Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 403: nội ứng ở khắp mọi nơi

**Chương 403: Nội ứng ở khắp mọi nơi**
Trên xe.
Phan Hữu Quang mang theo áy náy nói: "Thật có lỗi, Hàn Doanh Trường, sự tình lần này không có hoàn thành, lại còn gây thêm phiền toái cho các ngươi. Ta muốn hỏi một chút, người nhà của ta vẫn ổn chứ......"
"Đùng ——"
Phan Hữu Quang còn chưa nói hết câu, Hàn Lăng Dã đã vung một bàn tay vào mặt hắn.
Lực đạo cường đại khiến Phan Hữu Quang ngã nhào xuống đất, má phải sưng huyết, mắt thường có thể thấy rõ.
"Hàn Doanh Trường......"
"Quả thực là cái phế vật."
Trong giọng nói của Hàn Lăng Dã tràn đầy khinh thường.
"Một cái khu trưởng, để ngươi an bài hai giám khảo đổi bài thi đại học mà cũng có thể xảy ra vấn đề, ngươi làm khu trưởng kiểu gì vậy?!"
"Sự tình không hoàn thành thì thôi, ngươi thế mà còn không trấn áp được cục trưởng dưới trướng, lại đem thị trưởng đến! Làm hại ta phải g·iết người diệt khẩu ngay trước mặt bao nhiêu người!"
Nói đến đây, Hàn Lăng Dã lại tung một cước đá vào ngực Phan Hữu Quang.
"Thật không biết muốn ngươi thì có ích lợi gì! Mệnh của người nhà ngươi, đều thắt trên người ngươi! Ngươi làm hỏng việc, còn có mặt mũi hỏi ta?!"
Phan Hữu Quang che ngực, thống khổ quỳ trên mặt đất, rất lâu sau mới đỡ đau.
Hắn cố nén bất mãn trong lòng, giải thích: "Hàn Doanh Trường, ta ngự hạ không nghiêm là có vấn đề, nhưng cuối cùng trách không được ta. Nếu ngươi muốn giận cá chém thớt, cũng không nên phát tiết trên đầu ta, càng không nên đem người nhà của ta ra trút giận!"
Hàn Lăng Dã hừ lạnh một tiếng: "Sao, ngươi còn muốn chối bỏ trách nhiệm? Tuổi đã lớn như thế, dám làm không dám chịu?"
Phan Hữu Quang đứng lên, ngồi trở lại ghế xe, rồi xoa mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
"Nếu sự tình hỏng ở chỗ ta, vậy ta không còn lời nào để nói. Nhưng ta muốn hỏi Hàn Doanh Trường một vấn đề ——"
"Hà Khuê, cục trưởng bộ giáo dục đến quấy rối kia, là do Thị trưởng thành phố Trần Trung Minh gọi tới. Vậy Trần Trung Minh, là ai gọi tới?"
"Ta còn chưa kịp đánh tráo bài thi, Trần Trung Minh đã nhận được tin tức xác thực, phái Hà Khuê đến bao vây chặn đường."
"Bị người ta đoán trước được mỗi một bước hành động, coi như thiên vương lão tử tới, cũng không thể hoàn thành được! Đổi bài thi thất bại, sao có thể đổ tội lên đầu ta?!"
Hàn Lăng Dã cau mày.
"Ý của ngươi là, có người đã sớm tiết lộ bí mật?"
Phan Hữu Quang che ngực, nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu: "Không có nội ứng, chuyện này không thể giải thích được! Cũng không thể nói đối phương có thiên nhãn chứ?"
Hàn Lăng Dã cúi đầu suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Ta nhớ được, Ôn Thư đã nộp bài thi sớm. Có phải hay không hai giám khảo trong trường thi làm việc không đủ cẩn thận, lộ ra sơ hở, khiến nàng sớm phát hiện mánh khóe, cho nên ra ngoài mật báo?"
"Sớm phát hiện mánh khóe? Người của ta còn chưa kịp ra tay với bài thi đâu!"
Phan Hữu Quang càng cảm thấy ủy khuất: "Phần bài thi ngụy tạo kia khi bị người của Hà Khuê tìm ra, vẫn còn giấu trong lớp vải lót của nội y, còn chưa kịp lấy ra, nàng ta làm sao phát hiện được mánh khóe?!"
Hàn Lăng Dã lại hỏi: "Chẳng lẽ, Ôn Thư này có năng lực phát hiện vấn đề gì đó?"
Phan Hữu Quang tức giận nói: "Hàn Doanh Trường, ý của ngươi là, Ôn Thư, một học sinh tham gia kỳ thi trung học phổ thông, có được danh sách năng lực lại không chịu công khai?"
"Không thể nào?"
"Dù là suy đoán, cũng phải xây dựng trên cơ sở hiện thực. Hàn Doanh Trường, ngươi có biết nhà nàng nghèo như thế nào không? Nếu không phải nàng học giỏi, trường học chiếu cố đặc biệt, thì nãi nãi mù lòa của nàng đã sớm c·hết đói! Phàm là thức tỉnh danh sách năng lực, đâu cần phải chịu khổ nhiều như vậy? Nàng có sở thích chịu khổ sao?!"
"Đùng!"
Hàn Lăng Dã lại vung một cái tát lên mặt Phan Hữu Quang.
"Phan Hữu Quang, ngươi nên hiểu rõ tình huống, hiện tại là đang ở trên xe của ta. Đã ngươi lựa chọn theo ta, vậy thì khi nói chuyện với ta, thái độ phải đoan chính một chút."
Một tát này qua đi, má trái của Phan Hữu Quang cũng sưng phồng lên, đối xứng với má phải. Hiện tại trông hắn rất giống một con cóc trong hồ sen đang hát nghêu ngao.
Thấy Hàn Lăng Dã mạnh mẽ cứng rắn lại không nói đạo lý, Phan Hữu Quang thậm chí có chút hối hận khi lên xe cùng hắn.
Thế nhưng người nhà của hắn đều nằm trong tay Hàn Lăng Dã, lại cầm lợi ích của Hàn Lăng Dã. Đã lên thuyền giặc, thì không bao giờ còn có thể xuống được nữa.
Hắn vốn cho rằng chuyện đổi bài thi sẽ làm được một cách hoàn hảo, nhưng lại không biết vì sao lại xảy ra nhiều trắc trở như vậy.
Quả thật là tà môn!
Sao mỗi lần đối đầu với Tần Tư Dương hoặc người bên cạnh hắn, mình đều phải rụng mấy cái răng hàm?
Hàn Lăng Dã lười nhìn Phan Hữu Quang, tiếp tục trầm tư.
"Nếu như nàng không có danh sách năng lực biết trước chuyện này, tại sao lại nộp bài thi sớm?"
Phan Hữu Quang càng thu hút ánh mắt khinh bỉ dưới đáy, cúi đầu không nói.
Lời của mình không được đáp lại, Hàn Lăng Dã lại nói: "Phan Khu Trường, ta đang hỏi ngươi đấy."
Phan Hữu Quang bất đắc dĩ mở miệng: "Ta đoán, là bởi vì đề thi đối với nàng mà nói quá đơn giản đi."
"Quá đơn giản? Nàng học rất giỏi?"
Phan Hữu Quang biết rõ, Hàn Lăng Dã không biết Ôn Thư có thành tích rất tốt.
Mặc dù hắn không biết vì sao Ôn Thư lại đắc tội Hàn Lăng Dã.
Thế nhưng Hàn Lăng Dã để hắn đổi bài thi của Ôn Thư, không phải là bởi vì Ôn Thư có thành tích quá tốt, muốn cho nàng thi không đậu học viện sao?
Hàn Lăng Dã thế mà không rõ ràng chuyện này?
Chẳng lẽ, Hàn Lăng Dã không phải chủ mưu chuyện này?
Ai là chủ mưu cũng không quan trọng.
Hắn ngay cả Hàn Lăng Dã còn không đối phó được, làm sao có thể xử lý người ra lệnh cho Hàn Lăng Dã?
Phan Hữu Quang kiềm chế nghi hoặc trong lòng, đáp: "Ôn Thư khi trước tham gia liên thi tám châu, thi được hạng hai."
Hàn Lăng Dã nghe xong, sờ cằm: "Liên thi tám châu hạng hai? Nói cách khác, trong số mấy vạn người, nàng thi được hạng hai?"
Phan Hữu Quang đính chính: "Là trong số hơn trăm vạn người, nàng thi được hạng hai."
Nghe Phan Hữu Quang nói, Hàn Lăng Dã hơi nhướng mày: "Người tham gia thi đại học, có nhiều như vậy sao?"
Phan Hữu Quang ngược lại bị Hàn Lăng Dã hỏi đến ngây người.
Còn tưởng trước đó Hàn Lăng Dã nói mấy vạn người là nói sai.
Hiện tại xem ra, Hàn Lăng Dã thật sự không có chút khái niệm nào về cuộc sống của người bình thường trong khu an toàn.
Thuần túy là một kẻ hoàn khố cao cao tại thượng.
Nhưng sau hai cái tát và một cước vừa rồi, hắn cũng không dám biểu đạt bất mãn với Hàn Lăng Dã.
"Đúng vậy, liên thi tám châu, số lượng thí sinh tham gia thực tế lên đến 3 triệu."
Khi Phan Hữu Quang nói ra số lượng thí sinh tham gia, thần sắc Hàn Lăng Dã rõ ràng giật mình.
Phan Hữu Quang tiếp tục: "Cho nên, người khác nộp bài thi sớm, có thể có ẩn tình. Nàng nộp bài thi sớm, là chuyện bình thường."
Hàn Lăng Dã gật đầu: "Nói như vậy, Ôn Thư ngược lại có chút lợi hại. Chuyện nộp bài sớm, đoán chừng không có vấn đề gì."
"Cho nên, Phan Khu Trường có ý là, chuyện bại lộ, là bởi vì có người đã sớm tiết lộ bí mật?"
"Không có đâm ( không sai )."
Bởi vì hai má tụ huyết càng sưng to, chèn ép lưỡi không còn chỗ cứu vãn, Phan Hữu Quang nói năng đã trở nên không rõ ràng.
Hàn Lăng Dã liếc mắt ra hiệu cho binh sĩ bên cạnh.
Binh sĩ lập tức mở túi áo trước ngực, lấy ra một ống tiêm chứa dược tề màu xanh nhạt, không nói lời nào đâm vào cánh tay Phan Hữu Quang, đẩy toàn bộ dược tề vào.
Phan Hữu Quang mặt mũi tràn đầy kinh dị: "Đây là cái gì?! Bọn họ ( các ngươi ) muốn g·iết ta diệt khẩu?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận