Hỏng, Bị Xà Hạt Mỹ Nhân Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt

Chương 46: Trong nhà duy nhất đàn ông, ngài ngược lại là nói chuyện a!

Chương 46: Trong nhà chỉ có một người đàn ông, ngài cũng nên lên tiếng đi chứ!
Lời của Lục Viễn khiến mọi người ở đó đều phải trợn tròn mắt.
Ngay cả Kim Mỹ Tĩnh với khuôn mặt dường như vĩnh viễn không có biểu cảm gì cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Về chuyện này...
Nói thế nào nhỉ.
Trước đây, nếu Lục Viễn chỉ dựa vào 《 Y Tâm 》, tức là chỉ dựa vào y thuật, thì chắc chắn không được.
Chết là chết, không thể cứu sống được.
Tình trạng như đầu óc bị va đập nát bét, thành bột nhão, đậu hũ.
Dù ngươi có là thần y lợi hại đến đâu, cũng không thể nhặt nhạnh mấy thứ đã nát bươm đó, rồi bưng lại đổ vào đầu người ta mà cứu sống được.
Nhưng giờ thì khác.
Lục Viễn có 《 Luyện Dược 》!
Trong đó có một loại đan dược tên là "Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan". Chỉ cần có loại đan dược này.
Vậy thì lời Lục Viễn vừa nói mới có thể thành sự thật.
Dù nội tạng có bị đập đến vỡ nát, nhưng chỉ cần có đan dược, liền có thể cứu.
Lục Viễn hiện tại vô cùng tự tin.
Nhưng Lục Viễn lại khiến Triệu Xảo Nhi và Lý Thanh Loan có chút đơ người.
Y thuật của Lục Viễn, hai người kia chắc chắn thừa nhận.
Hai người biết rõ y thuật của Lục Viễn lợi hại.
Nhưng vấn đề là, nếu như theo lời Lục Viễn nói thì đến chết cũng có thể cứu.
Có phải là quá nghịch thiên rồi không?!
Điều này không thể nào!
Trong lúc nhất thời, ngay cả Triệu Xảo Nhi, người vốn tin tưởng Lục Viễn nhất, cũng cảm thấy Lục Viễn đang nói dối.
Dù sao, đó là thường thức mà.
Giống như một cộng một bằng hai.
Dù ngươi có tin tưởng một người đến đâu, nhưng nếu người đó chạy tới nói với ngươi rằng một cộng một không phải hai, thì cũng không thể tin hắn, mà chỉ cảm thấy hắn đang nói đùa.
Triệu Xảo Nhi nhất thời cảm thấy việc này chắc chắn là giả.
Lục Viễn đang lừa Kim Mỹ Tĩnh, định lừa cho Kim Mỹ Tĩnh tự nói ra.
Chắc chắn không phải cái gì mà khởi tử hồi sinh.
Chuyện đó không thể nào.
Nếu Lục Viễn thật sự có loại năng lực đó, khỏi phải nói quan ngoại, toàn bộ Thần Lăng đế quốc đều phải náo loạn.
Nhưng Triệu Xảo Nhi lại cảm thấy ý nghĩ của Lục Viễn có chút buồn cười.
Cái này...
Cái này Kim Mỹ Tĩnh thoạt nhìn có lẽ không giống người bình thường.
Nhưng... nhưng người ta đâu có ngốc!
Người ta chỉ là từ nhỏ đã không giống người thường, thiếu hụt rất nhiều tình cảm mà người bình thường nên có.
Chứ không phải thiếu đầu óc.
Loại chuyện này làm sao người ta tin cho được.
Một bên, Lý Thanh Loan cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Cái này rốt cuộc là làm cái trò gì vậy...
Chuyện này đâu cần phải phiền phức như vậy, hết cái này đến cái kia.
Đầu tiên là muội muội mình muốn cho Kim Mỹ Tĩnh một canh giờ cơ hội, giờ Lục Viễn lại bày trò này ra.
Thật sự là không cần thiết.
Cứ theo biện pháp của mình, trực tiếp kéo linh hồn nhỏ bé của Kim Mỹ Tĩnh ra, rồi tra tấn nàng là xong.
Đến lúc đó nàng nói ra còn sạch sẽ hơn.
Còn hơn là để nàng tự nói.
Dù sao có một số thứ, dù có để nàng nói thẳng, có khi nàng lại quên mất hoặc không thể nói ra trong thời gian ngắn.
Nhưng nếu dùng phương pháp của mình, thì thật sự là trong đầu có gì liền phải nói ra hết.
Huống chi, biện pháp Lục Viễn dùng cũng quá ấu trĩ.
Thế này sao có thể khiến Kim Mỹ Tĩnh mở miệng được.
Lý Thanh Loan nhất thời mất kiên nhẫn, chuẩn bị kéo Kim Mỹ Tĩnh đi ra ngoài.
Dù sao, các ngươi không buồn ngủ, lão nương còn buồn ngủ đây nè!!
Một ngày trời đất quay cuồng, vì tên thái giám già Lục Đại Trân kia, bảy tám ngày nay Lý Thanh Loan chưa có được một giấc ngủ ngon.
Đây lại còn trực tiếp thức trắng đêm, Lý Thanh Loan sắp buồn ngủ đến mở mắt không ra rồi.
Ở đó còn rảnh mà bày ra một bộ này!
Trong khi đó, Lục Viễn một mặt chân thành nhìn Kim Mỹ Tĩnh.
Chuyện này, thật sự không hợp lẽ thường.
Ngay cả Lục Viễn cũng cảm thấy mình nói không hợp lẽ thường.
Nếu không phải vì cái hệ thống này, Lục Viễn cũng không tin những thứ này.
Lục Viễn hiện tại không có cách nào giải thích, chỉ có thể nhìn xem Kim Mỹ Tĩnh có tin hay không.
Ngoài ra, Lục Viễn thật sự không có biện pháp, mọi thứ đều phải xem Kim Mỹ Tĩnh.
Nhưng Lục Viễn cũng cảm thấy Kim Mỹ Tĩnh sẽ không tin.
Chỉ là, hiện tại không tin cũng không sao.
Lúc này, Lục Viễn nghĩ tới điều gì, liền nói:
"Hay là như vầy đi, chúng ta đi cứu con thỏ của ngươi trước.
Chờ con thỏ còn sống trở về trên tay ngươi, rồi ngươi nói với chúng ta, như vậy được không?"
Lục Viễn vừa nói xong, Lý Thanh Loan trực tiếp liếc mắt, kéo Kim Mỹ Tĩnh đi ra ngoài.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Kim Mỹ Tĩnh cứ nhìn Lục Viễn.
Trong ánh mắt lạnh như băng kia có một tia rung động.
Ngay lúc đó, Lục Viễn đột nhiên phát hiện độ nguy hiểm trên đầu Kim Mỹ Tĩnh đang giảm mạnh.
[Xà Hạt mỹ nhân: Kim Mỹ Tĩnh] [Độ nguy hiểm: ☆] Hả???
Trực tiếp biến thành nửa sao rồi?!!
Về cái độ nguy hiểm này, Lục Viễn đã từng giải thích qua.
Cái thứ này cho dù là cha mẹ ruột cũng không chắc tránh được một ngôi sao.
Dù sao, nhỡ đâu cha mẹ lại là loại thích cờ bạc hay gì đó, vậy cũng thật sự là có thể bị liên lụy.
Vậy mà trực tiếp nửa ngôi sao à nha?
Trong lúc Lục Viễn ngây người, Kim Mỹ Tĩnh đột nhiên tránh tay Lý Thanh Loan ra, dừng lại tại chỗ nhìn Lục Viễn nói:
"Không cần.
Bây giờ cũng được, các ngươi muốn hỏi gì thì nhanh lên hỏi đi.
Hỏi xong rồi đi cứu con thỏ của ta."
Câu trả lời chắc chắn của Kim Mỹ Tĩnh khiến ba người trong phòng có chút ngỡ ngàng.
Cái này...
Đây là thật sự tin sao?
Cái này cũng có thể tin được à??
Xem ra Triệu Xảo Nhi nói không sai.
Kim Mỹ Tĩnh chính là không giống người bình thường.
Những thứ mà người bình thường không tin, Kim Mỹ Tĩnh lại tin.
Dù sao những lời vừa rồi, chính Lục Viễn còn không tin nữa là.
Lúc này, Lý Thanh Loan một mặt ngơ ngác nhìn Kim Mỹ Tĩnh, lại nhìn Triệu Xảo Nhi bên cạnh.
Triệu Xảo Nhi cũng vậy, hai vị mỹ thục nữ hàng đầu cùng ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại cùng quay sang nhìn Kim Mỹ Tĩnh.
Thật sự đồng ý sao??
Vậy...
Vậy hay là cứ hỏi... hỏi thử xem??
...
Lại thêm hơn một canh giờ nữa.
Cuộc đối thoại kết thúc.
Hỏi.
Đều hỏi xong cả rồi.
Lý Thanh Loan nhận được đáp án hài lòng.
Dù sao những gì cần hỏi đều đã hỏi rõ ràng.
Đương nhiên, đó chỉ là lời Kim Mỹ Tĩnh nói, còn thực hư ra sao thì bây giờ chưa có cách nào xác minh.
Chỉ là...
Bất kể là Lý Thanh Loan hay Triệu Xảo Nhi đều có một cảm giác khó hiểu.
Đó là lời Kim Mỹ Tĩnh nói đều là thật, không hề giả dối.
Nàng thật sự đã nói hết.
Còn Lục Viễn thì sao, Lục Viễn có ý kiến gì?
Lục Viễn không biết.
Bởi vì mọi người vừa ngồi xuống bắt đầu nói chuyện, Lục Viễn đã bắt đầu buồn ngủ.
Mà chính Lục Viễn cũng muốn ngủ.
Nói xong lời, như vậy tiếp theo nên đi rồi.
Bây giờ phải nhanh chóng lên đường đến Cao Ly.
Thời gian nghỉ ngơi dọc đường không nhiều, lại thêm mình vừa thức đêm, không, đây không gọi là thức đêm mà là thức suốt đêm mới đúng.
Cho nên phải nghỉ ngơi sớm một chút, để tránh dọc đường không được.
Hỏi xong, Lý Thanh Loan ngồi tại chỗ cũ, mím môi, nhìn Lục Viễn đang ngủ, lại nhìn Triệu Xảo Nhi.
Ừm...
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên có chút lúng túng.
Theo lý mà nói, bình thường...
Cần phải lôi Kim Mỹ Tĩnh đi tra tấn lại một lần nữa.
Nhưng... trước mắt thì không cần thiết lắm.
Bởi vì dù là Lý Thanh Loan hay Triệu Xảo Nhi đều tin.
Quan trọng nhất là Kim Mỹ Tĩnh đột nhiên phối hợp như vậy, khiến Lý Thanh Loan nhất thời có chút không nỡ ra tay.
Đương nhiên, nếu là ngày trước, với tính cách của Triệu Xảo Nhi thì mặc kệ ngươi có phối hợp hay không, vẫn cứ phải lôi đi tra tấn một phen để xác nhận lại.
Nhưng mà, vì chuyện con thỏ nhỏ kia.
Triệu Xảo Nhi dường như bị đâm trúng vào điểm yếu mềm mại duy nhất trong lòng.
Nhất thời, Triệu Xảo Nhi cũng không lên tiếng.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng cùng quay đầu nhìn Lục Viễn đang buồn ngủ.
Giờ phải làm sao đây!!
Trong nhà chỉ có một người đàn ông, ngài cũng nên lên tiếng đi chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận