Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 460: nhất định phải đánh

Chương 460: Nhất định phải đánh
Khi nhục?
Tần Tư Dương nghe được lý do này, não bộ có chút run lên.
Chuyện hắn làm với Sở Bá Tinh cũng coi như là khi nhục? Nhiều lắm chỉ xem là lừa gạt thôi?
Muốn nói khi nhục, còn phải là Hồ Thiền.
Thánh tử Hồ Thiền kia bị hắn khi nhục gần thành cẩu tử, cũng không thấy người ta đối với mình thiếu tôn kính, mỗi ngày một câu "Tần Tổng" làm cho vui vẻ không thôi.
Sao đến lượt Sở Bá Tinh, lại thiếu gia tính tình nổi lên vậy?
Thật sự là người đời thứ hai khó phục vụ nhất mà Tần Tư Dương từng tiếp xúc.
Nghe Sở Bá Tinh nói, Tần Tư Dương trầm mặc hồi lâu.
Trong ánh mắt Sở Bá Tinh còn mang theo một tia khoái ý.
Nhìn ra được, hắn đúng là trước sau như một, luôn kìm nén ý định g·iết mình.
Dù hắn không có an bài Hoắc Đãng Khấu ở phòng Sở Bá Tinh, thì sớm muộn hắn cũng sẽ tìm cơ hội khác cùng mình đánh một trận.
Tần Tư Dương suy nghĩ liên tục, cuối cùng thở dài: "Xem ra, không đánh là không được."
Sở Bá Tinh gật đầu: "Không sai, hôm nay chính là cơ hội kết thúc ân oán của ngươi và ta. Đi chiến đấu lôi đài, phân cao thấp, quyết sinh tử."
Nhưng Tần Tư Dương cũng không đi theo Sở Bá Tinh hướng thang máy.
Mà là tại trong ánh mắt giống như rắn độc của Sở Bá Tinh, mở tính năng che giấu đối thoại, lấy điện thoại ra, gọi điện.
Vài giây đồng hồ qua đi, Tần Tư Dương nói: "Alo, Sở Tư Lệnh, quấy rầy ngài."
Sở Bá Tinh kinh ngạc.
Sở Tư Lệnh?
Hai người đang trò chuyện, Tần Tư Dương sao lại trực tiếp gọi điện cho phụ thân hắn?
Đứng tại trước mặt Tần Tư Dương, Sở Bá Tinh có thể nghe được lời nói của Tần Tư Dương.
Trong nháy mắt như bị làm Định Thân thuật, đứng nguyên tại chỗ, bị Tần Tư Dương làm cho mờ mịt chân tay luống cuống.
Sở Bá Tinh méo mặt, hai mắt chứa đầy vẻ khó tin: "Ngươi nói "Không đánh không được" không phải "đánh nhau" mà là "Gọi điện thoại""đâm thọc" ?"
Tần Tư Dương lườm hắn.
Ngươi cho là thế nào?
Đánh thắng không có chút lợi ích, đánh thua lại phải trả giá bằng tính mạng.
Đầu óc bị nước lũ rừng mưa Amazon xối vào mới có thể cùng Sở Bá Tinh đi chiến đấu lôi đài.
Sở Kiêu Ngang hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng cân nhắc đến việc còn nhiều giao dịch chưa hoàn thành với Tần Tư Dương, bèn hỏi: "Tiểu Tần, lại có vấn đề gì? Chuyện Hoắc Đãng Khấu, không phải đã thỏa thuận rồi sao?"
"Không phải chuyện Hoắc Đãng Khấu, là chuyện Sở Bá Tinh."
Tần Tư Dương ngay trước mặt Sở Bá Tinh, cáo trạng với Sở Kiêu Ngang.
"Bá Tinh thế nào?"
"Sở Tư Lệnh, Sở Bá Tinh không biết vì sao, bỗng nhiên tới tìm ta quyết đấu, muốn đi trường học chiến đấu lôi đài nhất quyết sinh tử. Nghe hắn nói, hình như là vì bất mãn với việc an bài Hoắc Đãng Khấu."
"Ta không biết việc này có phải ngài cho phép không, nhưng ta thật sự rất thất vọng và đau khổ! Lần trước giao dịch, vì tranh đoạt lợi ích, ngài muốn mạng ta coi như xong. Lần này rõ ràng ta vì các ngươi cân nhắc, nhưng các ngươi vẫn muốn mạng ta?"
"Ta biết quân đội bá đạo, nhưng cũng không thể không phân biệt tốt x·ấ·u, lấy oán trả ơn chứ?! Cứ tiếp tục như thế, ai còn dám giao dịch với Sở Tự Quân Đoàn?"
Sở Kiêu Ngang nghe xong ngây người.
"Sinh tử quyết đấu? Là Bá Tinh nói?"
"Hắn đang ở trước mặt ta đây, có muốn hắn đối chất với Sở Tư Lệnh ngài không?"
Sở Kiêu Ngang dừng ba giây, lập tức suy nghĩ minh bạch, là con trai bảo bối của mình không muốn ở cùng phòng với Hoắc Đãng Khấu, cho nên giận cá c·h·é·m thớt Tần Tư Dương.
Để Hoắc Đãng Khấu cùng Sở Bá Tinh ở chung, chính là bước quan trọng để Sở Kiêu Ngang tích lũy danh vọng cho Sở Bá Tinh.
Chăm sóc một kẻ ngốc, thu hoạch được danh vọng, hòa hoãn sự thù địch của người ủng hộ Hoắc gia, là một vụ mua bán có lợi, vậy mà Sở Bá Tinh không vui?
Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, Sở Bá Tinh theo mình mấy chục năm, sao đến đạo lý này cũng không hiểu?!
Thanh âm của Sở Kiêu Ngang đã run rẩy vì phẫn nộ: "Ngươi đưa điện thoại cho hắn."
"Vâng."
Tần Tư Dương nhìn Sở Bá Tinh: "Có rảnh nghe không? Sở Tư Lệnh tìm ngươi."
Sở Bá Tinh nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy, thấp giọng nói: "Tần Tư Dương, ta và ngươi thương lượng trực tiếp, ngươi lại chơi âm mưu quỷ kế với ta?"
"Cái gì? Ngươi nói Sở Tư Lệnh ở nơi thâm sơn cùng cốc, nói chuyện như đánh rắm?"
"Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn!"
"Ân? Sao ngươi có thể nói Sở Tư Lệnh tư tưởng khô khan, hết thuốc chữa?"
"Ngươi...... Ngươi cầm lấy đi!"
Sở Bá Tinh giật điện thoại trong tay Tần Tư Dương.
"Cha."
"Cha, ta không có......"
"Vâng."
"Vâng."
"Vâng."
Theo từng tiếng lặp lại "Vâng", Sở Bá Tinh càng bất đắc dĩ, càng hèn mọn.
Chỉ có ánh mắt nhìn Tần Tư Dương, vẫn phẫn nộ và ngoan lệ như cũ.
"Vâng, con đã biết."
Sở Bá Tinh lạnh lùng trả điện thoại cho Tần Tư Dương.
Tần Tư Dương nhận điện thoại: "Sở Tư Lệnh."
"Tiểu Tần, ngươi an bài Hoắc Đãng Khấu ở nơi của Bá Tinh, là quyết định rất thoả đáng, ta cũng rất cảm tạ và ủng hộ."
"Về phần Bá Tinh, ta đã nói với hắn rồi, ngươi không cần lo lắng. Hai người các ngươi đều là những đứa trẻ tiền đồ vô lượng, là trụ cột tương lai của khu an toàn, không cần thiết phải đánh nhau sống c·h·ế·t, đúng không?"
Tần Tư Dương gật đầu: "Sở Tư Lệnh, ta vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng hôm nay Sở Bá Tinh tới tìm ta trước, muốn sống c·h·ế·t đấu. Hai chúng ta ở Nam Vinh, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, chung quy là có chút phiền phức."
"Ta có thể cam đoan với ngươi, sau này sẽ không như vậy."
"Vậy ta tin Sở Tư Lệnh một lần."
"Ý là trước đó không tin ta?"
"Sở Tư Lệnh là người hiểu chuyện."
"Tiểu tử ngươi...... Thôi, cứ vậy đi, cuối tuần sau khi Hoắc Đãng Khấu đến Nam Vinh, có thể còn có chút việc cần ngươi hỗ trợ an bài, hy vọng ngươi đảm đương."
"Hoắc Đãng Khấu là đoàn trưởng của ta, ta đương nhiên sẽ làm việc nên làm."
"Ân. Ta còn có việc khác phải làm, gặp lại."
"Tốt, Sở Tư Lệnh gặp lại."
Tần Tư Dương cúp điện thoại, nhìn Sở Bá Tinh.
"Ngươi còn muốn cùng ta lên chiến đấu lôi đài không?"
Sở Bá Tinh nghiến răng kèn kẹt, nửa ngày không nói được chữ nào.
"Nếu không lên chiến đấu lôi đài, thì đừng ảnh hưởng ta nghỉ ngơi."
Sở Bá Tinh không lên tiếng, lập tức quay người rời đi, về phòng 1006 của mình.
"Cạch" một tiếng, tức giận đóng cửa phòng.
Tần Tư Dương hừ nhẹ một tiếng, trở về phòng, gọi một bữa tối phong phú, ăn xong liền thoải mái rửa mặt lên giường.
Chìm vào giấc ngủ trước đó, trốn trong chăn lướt điện thoại, là thời khắc Tần Tư Dương cảm thấy hài lòng nhất.
Chỉ là mấy ngày trước cùng Hồ Thiền chung giường, hắn cảm thấy vẫn là chưa cho Hồ Thiền biết mình thích làm gì cho thỏa đáng.
Hôm nay Hồ Thiền không ở đây, hắn có thể trước khi ngủ tự do phát huy, không cần lo lắng có người nhìn trộm.
Mặc dù trong diễn đàn không có nhiều tin tức hữu dụng, nhưng luôn có những bài viết kỳ quái, làm Tần Tư Dương bật cười.
"Ta chỉ lướt diễn đàn năm phút, sau năm phút liền ngủ."
Tần Tư Dương lập ra một thời hạn cho mình.
Hai giờ sau, hắn mới lưu luyến đặt điện thoại xuống.
"Thế mà nhìn lâu như vậy, ham chơi quá! Ngày mai không thể như vậy nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận