Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 695: triệt thoái phía sau là vì tiến lên

Chương 695: Lui về phía sau là để tiến lên
Tần Tư Dương sắp xếp ổn thỏa cho Toàn Thái Bân xong liền trở về Nam Vinh.
Trên đường đi, trong đầu hắn đều đang hồi tưởng lại những chuyện gần đây.
Gia tộc Lý Tra Nhĩ, Dạ Ninh Thương Hội, hội giao dịch Dây Leo Chi Tâm, Luân Hồi giáo, Toàn Thái Bân, Tu Quân doanh......
Rất nhiều chuyện đan xen vào nhau, mỗi một việc đều cần hắn tập trung tinh lực để tháo gỡ.
Trông có vẻ phức tạp và mệt mỏi, nhưng Tần Tư Dương đã không còn là chính mình của trước kia.
Hắn dần dần có thể xử lý thành thạo điêu luyện.
Những kinh nghiệm đã trải qua giúp hắn có thể thong dong đối mặt với mọi chuyện trước mắt.
Có điều hắn vẫn phải thừa nhận, gió thổi báo hiệu giông bão sắp đến.
Lời Triệu Long Phi nói về việc khu an toàn sắp hỗn loạn không phải là không có lửa làm sao có khói.
Không chi phối được đại thế, chỉ có thể nâng cao thực lực bản thân.
Tần Tư Dương đầu tiên là đi tìm Hách Lượng xin một ít dược tề khử mùi, tiện thể hắn ở trong phòng nuốt thi hài bạch tuộc Ác Mộng Mệnh.
Có điều bây giờ thời gian còn sớm, trở về phòng có chút lãng phí.
Tần Tư Dương chạy tới Liệp Thần Lâu, tìm đến Thần Minh lôi đài chuyên dụng của mình, tiến vào bên trong huấn luyện.
Thần Minh tự thiết lập.
“Hiến Tế cự đằng, đến đây, chiến cho thống khoái!” “Phanh ——” “Lại nào!” “Phanh ——” “Lại lần nữa!” “Phanh ——” Tần Tư Dương đã trở thành người chói mắt nhất Đại học Nam Vinh, Thần Minh lôi đài số 88 dành riêng cho hắn cũng khiến mỗi học sinh tiến vào Liệp Thần Lâu đều lòng sinh hâm mộ.
Tần Tư Dương vừa tiến vào Thần Minh lôi đài, lập tức thu hút rất nhiều học sinh quan sát, cho dù bọn họ ở bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong Thần Minh lôi đài, vẫn không nhịn được muốn đến xem một chút.
Để tránh việc mình tiêu hao ma dược danh sách của Thần Minh lôi đài quá mức gây chú ý, hắn đã nhờ Tạ Hoành Bác hỗ trợ dùng một tấm phủ mờ đục, chống theo dõi bọc cái chậu thủy tinh chứa chất lỏng ma dược lại.
Vì vậy, các bạn học bên ngoài chỉ có thể nghe thấy âm thanh “ong ong” phát ra lúc ma dược danh sách của Thần Minh lôi đài bị tiêu hao điên cuồng, chứ không hiểu rõ nguyên do.
“Hắn... hắn làm gì ở trong đó vậy? Sao có thể khiến Thần Minh lôi đài phát ra tạp âm?” “Không biết nữa, có lẽ là do trận chiến bên trong quá mức kịch liệt?” “Rốt cuộc hắn đang mô phỏng Thần Minh nào vậy?” Mà Tần Tư Dương ở trong Thần Minh lôi đài, đối mặt với thế công cường đại của Hiến Tế cự đằng, vẫn như cũ không hề có sức chống trả.
Những lúc phát huy kém cỏi, một phút đồng hồ có thể bắt đầu lại năm lần.
Thất bại hết lần này đến lần khác khiến Tần Tư Dương vô cùng ảo não.
Hắn biết, nhất định phải sửa đổi ý thức chiến đấu và kỹ xảo chiến đấu của mình.
Đây là một việc cực kỳ khó khăn —— Bởi vì hắn đã trải qua quá nhiều trận chiến đấu, trong đó không ít lần nguy hiểm đến tính mạng.
Mỗi lần đánh bại đối thủ trong trận chiến sinh tử, đều mang lại cho hắn lòng tin cực lớn, khiến hắn cho rằng mình đã làm đúng. Đồng thời, những kỹ xảo chiến đấu mò mẫm được trong thực chiến, giống như minh văn trên đồ đồng, đã khắc sâu vào trong đầu hắn, trở thành chuẩn mực hành động trong chiến đấu về sau của hắn.
Không ngừng chiến thắng, không ngừng nhận được phản hồi tích cực, khiến hắn càng thêm kiên định rằng con đường chiến đấu mình đang đi là chính xác.
Hắn nhất định có thể thẳng tiến không lùi, đánh bại hết kẻ địch này đến kẻ địch khác.
Thế nhưng, mãi cho đến khi mô phỏng chiến đấu với Hiến Tế cự đằng trong Thần Minh lôi đài, hắn mới phát hiện sự thật không phải như vậy.
Sau khi “chết” ước chừng mấy chục lần, Tần Tư Dương dần dần ý thức được, có những “cái chết” không phải do chênh lệch thực lực sắp đặt, mà là do hắn đã không thành công huy động toàn bộ lực lượng và ý thức của mình tập trung vào trận chiến.
Hắn có thể dự đoán mọi đòn tấn công bằng dây leo trong tầm mắt, nhưng điều đó vẫn chưa đủ, bởi vì khi hắn dùng 【 Hưởng Bang 】 dịch chuyển tức thời đến những nơi mà các dây leo này không tấn công tới được, hắn vẫn sẽ chết —— những dây leo có vị trí và phương hướng tấn công không thể nhìn ra mới là điểm chí mạng nhất.
Mà mỗi khi hắn phát động 【 Hưởng Bang 】 xong, nhất định phải có một khoảng dừng nhất định để tìm vị trí an toàn tiếp theo, những lúc như vậy liền cần dựa vào song trọng 【 Nguyên b·ạ·o· ·l·ự·c 】 để nhảy tránh né —— thế nhưng xác suất tránh né thành công của hắn lại cực thấp.
Bất luận là về mặt tinh thần hay thể chất, Tần Tư Dương đều cực kỳ không hài lòng với bản thân.
Hắn quyết định phải khai thác khối tài sản lớn đang tồn tại trong cơ thể mình để vũ trang cho bản thân.
Ý thức chiến đấu và kỹ xảo chiến đấu gần như đã định hình trong hắn, muốn thay đổi lại càng thêm khó.
Hắn giống như một vị thuyền trưởng đã nhiều năm đi thuyền trong sóng to gió lớn, sớm đã quen dựa vào trực giác để điều khiển tàu. Nhưng mà, khi hắn lái vào một vùng biển đầy hải yêu, lại không thể không học lại từ cách cầm lái cơ bản, kinh nghiệm đi biển lâu năm ngược lại trở thành trở ngại, tốc độ tiến bộ thậm chí không bằng một thủy thủ mới ra biển như tờ giấy trắng.
Tần Tư Dương cũng định thử mô phỏng những kẻ địch “tiết kiệm tiền” hơn, ví dụ như Hắc Ngô ăn mòn hoặc cá sấu dung nham, xem có thể rèn luyện khả năng huy động dư lực của mình hay không.
Thất bại.
Những kẻ địch này đã có thể bị hắn dễ dàng đánh bại.
Đừng nói là huy động dư lực, hắn thậm chí còn không cần dùng sức.
Chỉ khi đối mặt với kẻ địch mạnh đến mức đủ để nghiền ép mình, Tần Tư Dương mới có thể cảm nhận được bản thân còn không gian để tiến bộ.
Trong hơn hai giờ ở Thần Minh lôi đài, Tần Tư Dương đều đang nỗ lực quên đi kinh nghiệm trước đó của mình, cố gắng cảm nhận cách huy động toàn bộ lực lượng cơ thể và ý thức.
Đáng tiếc thay, gần như không có chút tiến triển nào, thậm chí vì ép buộc bản thân không hành động theo bản năng, động tác của hắn càng thêm vụng về, ý thức càng thêm chậm chạp.
Nhưng Tần Tư Dương nhất định phải làm như vậy.
Hắn có thể sống sót hết lần này đến lần khác trong các trận chiến sinh tử, không chỉ vì thực lực hắn mạnh, mà còn vì vận may của hắn tốt.
Những kẻ địch gặp phải trước đây không đủ mạnh, nên hắn đã thắng.
Nhưng hắn không thể nào luôn gặp phải những kẻ địch không đủ mạnh.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Tần Tư Dương rót đầy lại ma dược danh sách của Thần Minh lôi đài, rồi mang theo thân thể mệt mỏi rời khỏi Liệp Thần Lâu.
Đây là một việc cần phải kiên trì bền bỉ nỗ lực, không thể nào hoàn thành trong một sớm một chiều.
Hơn nữa, hôm nay Ôn Thư lần đầu tiên mời hắn ăn cơm cùng.
Tần Tư Dương chạy về phòng tắm rửa qua loa, xịt thuốc khử mùi xin được từ chỗ Hách Lượng, rồi thong dong đến chỗ hẹn.
Khi gặp lại Ôn Thư, Tần Tư Dương không khỏi mỉm cười —— nàng cười lên vẫn xinh đẹp như vậy.
Ôn Thư dùng ống hút khuấy đồ uống trong ly, mở lời hỏi han trước: “Trông ngươi có vẻ rất bận rộn, mệt lắm hả?” “Quen rồi. Ngươi cũng bận rộn lắm nhỉ, luôn thấy ở thư viện học bài.” Ôn Thư bĩu môi: “Sách muốn đọc nhiều quá, cứ không để ý là lại đọc đến khuya.” “Ngươi tìm ta có chuyện gì à?” Ôn Thư lắc đầu: “Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp.” Tần Tư Dương thầm hiểu trong lòng: nàng nhớ ta.
Ôn Thư nhìn Tần Tư Dương với ánh mắt dịu dàng, một lát sau hơi nhíu mày nghi hoặc: “Ngươi hình như yếu đi thì phải.” “A? Cái này mà ngươi cũng nhìn ra được à? Rốt cuộc năng lực danh sách của ngươi là gì vậy?” Ôn Thư sửa lại: “Không phải năng lực, là trực giác!” Tần Tư Dương cười cười: “Cũng không khác mấy đâu, hôm nay quả thực có yếu đi.” “Ngươi vậy mà lại yếu đi à... Chuyện này thật đúng là ngoài dự liệu của ta...” Tần Tư Dương giải thích: “Trông ta có vẻ yếu đi, nhưng thực ra là ta đang muốn mạnh lên!” “Ta biết.” “Ách?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận