Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 627: năm người đi

Chương 627: Năm người cùng đi
“Tần Tư Dương tiểu tử này thật có ngưu bức như vậy?!” Sở Kiêu Ngang không thể tin nổi, hỏi qua điện thoại: “Có thể có đạo cụ giúp nhanh chóng rời khỏi khu an toàn mà không bị người khác biết sao?”
“Cha, nghe ý tứ của Hồ Thiển, đạo cụ đó vẫn là do chính hắn nghiên cứu ra.”
“Ta cứ thắc mắc làm sao hắn chân không bước ra khỏi nhà mà vẫn có thể liên tục thu được vật liệu Thần Minh trân quý, hóa ra là tự mình phát minh đạo cụ! Điều này cũng khiến ta phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Toàn bộ khu an toàn, người có thực lực này như hắn, e rằng cũng không quá mười người, thật đúng là hậu sinh khả úy! Cơ mà... chỉ để ngươi đi theo ra ngoài một chuyến, lại đòi xây dựng một cái vạn người quân doanh, hình như có hơi không đáng...”
“Cha, con thấy cũng ổn. Chuyện xây quân doanh, công binh bình thường là làm được, không tốn kém bao nhiêu tiền. Hơn nữa, cha cứ đáp ứng hắn trước, đợi con cùng ra ngoài trải nghiệm qua, cũng không phải là không thể đổi ý, hoặc là lại cùng hắn cò kè mặc cả thương lượng thêm.”
Sở Kiêu Ngang hít sâu một hơi: “Bây giờ giao dịch với Tần tiểu tử, cho dù chỉ là hứa miệng, ta cũng không thể tùy tiện đổi ý.”
“Vì sao?”
“Chúc Hải Phong, Cố Uy Hồng, Kiệt Lý · Warren và cả Sở Chung Hùng đều ủng hộ hắn. Phải biết rằng, ngay cả lão tử ngươi ta đây đi tham gia luận văn phiên điều trần, cũng không thể nào đồng thời nhận được sự ủng hộ của mấy người đó.”
Nói đến đây, Sở Kiêu Ngang lại nói chậm lại: “Tần Tư Dương, không phải là người có thể tùy ý nắm trong tay.”
“Đúng là gặp quỷ. Trước kia hắn chỉ là một cây non, nói chuyện với ta còn phải dựa vào Triệu Long Phi chống lưng, sao đột nhiên lại thành đại thụ che trời thế này?”
“Thế thì...... Cha, đáp ứng hắn nhé?”
Sở Kiêu Ngang trầm mặc một lát: “Đáp ứng đi. Như ngươi nói, xây cái quân doanh không tốn bao nhiêu tiền, thật ra Đằng Phi Tập Đoàn cũng làm được. Hắn chắc là sợ Triệu Gia nhúng tay vào việc xây dựng quân doanh cho đoàn quân của hắn, sẽ bị người khác cắn không buông, phá hỏng kế hoạch của hắn.”
“Sở Tự Quân Đoàn chúng ta trước đó hợp tác với hắn, mối quan hệ có phần căng thẳng, giờ vừa vặn bán cho hắn một cái nhân tình, hoà hoãn quan hệ. Ngươi ở Khu 7, cũng cần hắn chiếu cố một chút, nếu hắn muốn chúng ta xây dựng quân doanh, vậy cứ theo yêu cầu của hắn mà xây một cái.”
“Vâng, con biết rồi.”
Sở Bá Tinh cúp điện thoại, quay lại đại sảnh, nói với Tần Tư Dương: “Điều kiện của ngươi, ta đồng ý.”
Tần Tư Dương cũng không thấy ngạc nhiên, cười gật đầu: “Ta biết mà. Bên ngươi đã đồng ý điều kiện của ta, vậy năm người chúng ta cùng đi thôi.”
“Năm người?” Sở Bá Tinh nhíu mày nhìn về phía Cố Vân Bằng và Triệu Tứ Phương: “Hai người bọn hắn cũng đi?”
“Phải.”
“Bọn hắn cũng đã thoả thuận xong điều kiện với ngươi?”
“Phải.”
“Nhưng ta mới ra ngoài có ba phút.”
“Điều kiện của bọn ta đơn giản. Đi thôi.”
Sở Bá Tinh nghi hoặc nhìn về phía Cố Vân Bằng và Triệu Tứ Phương, thầm đoán xem Cố Gia và Triệu Gia đã đưa ra điều kiện gì.
Nhưng không hiểu vì sao, sắc mặt Hồ Thiển lại có vẻ khó coi.
Giờ phút này, Hồ Thiển đang thầm mắng Tần Tư Dương cả trăm ngàn lần trong lòng.
Bởi vì Triệu Tứ Phương và Cố Vân Bằng được đi cùng trên mũi khoan khoang thuyền mà không phải trả bất cứ giá nào.
Bọn hắn chỉ nói với Tần Tư Dương một câu là muốn đi cùng để mở mang kiến thức một chút, Tần Tư Dương liền sảng khoái đáp ứng.
Ngay cả Triệu Tứ Phương và Cố Vân Bằng cũng không ngờ Tần Tư Dương lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng lại càng thêm mấy phần thân cận đối với Tần Tư Dương.
Tần Tư Dương trước nay không bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, cũng có lý lẽ của riêng mình.
Triệu Tứ Phương là người của Triệu Gia, hắn và Triệu Gia có quan hệ chặt chẽ, sau này còn nhiều việc cần sự trợ giúp của Triệu Long Đằng và Triệu Long Phi, nên để Triệu Tứ Phương trải nghiệm mũi khoan khoang thuyền một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Còn Cố Vân Bằng, trong lần tham gia phiên điều trần trước đó, đã giúp hắn không tốn nhiều công sức mà nhận được phiếu tán thành của Cố Uy Hồng, đó là một đại ân. Cho dù Tần Tư Dương không thích Cố Vân Bằng, nhưng vẫn là người ân oán rõ ràng, có qua có lại.
Quan trọng nhất là, Lục Đạo Hưng đã cân nhắc đến việc Tần Tư Dương có khả năng sẽ mang theo vài người cùng đi, nên mới đưa cho hắn mũi khoan khoang thuyền.
Lục Đạo Hưng đã nói với hắn, mũi khoan khoang thuyền sớm đã không phải là thành quả nghiên cứu mới nhất của ông ấy, khoang thuyền dạng con nhộng đã được cải tiến mới là hạch tâm kỹ thuật của ông.
Mang theo vài người cùng đi khu an toàn bên ngoài một chuyến, cũng không phải chuyện gì to tát.
Tần Tư Dương dẫn bọn hắn đi về phía Kỳ Tích Lâu.
“Cổng vào Kỳ Tích Lâu, trong số học sinh chỉ có ta mở được. Sở Bá Tinh, sau khi vào trong ngươi đừng có nảy ý đồ xấu, đừng có lảng vảng bên ngoài phòng thí nghiệm của Lão Lý bọn hắn làm mấy chuyện linh tinh. Nếu không lần sau ta sẽ không dẫn ngươi theo nữa, biết chưa?”
Sở Bá Tinh nhíu mày: “Sao chỉ nói ta?”
Hồ Thiển hừ một tiếng nói: “Đương nhiên là vì ngươi đáng nghi nhất!”
Tần Tư Dương thẳng thắn trả lời: “Tiểu Triệu có Nhị thúc của hắn để mắt tới, Cố Vân Bằng và Cố Gia sẽ không làm loạn. Chỉ có ngươi và Hồ Thiển là làm việc không từ thủ đoạn, Hồ Thiển thì ta đã cảnh cáo từ lâu rồi, cho nên hôm nay lời này chỉ nhắm vào ngươi thôi.”
Sở Bá Tinh liếc mắt, giả vờ không nghe thấy lời Hồ Thiển, thản nhiên đáp lại: “Biết rồi.”
Sau khi vào Kỳ Tích Lâu, bọn họ tình cờ gặp Ngô Ngu đang chuẩn bị đi dạy cho sinh viên năm hai.
Tần Tư Dương nhiệt tình chào hỏi: “Chào Ngô Giáo Thụ!”
“Tiểu Tần, sao hôm nay dẫn nhiều người ra ngoài vậy? Đám tân sinh thiên kiêu các ngươi muốn lập đoàn à?”
“Đâu có, chỉ là ra ngoài chơi chút thôi. Ta sẽ đảm bảo bọn hắn không gây rối trong Kỳ Tích Lâu của chúng ta.”
“Chỉ cần ngươi không tới thì sẽ chẳng có ai gây rối đâu.”
“......”
Tần Tư Dương dẫn mấy người đến căn phòng chỉ định nơi mũi khoan khoang thuyền đi xuống lòng đất, triệu hồi mũi khoan khoang thuyền ra, rồi tự mình nhảy lên ghế lái.
“Mấy người các ngươi cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi đi.”
Hồ Thiển vẫn chọn ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Nhưng Sở Bá Tinh lại đi tới, kéo cửa ghế phụ ra.
“Ngươi đổi chỗ đi, ta ngồi chỗ này.”
“Dựa vào cái gì?”
“Điểm tích lũy của ta cao hơn.” Sở Bá Tinh chỉ xuống chân: “Bây giờ vẫn đang ở trong Đại học Nam Vinh, ngươi phải nghe ta.”
Hồ Thiển trợn mắt, nhưng không biết phản bác thế nào, đành phải nhìn về phía Tần Tư Dương.
Tần Tư Dương đang lướt diễn đàn trên điện thoại, chẳng buồn để ý.
Hồ Thiển đành phải cắn răng nghiến lợi nói: “Sở Bá Tinh, ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
Nói xong, liền ngồi vào hàng ghế sau.
Sở Bá Tinh ngồi lên ghế phụ, giống như một con gà con, nghển cổ tò mò nhìn bảng điều khiển trung tâm phức tạp trước mặt.
“Nhìn thì được, đừng động vào.”
Tần Tư Dương dặn dò ngắn gọn một câu, rồi khởi động mũi khoan khoang thuyền: “Ngồi vững vàng, xuất phát.”
Mũi khoan khoang thuyền trong nháy mắt lao xuống lòng đất, xung quanh bỗng nhiên tối đen như mực.
Nhưng năm người cấp bậc cao này ngũ giác vô cùng nhạy bén, bọn hắn biết mình đang tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh dưới lòng đất.
Tần Tư Dương quay đầu lại hỏi Hồ Thiển: “Chuyến này chủ yếu là để ngươi săn giết tế phẩm, đi bao xa?”
Hồ Thiển trầm tư một lát rồi nói: “Năm mươi cây số đi.”
“Được.”
Tần Tư Dương nhấn mạnh chân ga.
Triệu Tứ Phương có chút sửng sốt: “Hồ Thánh tử, ngươi nói năm mươi cây số, không phải là cách khu an toàn năm mươi cây số đấy chứ?”
“Chứ sao nữa?”
“Cái này...... Các ngươi không sợ chết sao?”
“Vốn là sợ. Đi theo Tần Tổng mấy chuyến rồi, cũng thành thói quen.”
Sở Bá Tinh, Triệu Tứ Phương và Cố Vân Bằng nghe xong thì mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn Tần Tư Dương đang bình tĩnh lái, trong lòng kinh hãi tột độ.
“Tần Ca...... Vẫn luôn săn giết Thần Minh ở khu vực cách khu an toàn năm mươi cây số sao?”
“Cũng không hẳn.”
“Ta đã nói mà......”
“Là Tần Tổng chiều ý ta, nên mới dừng ở khoảng cách năm mươi cây số. Bình thường chính hắn toàn đi tới nơi cách 100 cây số.”
“?”
“?”
“?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận