Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 24 đưa tin

**Chương 24: Đưa tin**
Vương Đức Phát trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh gia đình hạnh phúc của chính mình. Người vợ hắn yêu thương, hai đứa con ngoan ngoãn.
Không có gì quan trọng hơn gia đình.
Một đồng bạc, cho hắn ta đi, coi như bản thân chịu thiệt một lần.
"Được, ta đã biết."
Vương Đức Phát lặng lẽ rời khỏi nhà kho, thuận tay cài cửa lại cho Tần Tư Dương.
Tần Tư Dương thì mở diễn đàn 【 Thí Thần Doanh Địa 】 và diễn đàn 【 Tự Liệt Giáo Dục 】, tra cứu những kiến thức mình muốn tìm hiểu.
Bởi vì đây rất có thể là lần cuối cùng gần đây hắn tới đây tìm đọc, cho nên những chi tiết không rõ ràng đều tra xét một lượt.
Có một số chuyện tương đối phức tạp, hắn còn cầm giấy bút trong kho hàng ghi lại, để phòng trí nhớ của mình xuất hiện sai sót, gây ra sai lầm lớn.
Đợi đến khi Tần Tư Dương rời khỏi nhà kho, đã là nửa đêm.
Quán net đã sớm đóng cửa, Vương Đức Phát cũng đã về nhà.
Hắn khóa kỹ cửa kho hàng, xác nhận xung quanh không có người, nhanh chóng chạy về nhà.
"Hôm nay đúng là thu hoạch kha khá."
Hắn tắm nước lạnh xong, nằm ở trên giường, nhìn xem những ghi chép của mình, từ đáy lòng nói.
"Mấy ngày tới, có bận rộn rồi."
Sáng sớm ngày thứ hai, khoảng sáu giờ, hắn rời giường thu thập đồ đạc xong, dùng cổ áo che mặt, lại đội thêm một chiếc mũ rộng vành, đảm bảo không ai có thể nhận ra mình, liền ra khỏi cửa.
Hắn không đi thẳng đến trường, mà đến tiệm tạp hóa trước, dùng một đồng tệ mua hai cái phong bì, một tờ giấy viết thư và một cây bút chì cũ nát, sau đó bảo ông chủ bỏ một phong bì cùng giấy viết thư vào trong một phong bì khác.
Ông chủ tuy không biết Tần Tư Dương làm vậy để làm gì, nhưng vẫn làm theo.
Tần Tư Dương cầm phong thư, dựa theo lộ trình đã tuần tra tối hôm qua, đi đến đồn cảnh sát cách trường học 30 phút đường.
Bởi vì giờ còn sớm, bên ngoài đồn cảnh sát chỉ có hai nhân viên cảnh sát đứng gác, cửa lớn luôn ở trạng thái nửa khép, không có người ra vào.
Hắn đánh giá một phen, xác nhận phía trước đồn cảnh sát có một hòm thư công cộng, hơi lộ ra ý cười.
Sau đó, hắn đi vòng quanh đồn cảnh sát, vào một con hẻm nhỏ khác.
Nơi này có không ít người lang thang không nhà, phần lớn là những người tốt nghiệp trung học không tìm được đường ra, không có cách nào tìm được việc làm tại khu vực biên giới nghèo khó này.
Vì sinh kế, bọn hắn liền đem nhà ở do chính phủ liên hiệp phân phối bán đi, do đó trở thành kẻ lang thang trên đường.
Có kẻ lang thang, tự nhiên cũng có những đứa con lang thang cùng bọn hắn.
Không ít người lang thang để tránh bị con cái liên lụy, liền vứt bỏ con cái, tự mình đi nơi khác tìm kiếm cơ hội.
Cho nên, Tần Tư Dương ở đây cũng nhìn thấy mấy đứa trẻ mồ côi lang thang.
Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy, bối cảnh sau khi sống lại của mình, vẫn chưa phải là khó khăn nhất.
Ít nhất hắn còn có thể đến trường, có cơm ăn. Không giống những đứa trẻ trong con hẻm nhỏ này, sinh ra đã mất đi hy vọng.
Hắn tuy trong lòng dâng lên sự thương hại, nhưng cũng chỉ có thể thở dài, không có đủ sức lực thay đổi tất cả những điều này.
Tần Tư Dương dọc theo con hẻm nhỏ tối tăm, đi đến trước mặt một đứa trẻ mồ côi có vẻ nhỏ tuổi nhất.
"Ngươi có nhận biết chữ không?"
Đứa bé kia mặt mũi đầy bụi bặm, móng tay cáu bẩn, trừng đôi mắt to tò mò nhìn Tần Tư Dương.
Thế nhưng Tần Tư Dương giấu cả khuôn mặt trong bóng tối, hắn cái gì cũng không nhìn thấy.
Tần Tư Dương lại hỏi một lần: "Ngươi biết chữ không?"
Đứa trẻ lắc đầu.
"Tốt."
Tần Tư Dương đưa phong thư cho hắn.
"Mở phong thư này ra."
Đứa bé tuy không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
"Lấy phong bì, giấy và bút bên trong ra."
Thấy đứa trẻ lấy giấy bút ra, hắn nhặt một cây gậy gỗ, tìm một chỗ đất ẩm ướt, mềm.
"Ngươi vẽ lại hình dáng mà ta dùng gậy gỗ vẽ trên mặt đất, viết lên trên tờ giấy."
Tần Tư Dương viết hai chữ, đứa bé nhìn hồi lâu, cũng không hiểu rõ là có ý gì.
"Ngươi cứ vẽ theo là được."
Đứa bé nắm chặt bút chì, vẽ theo chữ của Tần Tư Dương, bắt đầu nguệch ngoạc trên tờ giấy.
Đứa bé vẽ xong, ngẩng đầu, đôi mắt to ngây thơ nhìn về phía Tần Tư Dương.
"Rất tốt. Đem tờ giấy viết thư này bỏ vào phong bì mà ngươi vừa lấy ra."
Nghe được Tần Tư Dương khen ngợi, đứa bé ngượng ngùng cười cười.
"Sau đó, ở trên phong thư, viết lại mấy chữ này mà ta viết."
Đứa trẻ lại ngoan ngoãn làm theo, Tần Tư Dương gật gật đầu.
"Giỏi lắm! Có thể giúp ta bỏ phong thư này vào cái hòm lớn ở cửa đồn cảnh sát không?"
Đứa bé có chút không hiểu.
Tần Tư Dương xóa đi dấu vết mình vừa vẽ trên mặt đất, ném gậy gỗ vào sâu trong con hẻm, sau đó nói: "Đi theo ta."
Tần Tư Dương mang theo hắn đi ra khỏi con hẻm, nhìn thấy đồn cảnh sát đèn đuốc sáng trưng.
"Cái hòm lớn màu xanh lam kia, ngươi thấy rồi chứ?"
Đứa bé gật gật đầu.
"Giúp ta đem phong thư này bỏ vào, được không? Ngươi giỏi như vậy, nhất định có thể làm được!"
Đứa bé nhìn thấy bộ dạng đồn cảnh sát, không biết tại sao, lại có chút sợ hãi.
"Không muốn...... Không muốn......"
Ánh mắt đứa bé rất kháng cự, dường như là đã từng chịu khổ gì đó dưới tay nhân viên cảnh sát.
"Nếu như ngươi giúp ta bỏ vào, ta cho ngươi đồ ăn ngon."
Nói xong, Tần Tư Dương mở hộp cơm trong túi ra, lộ ra cơm nấm ngàn chân.
Đứa bé nhìn thấy đồ ăn, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên.
"Nói rồi đấy......"
"Ừ, ta sẽ không đổi ý, ta sẽ chờ ngươi ở đây."
Đứa bé cắn môi, dường như hạ quyết tâm rất lớn, nhìn hòm thư của đồn cảnh sát kia, cắn răng, dùng hết sức chạy tới.
Tần Tư Dương nhìn đứa bé bỏ thư vào hộp thư, sau đó lại chạy về.
Đứa trẻ thở hổn hển, nói có chút không rõ ràng: "Ăn......"
"Giỏi lắm!"
Tần Tư Dương cười đưa hộp cơm cho hắn.
Đứa bé lập tức ăn ngấu nghiến.
Tần Tư Dương ở bên cạnh nhìn đứa bé ăn xong, sau đó thu lại hộp cơm.
"Ngon không?"
Đứa bé gật đầu cười.
"Nếu ngon, lần sau ta sẽ mang thêm cho ngươi. Đúng rồi, nếu có người hỏi ngươi vấn đề, ngươi phải nói trước, ngươi không biết chữ, nhớ không?"
"Vâng!"
Tần Tư Dương rời khỏi con hẻm, quay người đi về phía trường học.
Hắn vốn có thể cho đứa bé đồ ăn ngon hơn. Nhưng chỉ có cơm ở căng tin đồ ăn mùi rất nồng, có thể lẫn lộn với khí tức trên người hắn, sẽ không để người khác truy xét đến trên người mình.
"Hy vọng ngày mai có thể vui vẻ gặp một lần, cảnh sát La Y Liên Na."
Một tiếng sau, có vài nhân viên cảnh sát lục tục đi vào đồn cảnh sát, La Y Liên Na cũng ở trong số đó.
"La Y Liên Na, chào buổi sáng!"
"Lý Duy, chào buổi sáng!"
La Y Liên Na nhiệt tình chào hỏi đồng nghiệp.
"La Y Liên Na, ở đây...... Hình như có thư của cô."
Nhân viên thường trực nhíu mày, cẩn thận phân biệt chữ viết trên phong thư, cũng không chắc chắn lắm.
"Cũng có khả năng không phải của cô, nhưng ta cảm thấy mấy chữ này...... Hẳn là 'La Y Liên Na nhận', cô thấy thế nào?"
La Y Liên Na nhận lấy phong thư, nhìn kiểu chữ vặn vẹo, cũng có chút nghi hoặc.
"Nhận được lúc nào?"
"Không rõ ràng, có lẽ là tối hôm qua, có lẽ là sáng sớm hôm nay, dù sao là ta vừa mới chỉnh lý hộp thư thì phát hiện. Không chừng là trò đùa của đứa trẻ nào đó."
"Phong thư này không có dán lại, ta có thể mở ra xem. Nếu như không phải cho ta, liền để ở chỗ này, đợi người nhận đến lấy."
"Ừ, ta cảm thấy đây là ý kiến không tồi, La Y Liên Na."
La Y Liên Na cười cười, mở phong thư, nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận