói:
"Ta đi cùng Lục Viễn là được rồi, cô cứ ở nhà chăm sóc Đại tỷ đi."
Lục Viễn thấy Cao Minh Na muốn đi cùng, biết nàng có lời muốn nói.
Lúc này Lục Viễn liền đồng ý.
Mà Xảo Nhi di cũng không nói gì thêm, dù sao nhị tỷ của mình cũng rất lợi hại.
Có nhị tỷ ở đây, Lục Viễn sẽ không gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, Lục Viễn và Cao Minh Na cùng nhau đi ra khỏi nội viện.
Cao Minh Na dẫn đầu đi về phía cửa hông, lại phát hiện Lục Viễn không đi cùng mình.
Mà lại đi về phía phòng bếp nhỏ.
"Sao vậy?
Đói bụng à?"
Cao Minh Na tò mò hỏi.
Dù sao Lục Viễn cũng vừa dùng hết hơn nửa sức lực.
Muốn ăn chút gì đó để bổ sung thể lực cũng là bình thường.
Nhưng Lục Viễn không quay đầu lại nói:
"Không vội, đợi một chút đã.
Ta đi lấy bát sủi cảo cho Hồng Phấn nương nương đã."
Sủi cảo?
Cho Hồng Phấn nương nương?
Cao Minh Na có chút ngơ ngác.
Có chút khó hiểu.
Lục Viễn không nói thêm gì với Cao Minh Na, mà phối hợp đi nấu sủi cảo.
Sáng sớm lúc gói sủi cảo, Lục Viễn cố ý để lại một bát sủi cảo sống.
Là để sáng nay nấu cho Hồng Phấn nương nương.
Vậy vấn đề là, vì sao không mang sủi cảo qua lúc sáng sớm luôn đi?
Là quên rồi?
Hay là bận đi làm chuyện kia với Thanh Loan di?
Vậy thì không phải.
Mặc dù Lục Viễn rất thích Thanh Loan di.
Nhưng Lục Viễn cũng thích Hồng Phấn nương nương mà.
Đương nhiên, hai cái thích này không giống nhau.
Dù sao Lục Viễn cũng có hảo cảm lớn với Hồng Phấn nương nương.
Dù thế nào, người ta đã cứu mạng Lục Viễn.
Hơn nữa, nói thật thì Hồng Phấn nương nương rất cưng chiều Lục Viễn.
Quân bài chưa bao giờ đứt đoạn, dùng lần nào là cho lần đó, cứ như dùng không giới hạn vậy.
Cho nên bát sủi cảo ngày Tết này nhất định phải để Hồng Phấn nương nương ăn được.
Nhưng, sáng sớm cả Thái Ninh thành đều đốt pháo hoa.
Mấy thứ đó đối với tà ma có sát thương rất lớn.
Dù sao ngươi phải biết pháo hoa dùng để làm gì ban đầu.
Chính là dùng để đuổi Niên Thú.
Niên Thú là gì?
Nói trắng ra, Niên Thú chẳng phải là một con tà ma siêu cấp siêu cấp lợi hại sao?
Đến Niên Thú còn sợ pháo hoa, thì càng không cần phải nói đến Hồng Phấn nương nương.
Cho nên sáng sớm là không được.
Bây giờ thì rất tốt, bây giờ không còn pháo hoa lớn, chỉ còn một vài tràng pháo tép nhỏ lẻ.
Lúc Lục Viễn nấu sủi cảo trong phòng bếp nhỏ, Cao Minh Na ngơ ngác nhìn Lục Viễn nói:
"Ngươi đi đưa sủi cảo cho một con tà ma?"
"Nàng biết cái gì là ăn Tết, nàng biết cái gì là tiết sao?
Hơn nữa, ngươi gọi nàng, nàng có ra không?"
Đối với Cao Minh Na, Lục Viễn nhíu mày nói:
"Nàng có biết hay không, cái này không quan trọng.
Quan trọng là ta hiểu, ta biết ăn Tết là phải ăn sủi cảo."
Cao Minh Na cau mày nhìn Lục Viễn lắc đầu, có vẻ không thể lý giải cách làm của Lục Viễn.
Rất nhanh, một bát sủi cảo đã nấu xong.
Lục Viễn mang sủi cảo vào phòng nhỏ thờ Hồng Phấn nương nương.
Còn Cao Minh Na thì không vào, chỉ đứng bên ngoài nhìn từ xa.
Vào phòng rồi, Lục Viễn bắt đầu làm giống như trước.
Đầu tiên đặt sủi cảo xuống, sau đó cầm ống trúc lên lắc.
Cuối cùng lải nhải gọi Hồng Phấn nương nương ra ăn sủi cảo.
Chỉ là, trước kia Lục Viễn gọi Hồng Phấn nương nương ra, Hồng Phấn nương nương đều sẽ ra rất nhanh.
Nhưng lần này lại không.
Sao vậy?
Lục Viễn gọi nửa ngày, Hồng Phấn nương nương vẫn không có động tĩnh.
Tình huống gì đây?
Có phải do Thái Ninh thành đốt pháo nhiều quá, có mùi lưu huỳnh, tà ma không thích không?
Hay là do trước kia Lục Viễn cứ gọi Hồng Phấn nương nương vô cớ, làm phiền Hồng Phấn nương nương rồi?
Nên lần này không thèm để ý đến mình, không ra ngoài?
Lúc này Cao Minh Na đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng, thấy Lục Viễn cầm ống trúc thì không khỏi cau mày nói:
"Hồng Phấn nương nương đâu có dễ dàng gọi ra như vậy.
Đặc biệt là hôm nay, hôm nay là Tết Nguyên Đán, đâu đâu cũng là pháo hoa, tà ma ghét lắm."
Lục Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi quay lại nói với Cao Minh Na:
"Pháo hoa có gây ra tổn thương gì cho Hồng Phấn nương nương không?"
Cao Minh Na lắc đầu nói:
"Tổn thương thì không đến mức, chỉ là không thích thôi.
Dù sao, tà ma rất ghét ánh lửa và tiếng ồn."
Lục Viễn nghĩ ngợi, bây giờ đâu có ánh lửa và tiếng ồn gì đâu?
Vậy là thuần túy ghét phiền phức đúng không?
A~
Hiểu rồi.
Đến ngày đầu năm mới nghĩ đến ta, muốn mang cho ta bát sủi cảo, ngươi còn chê phiền?
Hôm nay cái bát sủi cảo này ngươi không ăn cũng phải ăn!
Một giây sau, Lục Viễn lấy ra quân bài.
Lúc này Cao Minh Na cũng nhìn rõ ràng.
Thấy Lục Viễn lấy quân bài ra, Cao Minh Na biết Lục Viễn muốn làm gì, suýt chút nữa ngất đi.
Không thể nào... Ngươi đừng có đùa kiểu đó chứ?
Đó là quân bài đấy, là thứ bảo vệ tính mạng của ngươi!
Đồ vật quan trọng như vậy, ngươi lại lấy ra để làm cái này?
Hơn nữa, ngươi cầm quân bài gọi Hồng Phấn nương nương ra chỉ để cho nàng một bát sủi cảo.
Ngươi không phải đang trêu đùa Hồng Phấn nương nương sao?
Ngươi chán sống rồi hả?
Hơn nữa không đúng!
Cái quân bài kia của ngươi không phải dùng rồi sao?
Cái này lấy ở đâu ra?
Hồng Phấn nương nương mới cho à?
Cao Minh Na còn chưa kịp nghĩ ra thì đã nghe thấy tiếng "răng rắc", tiếng quân bài vỡ vụn.
Lục Viễn bóp nát quân bài.
Sau đó xung quanh xuất hiện thứ bầu không khí tà tính và kinh khủng mà Lục Viễn vô cùng quen thuộc.
Bầu trời vốn đang sáng sủa, trong chốc lát cũng trở nên âm u.
Tất cả xung quanh cũng trở nên u ám.
Vô số màn sương máu từ bốn phương tám hướng tràn đến, cuối cùng hội tụ trước mặt Lục Viễn.
Lúc này Lục Viễn bật dậy.
Quay người chạy ra khỏi phòng.
Cảnh này khiến Cao Minh Na sửng sốt một chút, đây là đang chơi trò gì vậy?
Ngươi dùng quân bài gọi Hồng Phấn nương nương ra rồi ngươi bỏ chạy??
Ngươi không phải đang đùa bỡn nàng sao?
Ngươi thật sự coi Hồng Phấn nương nương là người nhân từ à?
Lúc Cao Minh Na ngây người thì Lục Viễn đã chạy đến sau lưng Cao Minh Na.
Cao Minh Na đầy mặt chấm hỏi.
Không thể nào... Ngươi trốn sau lưng ta là có ý gì vậy?
À, hóa ra ngươi cũng biết mình làm vậy sẽ gặp xui xẻo đúng không?
Vậy ngươi còn làm vậy?!
Cùng lúc đó, Hồng Phấn nương nương đã thành công hàng thần!!
Lúc này Hồng Phấn nương nương lơ lửng giữa phòng.
Đôi mắt không chút sinh khí, không có tiêu cự nhìn xung quanh.
Cuối cùng tìm thấy Lục Viễn đang trốn sau lưng Cao Minh Na, ngó nghiêng xung quanh.
Nhìn là biết, Hồng Phấn nương nương rất tức giận.
Đầu hơi nghiêng, nhìn Lục Viễn bằng ánh mắt lạnh lẽo nói:
"Có phải ta quá tốt với ngươi rồi không hả?!!
Ngươi thật sự chán sống rồi đúng không?"
Lục Viễn lại lộ ra vẻ mặt tươi cười nói:
"Nương nương, hôm nay là ăn Tết, phải ăn sủi cảo chứ ~
Trong sủi cảo có giấu bạc đấy, ăn được bạc là năm nay một năm đều gặp may mắn đó ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận