Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 492: ta cái này tiêu sái cả đời

Chương 492: Ta tiêu sái cả đời
Ôn Thư là một học sinh không ai ghét bỏ.
Nàng đối với bạn học thân thiết, đối với thầy cô tôn kính. Khi có người thỉnh giáo vấn đề, nàng cũng trước giờ không giấu giếm.
Ngay cả Tần Tư Dương, người đứng hạng nhì ngàn năm, đi hỏi bài, nàng cũng sẽ kiên nhẫn giải đáp.
Tần Tư Dương có ấn tượng vô cùng tốt về Ôn Thư.
Có một ngày, Tần Tư Dương nhìn thấy Ôn Thư một mình trốn vào một góc lặng lẽ lau nước mắt.
Tần Tư Dương lo lắng tiến lên hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, Ôn Thư lắc đầu nói "Không có việc gì" rồi quay người rời đi.
Đây cũng là lần duy nhất Tần Tư Dương nhìn thấy cô bạn học vui vẻ này rơi lệ.
Tần Tư Dương học tập chăm chỉ, lại thêm kiến thức tiểu học và trung học cơ sở trong trí nhớ đều có chút nền tảng, khiến hắn học hành thành thạo, quanh năm vững vàng đứng thứ hai của khối.
Mà Ôn Thư, người đứng đầu khối, thì vững như bàn thạch, không thể rung chuyển.
Hai người chỉ là xã giao, không có quá nhiều giao thiệp.
Bất quá, gia đình Tần Tư Dương ngược lại phát sinh biến hóa rất lớn.
Phụ thân hắn bởi vì bất mãn bị thủ trưởng làm khó dễ, sau khi từ chức đã xuống biển kinh doanh.
Trong nhà nghèo khổ một khoảng thời gian, nhưng may mắn cha mẹ đồng lòng, bản thân Tần Tư Dương không làm ai phải lo lắng, nhà hòa thuận vạn sự hưng, việc buôn bán của cha không ngừng phát triển.
Đến khi Tần Tư Dương tốt nghiệp trung học cơ sở, sự nghiệp của cha đã có thành tựu, thậm chí đả thông thị trường hải ngoại.
Để làm ăn lớn mạnh hơn, cha mẹ mang theo Tần Tư Dương vượt biển, mở ra chương mới của cuộc đời..............
Ở nước ngoài, Tần Tư Dương học tập vẫn cố gắng, thành tích cũng mười phần ưu tú, tốt nghiệp trung học phổ thông sau được các trường danh tiếng hàng đầu tuyển chọn, cuối cùng theo học tại trường kinh doanh xếp hạng số một thế giới.
Trong trường, Tần Tư Dương nhận thức được rất nhiều danh lưu trong giới thương mại. Bởi vì giao thiệp làm ăn, cũng kết giao không ít bạn bè.
Người có quan hệ tốt nhất với hắn là Tề Giang Nam của Tề gia và Cố Vân Bằng của Cố gia.
Ba người tại trường đại học thành lập một tổ chức thương hội tên là 【 Kỳ Tích Hội 】, đem mạng lưới quan hệ trải rộng hơn.
Sau khi tốt nghiệp trường danh tiếng, Tần Tư Dương theo cha học tập một khoảng thời gian, tham dự vào bản đồ thương nghiệp của cha.
Về sau, tại một buổi vũ hội do 【 Kỳ Tích Hội 】 tổ chức, quen biết thiên kim Sally của gia tộc Warren, một gia tộc kinh doanh thế gia.
Sally chủ động làm quen với Tần Tư Dương, vừa cười vừa nói: "Tần Đồng Học ở trên đài phát biểu dáng vẻ, giỏi lắm nha!"
"Phải không?" Tần Tư Dương cũng lễ phép mỉm cười: "Ta cảm thấy hay là Cố Vân Bằng đẹp trai hơn một chút."
"Đẹp trai cùng ngầu là hai chuyện khác nhau."
Tần Tư Dương nhíu mày, nhớ kỹ cô bạn học tóc vàng mắt xanh, nhiệt tình xinh đẹp này.
Mấy năm sau, hai người môn đăng hộ đối lại tâm đầu ý hợp, dưới sự ủng hộ của người nhà hai bên, kết làm bạn lữ.
Nhanh đến năm 30 tuổi thì kế thừa sự nghiệp của cha, tiếp nhận việc kinh doanh xuyên quốc gia của cha. Mà cha mẹ của hắn thì về hưu sớm, bắt đầu hưởng thụ thế giới hai người.
Mà Tần Tư Dương cũng trở thành tân tú trong giới kinh doanh nổi tiếng khắp thế gian.............
Tần Tư Dương mang theo Sally cùng hai con trở lại Hoa Quốc, giới thiệu với mọi người trong nhà nơi mình trưởng thành khi còn bé.
Hắn còn về thăm trường tiểu học và trung học cơ sở của mình, bỏ vốn hỗ trợ tu sửa, cũng xây dựng một số tòa nhà dạy học mới.
Trong sân trường, có một tòa nhà được đặt tên theo tên của Tần Tư Dương——【 Kỳ Tích Lâu 】.
Ban đầu, nhân viên nhà trường muốn dùng "Nghĩ dương lâu" để đặt tên, nhưng Tần Tư Dương cảm thấy cái tên này đặt trên kiến trúc sẽ khiến học sinh sinh ra cảm xúc sính ngoại, cho nên đã từ chối.
Hắn hy vọng các bạn học có thể hiểu được, nhân sinh chỉ cần cố gắng, cuối cùng rồi sẽ sáng tạo kỳ tích, cho nên dùng 【 Kỳ Tích Lâu 】 để đặt tên.
Nhân viên nhà trường cho rằng Tần Tư Dương hiểu rõ đại nghĩa, thật sự là tấm gương và hình mẫu cho các học sinh học tập, liền đặc biệt dựng cho hắn một dãy pho tượng, để hắn cùng trường học cùng tồn tại, làm rạng rỡ lịch sử trường học.
Ngồi xe riêng rời đi, Sally nhịn không được cười nói: "Nhà chúng ta Tần Tổng, thật là xấu, ngay cả trẻ con đều lừa gạt."
"Ta làm sao lừa bọn họ?"
Sally bắt chước giọng điệu của Tần Tư Dương nói: "Chỉ cần cố gắng, cuối cùng rồi sẽ sáng tạo kỳ tích! Tần Tổng, anh bây giờ lấy được hết thảy, thật là dựa vào cố gắng của mình có được sao?"
Tần Tư Dương cười cười: "Đại phú đại quý, đương nhiên là vận mệnh chiếu cố. Nhưng là sự khác biệt giữa người với người là không thể so sánh. Ta vẫn tin tưởng vững chắc, chỉ cần cố gắng, liền có thể sáng tạo kỳ tích của cuộc đời mình."
"A? Vậy anh có thể lấy một ví dụ không?"
Ánh mắt Tần Tư Dương bỗng nhiên có mấy phần thất thần, hé miệng nhưng không nói.
Mặc dù địa vị hôm nay của hắn rất cao, nhưng vẫn nhớ kỹ cô bạn học tiểu học và trung học cơ sở có thành tích đè ép hắn suốt chín năm.
Hắn nhớ kỹ, Ôn Thư luôn luôn chăm chỉ học tập, một mực bình thản nỗ lực.
Lần này khi nói chuyện với hiệu trưởng, hắn còn cố ý hỏi thăm tình huống của Ôn Thư.
Thần sắc hiệu trưởng có chút phức tạp.
"Ôn Thư đồng học, là người đầu tiên của khu chúng ta thi đậu Thanh Bắc Đại Học, tất cả mọi người rất xem trọng em ấy. Sau khi tốt nghiệp nghe nói công việc của em ấy cũng rất tốt."
Sau đó lời nói chuyển hướng: "Đáng tiếc số trời khó đoán...... Đại khái là năm năm trước, nghe nói em ấy qua đời."
"Qua đời? Biết nguyên nhân không?"
Hiệu trưởng lắc đầu: "Không rõ ràng. Ta cũng chỉ là từ chủ nhiệm lớp của em ấy biết đến. Nguyên nhân cụ thể, chủ nhiệm lớp của em ấy cũng không rõ ràng."
"Tốt a."
Tần Tư Dương hơi biểu lộ sự tiếc nuối, bất quá hắn cùng Ôn Thư không có nhiều giao thiệp, hắn cũng chỉ cảm thán hai lần, liền xoa dịu gợn sóng nhỏ trong lòng.............
Năm tháng dài đằng đẵng.
Con cái của Tần Tư Dương cùng Sally rất nhanh trưởng thành.
Chúng di truyền những nét ưu tú của cha mẹ.
Gồm cả vẻ ngoài của mẹ và tài trí của cha.
Sau khi tiếp nhận gia nghiệp của cha mẹ, tiếp tục làm lớn mạnh, trở thành ông trùm thương nghiệp còn chói mắt hơn so với Tần Tư Dương và Sally năm đó.
Đem việc kinh doanh giao cho con cái, Tần Tư Dương và Sally cũng bắt chước cha mẹ, xin nghỉ hưu sớm, bắt đầu hưởng lạc nhân sinh.
Cùng Tần Tư Dương xin nghỉ hưu sớm còn có những người bạn chí giao mấy chục năm của hắn, Tề Giang Nam và Cố Vân Bằng.
Ba người ở nơi non xanh nước biếc, mua ba tòa biệt thự liền kề, còn mua hết một mảnh đất để trồng rau quả và hoa cỏ.
Hôm nay tại nhà Tề Giang Nam nướng thịt ngoài trời, ngày mai tại nhà Cố Vân Bằng phẩm rượu ngắm trăng, ngày mốt tại du thuyền của Tần Tư Dương câu cá biển hấp hải sản tươi sống, trải qua rất khoái hoạt.............
Tần Tư Dương chống gậy, được con trai dìu, thở hồng hộc đi tới mộ địa.
Phía sau con gái nói: "Ba ba, người nghỉ ngơi một chút, con thay mặt người dâng hoa."
Tần Tư Dương gắng gượng lắc đầu: "Lão Tề cùng Lão Cố đang nhìn ta ở đây. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, phẩm tính của bọn họ ta quá rõ ràng. Nếu như ta lười biếng, hai ngày nữa xuống dưới gặp bọn họ, chắc chắn sẽ bị bọn họ mắng c·hết."
"Còn có mẹ các con, từ khi bà ấy nhận biết ta, cũng chỉ nhận hoa ta tặng...... Khụ khụ...... Khụ khụ khụ......"
"Ba ba! Ba ba!!!"
"Gọi điện thoại gọi xe cứu thương!!"
"Xe cứu thương không còn kịp rồi! Bác sĩ Trần! Mau gọi bác sĩ Trần đến!!"
Tần Tư Dương lại mở mắt.
Vừa rồi cảm giác sinh mệnh dần trôi qua, vô cùng chân thật, khiến hắn cho rằng mình thật sự sắp c·hết.
Bây giờ lại tỉnh lại, làm hắn kinh ngạc lại mơ hồ.
Hắn đứng lên, đánh giá xung quanh.
"Đây là nơi nào?"
Toàn bộ thế giới là một mảnh thiên địa màu ám kim, không nhìn rõ giới hạn.
Mà tại nơi kỳ quái này, có một cái cây, dưới gốc cây có hai bóng người.
Tần Tư Dương do dự một chút, thăm dò đi về phía gốc cây kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận