Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 36 sự tình còn chưa kết thúc

**Chương 36: Sự tình còn chưa kết thúc**
"Ngươi, cùng Vương Đức Phát có quan hệ như thế nào?"
"...... Ta...... Cùng hắn là bằng hữu."
"Bằng hữu? Quen biết thế nào?"
"Trên mạng...... Quen biết qua giao hữu trên mạng."
Tần Tư Dương khi trả lời ấp a ấp úng, tựa hồ rất chột dạ.
Áo Lạc Phu lại rít một hơi xì gà, một tay khác chống ở trước mặt Tần Tư Dương, từ trên cao nhìn xuống, nhả khói vào Tần Tư Dương đang ngồi trên ghế.
"Loại bằng hữu gì?"
Tần Tư Dương chột dạ liếc nhìn Vương Đức Phát một cái, sau đó vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Áo Lạc Phu thấy thái độ này của Tần Tư Dương, tựa hồ có chút sợ Vương Đức Phát, vừa định để Vương Đức Phát rời khỏi nhà kho, lại nghe được Tần Tư Dương phát ra âm thanh nhỏ như muỗi dặn dò:
"Hắn...... Mỗi lần gặp mặt xong...... Đều sẽ cho ta tiền."
Gặp mặt xong, đưa tiền?
Nghe được lời Tần Tư Dương nói, tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả ánh mắt Áo Lạc Phu cũng thoáng ngưng trệ một chút.
Bọn hắn lập tức dùng một loại ánh mắt cực độ buồn nôn cùng chán ghét nhìn về phía Vương Đức Phát.
Vương Đức Phát cũng ngây ra.
Phảng phất bị một đạo sấm sét đánh trúng, trở thành cái xác không hồn.
Ý gì?
Kết giao bằng hữu, gặp mặt xong đưa tiền?
Giao dịch mờ ám?
Coi ta là hạng người gì?!
Vương Đức Phát sững sờ chuyển đầu, nhìn khắp bốn phía, phát hiện Áo Lạc Phu cùng những nhân viên cảnh sát khác đều lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, trong lòng trong nháy mắt bị vô tội cùng phẫn nộ lấp đầy.
Vương Đức Phát hai mắt trừng trừng, nhìn chằm chằm Tần Tư Dương. Không biết thiếu niên mười mấy tuổi này, làm thế nào mà lâm trận lại nghĩ ra được câu chuyện ác tâm như vậy!
Chẳng lẽ trong tổ chức phía sau Tần Tư Dương, loại giao dịch này rất thường thấy, mới có thể khiến hắn mặt không đổi sắc, tim không đập mà ăn nói bừa bãi như vậy?!
Có thể chính mình là người có thê tử nhi nữ! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không phải gia đình tan vỡ sao?!
Về sau nhất định phải giữ một khoảng cách với Tần Tư Dương!
Mặc dù mười phần oán khí, nhưng lý trí nói cho Vương Đức Phát, lúc này nhất định phải phối hợp với kịch bản của Tần Tư Dương tiếp tục diễn.
Nếu như sự tình của Tần Tư Dương bại lộ, mình nhất định sẽ bị liên lụy. Áo Lạc Phu sẽ không bỏ qua cho mình, người sau lưng Tần Tư Dương sẽ không bỏ qua cho mình, chỗ dựa của mình cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Không giúp Tần Tư Dương, chính là sơn cùng thủy tận, một con đường chết.
"Mẹ nó." Vương Đức Phát trong lòng thầm mắng.
"Hai viên ngân tệ này, cầm được thật đúng là bỏng tay!"
"Không chỉ bỏng tay, còn mẹ nó nóng cả đũng quần!"
Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, lại làm tổn hại đến danh dự nửa đời người của mình!
Vương Đức Phát đỏ mặt: "Các ngươi đừng tin hắn! Hắn chính là một tên tiểu tử nghèo! Ta có thể nhìn trúng hắn cái gì! Đây là phỉ báng! Quả thực là nói chuyện giật gân!"
Tần Tư Dương trong lòng thoáng buông lỏng, Vương Đức Phát quả nhiên là kẻ già đời, lập tức liền hiểu ý đồ của mình.
Vương Đức Phát càng khàn giọng giải thích, người chung quanh càng tin tưởng cách nói của Tần Tư Dương.
Dù hắn về sau chỉ nói "Mỗi lần gặp mặt xong, đều sẽ cho ta tiền", rồi không mở miệng nói thêm một câu, chỉ là cúi đầu, phối hợp nhìn xem mũi chân.
Có suy đoán về quan hệ của hai người, vậy nguyên nhân Tần Tư Dương ở đây đêm khuya cũng có thể lý giải được.
Hắn đang đợi Vương Đức Phát.
Đợi Vương Đức Phát cho mình tiền.
Áo Lạc Phu lại đánh giá Tần Tư Dương, phát hiện y phục của hắn xác thực mười phần cũ nát, không thể nghi ngờ là dân nghèo.
Ở biên giới khu an toàn, vì tiền nguyện ý bỏ ra hết thảy, Áo Lạc Phu cũng đã nhìn quen mắt.
Không có cơ hội làm việc, tốt nghiệp trung học chính là thất nghiệp, vấn đề sinh hoạt là một vấn đề lớn.
Hắn không có gì đáng trách, dù sao bản thân mình áo cơm không lo, không trải nghiệm được gian khổ của những người tầng lớp thấp kém này.
Áo Lạc Phu hỏi: "Cha mẹ người nhà của ngươi, có biết chuyện này không?"
"Cha mẹ ta đều đã qua đời. Ta sống một mình."
Nghe được câu này, Áo Lạc Phu càng thêm tin tưởng thông tin mà Tần Tư Dương tiết lộ trong lời nói.
Không có cha mẹ, không có nơi sinh sống nào khác, vậy đối với hắn mà nói, còn sống chính là một thử thách rất lớn.
Tất cả nhân viên cảnh sát đều bày tỏ sự đồng tình với Tần Tư Dương, lên án hành vi của Vương Đức Phát.
Thế nhưng, không ai móc hầu bao, giúp Tần Tư Dương giải quyết vấn đề cơm áo.
Bọn hắn có đạo đức, nhưng không đến mức hào phóng mở hầu bao.
Áo Lạc Phu ấn cuống thuốc lá vào trong chén nước, tay cũng rời đi mặt bàn.
"Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi."
Lúc này, lập tức có một nhân viên cảnh sát hỏi: "Tham trưởng, cứ để đứa bé này ở lại đây sao?"
Áo Lạc Phu liếc nhìn nhân viên cảnh sát này, hỏi: "Sao, ngươi nguyện ý cho hắn tiền ăn cơm?"
"......"
"Ta nguyện ý cho! Không phải chỉ là mấy đồng tệ thôi sao, cũng không phải không có khả năng!"
Lúc này, một nhân viên cảnh sát mày rậm mắt to nhịn không được lên tiếng, lương tâm của hắn cuối cùng đã chiến thắng chấp niệm với tiền bạc.
Áo Lạc Phu lại nói: "Lần này ngươi cho hắn tiền, lần sau thì sao? Ngươi có thể nuôi hắn mãi sao?"
"Cái này...... Nếu không, tìm cách cho hắn một công việc?"
"Ở biên giới khu an toàn, người như hắn không có một vạn, cũng có năm ngàn, ngươi có thể tìm việc cho tất cả mọi người sao?"
Nghe Áo Lạc Phu nói, nhân viên cảnh sát mày rậm mắt to kia cúi đầu.
"Nếu ngươi giúp hắn tìm việc làm, vậy ngày sau ngươi sẽ gặp liên tục những phiền phức không dứt."
"Nhớ kỹ, ngươi là nhân viên cảnh sát, công việc của ngươi là tra án và giữ gìn trị an. Những chuyện khác, không cần quan tâm quá nhiều. Nếu không, ngươi sẽ phát hiện bản thân không làm được gì cả."
Nói xong, Áo Lạc Phu liền rời khỏi nhà kho.
Những nhân viên cảnh sát khác cũng đi theo ra ngoài.
Nhân viên cảnh sát mày rậm mắt to kia, nhìn Tần Tư Dương một chút, cắn răng, cũng bước nhanh theo những người khác.
Trong kho hàng chỉ còn lại Tần Tư Dương và Vương Đức Phát.
Tần Tư Dương buông lỏng, Vương Đức Phát mặt đầy phẫn hận.
Bốn mắt nhìn nhau, mỗi người có tâm tư riêng.
Vương Đức Phát xoay người đi đến cửa nhà kho, thấy các nhân viên cảnh sát đã đi xa, liền đóng cửa kho hàng.
Trong kho hàng tối đen, chỉ có màn hình phát ra ánh sáng màu lam nhạt, chiếu sáng khuôn mặt Tần Tư Dương.
"Lão bản, ngài lần này làm hơi quá đầu."
Tần Tư Dương thở dài: "Đúng là có chút quá mức."
Vương Đức Phát còn tưởng rằng Tần Tư Dương lương tâm cắn rứt có lỗi với mình, nào ngờ Tần Tư Dương lại nói tiếp:
"Lần này trốn khỏi truy tra của Áo Lạc Phu, nếu hắn phát hiện thông tin năng lực giả của ta trong danh sách đăng ký của cục quản lý, sợ rằng sẽ một lần nữa sinh ra hoài nghi."
"Có thể đoán được, ta về sau sẽ rất phiền phức."
Tần Tư Dương lắc đầu. Đêm nay hoàn toàn là bị Áo Lạc Phu làm cho không còn cách nào, mới tạm thời lựa chọn dùng câu chuyện chắp vá này để đuổi đám người cục cảnh sát đi.
Hình tượng đứa trẻ mồ côi đáng thương của mình đã in sâu vào trong lòng Áo Lạc Phu.
Thế nhưng, ngày mai hắn phải đi gặp Tiền Vấn, cuối tuần này liền muốn đăng ký vào danh sách năng lực giả.
Nếu Áo Lạc Phu trông thấy thông tin của Tần Tư Dương tại cục quản lý năng lực giả, làm sao có thể không biết trong đó có vấn đề?
Nhưng Tần Tư Dương không dùng lý do này, rất có thể sẽ bị Áo Lạc Phu mang về cục cảnh sát, xáo trộn một loạt kế hoạch của hắn.
Thậm chí có khả năng bởi vì bị giam giữ điều tra ở cục cảnh sát mười ngày nửa tháng, làm hại cháu trai ngu xuẩn của Tiền Vấn chết đói trong kho hàng bỏ hoang.
Nghe giọng điệu của Tiền Vấn, người cháu trai này rất quan trọng với hắn. Nếu hại chết hắn, Tiền Vấn sợ rằng sẽ không chết không thôi, càng không cần nhắc tới việc giúp làm giả danh sách.
Tần Tư Dương không thể chấp nhận kết quả này, nên chỉ có thể chọn việc ít xấu hơn trong hai việc xấu.
Thấy Tần Tư Dương chỉ quan tâm đến chuyện của mình, Vương Đức Phát buồn khổ nói: "Lão bản, ngài có phiền phức, vậy còn ta? Danh tiếng của ta phải làm sao bây giờ?"
Tần Tư Dương thậm chí không thèm liếc hắn một cái.
"Danh tiếng của ngươi, đáng giá mấy đồng tệ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận