Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 416: kim cương Tư Sinh Phạn

**Chương 416: Kim Cương Tư Sinh Phạn**
Cố Vân Huyên cúi đầu, không trả lời.
Cố Vân Bằng thở dài, thay nàng giải thích: "Huyên Huyên đọc sách ở Ngải Tây Khả phòng trò chuyện giả lập, ngươi còn nhớ chứ?"
Tần Tư Dương gật đầu: "Ân, đúng vậy."
"Ngải Tây Khả phòng trò chuyện, là Triệu gia mở."
"Ân, đúng vậy."
"Huyên Huyên không phải sắp gả cho Triệu Tứ Phương rồi sao, sau đó liền nhờ Triệu Tứ Phương hỗ trợ điều tra thêm, địa chỉ của người nặc danh đăng quyển sách “Bỏ Cho” là ở đâu."
"Ân? Không đúng!" Tần Tư Dương hơi nhíu mày: "Ngải Tây Khả phòng trò chuyện nặc danh, không phải hoàn toàn nặc danh và ẩn địa chỉ sao? Triệu Tứ Phương làm sao có thể tra được?"
Cố Vân Bằng buông tay: "Nặc danh là cách nói đối với bên ngoài. Cũng giống như chuyện của ta, ngươi và Triệu Tứ Phương ở trong bụng Quỷ Diện Lộ, không phải cũng không nói với người khác sao."
"Vậy bọn hắn nói với bên trong thế nào?"
"Nội bộ bọn họ lưu lại toàn bộ dữ liệu người sử dụng, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không xóa bỏ, do thân tín của Triệu gia phụ trách trông coi. Cho nên, hoàn toàn có thể tiến hành kiểm tra dữ liệu."
"Bọn hắn không sợ bị người khác biết sao?"
"Triệu gia đương nhiên biết không thể tùy tiện kiểm tra dữ liệu người sử dụng, một khi lộ ra, ai còn tin tưởng vào uy tín của bọn họ nữa? Cho nên để tránh cho dữ liệu bị tiết lộ, ảnh hưởng đến công tín lực của thương hiệu “Ngải Tây Khả”, việc kiểm tra dữ liệu cần quyền hạn rất cao, đến nay chưa từng xảy ra vấn đề."
Tần Tư Dương nhíu mày: "Quyền hạn rất cao? Cao bao nhiêu?"
"Người họ Triệu."
"...... Thì ra chỉ có bốn người có thể kiểm tra thôi?"
"Bốn người? Trừ Triệu Long Đằng, Triệu Long Phi và Triệu Tứ Phương, còn có ai?"
"Tiểu Triệu cô cô Triệu Phượng Quân a."
"A, ngươi nói Triệu viện trưởng? Nàng xưa nay không coi mình là người của Triệu gia."
"Được rồi. Cho nên, Tiểu Triệu lại giúp Cố Vân Huyên tra địa điểm ký tên của “Bỏ Cho”?"
"Ân. Huyên Huyên cầu Triệu Tứ Phương hỗ trợ, Triệu Tứ Phương không nói hai lời lập tức liền giúp. Triệu đại bá nghe nói hắn làm vậy là vì Huyên Huyên, lại cảm thấy việc tra tìm dữ liệu này không quan trọng, cho nên liền mở một đường, đồng ý."
"Không ngờ lại như vậy!" Tần Tư Dương nghe xong trừng mắt lạnh lùng: "Tiểu Triệu sao có thể không có một chút nguyên tắc nào, quả thực là sắc..."
Vốn định mắng Triệu Tứ Phương "thấy sắc mờ mắt", nhưng đột nhiên nghĩ đến "sắc" làm cho Triệu Tứ Phương thần hồn điên đảo đang ở ngay trước mắt, nên đành ngừng lại.
Triệu Tứ Phương nhìn đứng đắn, nhưng cũng là kẻ thấy sắc quên nghĩa.
Hắn hít sâu một hơi, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Tra được địa chỉ, hắn liền cho người đến quán net kia, tra video theo dõi ngày hôm đó, thông qua giám sát có được tướng mạo của nàng, từ đó tra được tin tức của nàng. Huyên Huyên bởi vì rất sùng bái tác giả viết sách, cho nên nhớ kỹ tướng mạo của nàng."
Sau đó Cố Vân Bằng bĩu môi: "Đây, hôm nay ở đại sảnh nhìn thấy nàng, lập tức liền nhận ra, sau đó liền chạy đến muốn cùng nàng trò chuyện."
Tần Tư Dương nhịn không được châm chọc một câu: "Việc này so với trước kia đuổi theo minh tinh Tư Sinh Phạn có khác gì nhau?"
Cố Vân Huyên nghe xong, đầu càng cúi thấp hơn.
Cố Vân Bằng cũng lúng túng không biết nên nói gì.
Ngược lại là Ôn Thư, thu hồi vẻ kinh ngạc, cười với hai người: "Tần Tư Dương, làm phiền ngươi giới thiệu hai người bạn này với ta và nãi nãi một chút."
Ôn Thư biểu hiện đại khí, Tần Tư Dương cũng theo đó xuống nước, không nghĩ truy cứu chuyện này nữa.
"Được."
"Vị này là Cố Vân Huyên, coi như là lão bản Huyên Huyên ăn mặc thành nữ. Bên cạnh là ca ca của nàng Cố Vân Bằng, cùng ta đều là Phó hội trưởng của Triệu Thị thương hội. Hai người đều cùng một thế hệ với chúng ta."
Tần Tư Dương vô tình hay cố ý nhắc tới bối cảnh của hai người, xem như cho Ôn Thư một khái niệm dễ hiểu.
"Các ngươi khỏe. Tần Tư Dương, ngươi nói bọn hắn cùng một lứa với chúng ta, vậy bọn hắn là Long Phượng song bào thai?"
"Không. Cố Vân Huyên nhỏ hơn chúng ta hai tuổi, bởi vì học tập tương đối tốt, nhảy hai lớp."
Ôn Thư gật đầu, ánh mắt rất hiền lành: "Thảo nào, nhìn trẻ trung hơn chúng ta một chút."
Cố Vân Huyên ngượng ngùng nói: "Ngươi...... Ngươi không trách ta chứ?"
"Trách ngươi?" Ôn Thư mỉm cười: "Ngươi thích những gì ta viết, ta còn mừng không kịp, sao phải trách ngươi?"
"Thật sao?!" Cố Vân Huyên nghe được lời Ôn Thư, lập tức thoải mái, trong mắt lộ ra vẻ kính nể đối với Ôn Thư.
"Ân."
Tần Tư Dương tiếp tục nói: "Đây là bạn học cấp 3 của ta, Ôn Thư, đã giúp ta một số việc, sau này muốn đến Cửu Long Học Viện học, ta đã đưa nàng và nãi nãi của nàng đến trước. Sau này nàng và nãi nãi sẽ ở tại tầng thứ mười của nhà khách."
Cố Vân Bằng nghi hoặc: "Ta nhớ thành tích thi tốt nghiệp trung học còn chưa có, nàng làm thế nào xác định có thể thi đậu Cửu Long Học Viện? Tần Tư Dương, là ngươi cho nàng suất đặc cách?"
Cố Vân Huyên khẽ nói với Cố Vân Bằng: "Ngươi đừng xem nhẹ người ta! Ôn Thư là người đứng thứ hai trong kỳ thi liên tỉnh của tám châu! Thi đậu Cửu Long Học Viện là chuyện chắc như đinh đóng cột!"
Nói xong, Cố Vân Huyên rất kiêu ngạo, dường như làm fan hâm mộ của Ôn Thư, nàng cũng thấy vinh dự.
Tần Tư Dương và Ôn Thư lại sửng sốt một chút.
Khá lắm, Cố Vân Huyên ngay cả thành tích thi của Ôn Thư cũng biết?
Thật sự là đã điều tra nàng đến tận gốc rễ!
Cố Vân Bằng bất đắc dĩ ôm mặt.
Muội muội ngốc của mình, quả thực là vô địch.
Thật sự là không hiểu một chút đạo lý đối nhân xử thế nào.
Bầu không khí lại lúng túng trong giây lát.
Tần Tư Dương thấy Ôn Thư không có ý định trách móc, liền hỏi ngược lại: "Hai người các ngươi hôm nay sao lại vào sở chiêu đãi?"
"A, ta không phải ở dưới lầu của ngươi sao, mấy ngày nay tương đối rảnh rỗi, đến trước để hành lý, thích ứng một chút cuộc sống ở nơi này."
"Vậy hành lý của ngươi đâu?"
"Người của thương hội giúp ta mang lên, hiện tại chắc là đang bố trí phòng. Sao, thương hội không phái người giúp ngươi chuyển nhà sao?"
Tần Tư Dương nghe xong, răng nghiến ken két, khóe miệng gượng ép nở một nụ cười: "Đương nhiên là cũng giúp ta chuyển nhà."
Trong lòng lại oán trách Triệu Long Phi.
Đều là Phó hội trưởng, dựa vào cái gì Cố Vân Bằng được phục vụ chu đáo, còn mình thì như chỉ huy trơ trọi?!
Họ Cố không tầm thường sao?!
"Cha mẹ đều có việc bận, không rảnh quản hai ta. Ta hôm nay chuyển đến, Huyên Huyên cũng đi cùng. Không có chỗ ở, ta liền cũng cho nàng một phòng."
"Ban đầu ta còn định thu xếp xong sẽ đi tìm ngươi, tâm sự tình hình gần đây, không ngờ lại gặp nhau ở đại sảnh."
"Đúng rồi, hai ngày nữa Triệu Tứ Phương chắc cũng đến đây, chúng ta có thể đến lúc đó lại cẩn thận trò chuyện. Vừa vặn hắn có kế hoạch liên quan đến triển khai nghiệp vụ thương hội, cùng Tam Đại thương hội đấu tranh, muốn chúng ta thảo luận một chút."
Tần Tư Dương gãi gãi cổ: "Ba chúng ta thảo luận kế hoạch thương hội? Không cần cùng hai đổng sự còn lại, Nhị thúc hắn và cha ngươi thảo luận trước sao?"
"A, bọn hắn đã xem qua, cảm thấy có thể thử, bảo chúng ta cứ làm đi."
Tần Tư Dương gật đầu: "Được rồi. Hai người bọn họ đối với ba chúng ta thật là tín nhiệm. Nói thật, trong lĩnh vực buôn bán, ta đối với bản thân mình cũng không tin tưởng đến thế."
"Mọi thứ luôn có lần đầu tiên thôi." Cố Vân Bằng nhún vai: "Dù sao kém cỏi nhất cũng chỉ bồi thường một viên xích hồng kết tinh."
"Bồi thường một viên xích hồng kết tinh?" Tần Tư Dương càng thêm nghi hoặc: "Triệu Thị thương hội lấy đâu ra xích hồng kết tinh mà bồi thường?"
"Ngươi không biết? Triệu Nhị bá nói, trong bốn viên xích hồng kết tinh thế chấp, có một viên đã được người nắm giữ âm thầm để lại cho thương hội chúng ta."
"Thả hắn..."
Tần Tư Dương tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, nhưng liếc thấy Ôn Thư ở bên cạnh, lại nuốt lời vào trong.
Mặt kìm nén đỏ gay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận