Danh Sách: Thực Thần Giả

Chương 673: Ban Định Viễn lần nữa Định Viễn

Chương 673: Ban Định Viễn lại một lần nữa Định Viễn
Lúc Tần Tư Dương rời khỏi phòng học, vừa hay gặp Ban Định Viễn cũng vừa từ một phòng học khác đi ra.
Ban Định Viễn vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai, ăn mặc theo phong cách thiếu niên thời thượng.
Vành mũ kéo rất thấp, che khuất khuôn mặt hắn dưới một mảng bóng râm.
Nhìn thấy Tần Tư Dương, hắn kéo ngược chiếc mũ lưỡi trai ra sau một chút, để lộ khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Tần Đồng Học, chào buổi trưa!” “Chào Ban học trưởng.” Tần Tư Dương cũng mỉm cười đáp lại, sau đó nói: “Ban học trưởng thật cẩn thận, ở trong trường mà còn mang theo đạo cụ liệp thần à?” “Ngươi nói cái mũ của ta à?” “Ừm.” Tần Tư Dương gật gật đầu.
Khi vành mũ của Ban Định Viễn hướng về phía trước, Tần Tư Dương không nhìn thấy được biểu cảm của hắn.
Bây giờ Tần Tư Dương đã nằm trong nguyên danh sách, thị lực kinh người, cho dù khuôn mặt ở trong bóng tối, cũng không thể nào ở khoảng cách gần như vậy mà không nhìn rõ.
Vì vậy hắn xác định, chiếc mũ của Ban Định Viễn là một loại đạo cụ che chắn khuôn mặt.
Ban Định Viễn nhếch miệng cười một tiếng: “Hết cách rồi, dù sao cũng bị người ta hạ thủ sau lưng, sợ rồi. Che mặt lại, để người ta không thấy được ánh mắt ta, cũng an toàn hơn một chút.” Tần Tư Dương hơi sững sờ: “Đã có người bắt đầu xuống tay với ngươi rồi sao?” “Bắt đầu ư? Năm ngoái đã bắt đầu rồi, chưa từng dừng lại.” Ban Định Viễn nhún vai: “Mỗi ngày đi tìm các thiên kiêu nổi danh để tỷ thí, đã sớm kết Lương tử rồi, bị người ta ám toán là không tránh khỏi.” Tần Tư Dương vốn đang định tìm cơ hội nhắc nhở Ban Định Viễn rằng có người sẽ ám sát hắn, kết quả vừa nói chuyện với hắn, mới phát hiện hắn đã trải qua chuyện này rồi.
“Nếu khiêu chiến sẽ có nguy hiểm, vậy tại sao ngươi vẫn muốn đi tìm người khiêu chiến?” “Bởi vì cho dù ta không khiêu chiến người khác, thì vẫn sẽ có người động thủ giết ta.” “Ồ?” “Cây cao chịu gió lớn. Ngươi làm xuất sắc, sẽ cướp đi hào quang của người khác, cản đường người khác, đó là lẽ dĩ nhiên sẽ có người muốn giết ngươi.” Ban Định Viễn nhìn Tần Tư Dương, mỉm cười: “Tần Đồng Học, ngươi ưu tú như vậy, chẳng lẽ chưa từng bị người ám sát qua à?” Tần Tư Dương khẽ gật đầu, nhớ tới Sơn Bản Thái Lang, và Thường Thiên Hùng.
“Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.” “Chính là như vậy đó. Tại sao ta bắt đầu đi khắp nơi khiêu chiến? Cũng là bởi vì ta phát hiện cho dù ta chẳng trêu chọc ai, vẫn có người muốn ta chết. Đã như vậy, vậy ta thà đi trêu chọc người khác, còn có thể tiện thể nâng cao thực lực chiến đấu của mình, cớ sao mà không làm?” Tần Tư Dương chần chờ một lát, hỏi: “Người hại ngươi...... có học sinh Nam Vinh chúng ta không?” Ban Định Viễn cười hơi khoa trương: “Tần Đồng Học, ta luôn cảm thấy lời ngươi nói có ẩn ý. Có phải ngươi muốn hỏi Thạch Đào có hại ta không?” “Ờ...... cũng gần như vậy. Dù sao hắn vẫn luôn là người xếp sau ngươi.” “Tần Đồng Học, vậy ta hỏi ngươi một chút, Sở Bá Tinh, Hồ Thiền, Cố Vân Bằng và Triệu Tứ Phương đều theo sau ngươi, bọn họ hại ngươi sao?” “Ngược lại là không có, quan hệ của chúng ta không tệ.” “Ta và Thạch Đào quan hệ cũng rất tốt.” “Nhưng mà trước đó ta thấy Thạch Đào và bạn của ngươi lên võ đài, vì tranh đoạt quầy hàng ở chợ đen mà.” “Quan hệ tốt là quan hệ tốt, tranh đoạt tài nguyên là tranh đoạt tài nguyên, không ảnh hưởng gì. Tần Đồng Học, chúng ta không có thực lực liệp thần và vận may mạnh như ngươi, thu nhập từ quầy hàng chợ đen đối với chúng ta mà nói là vô cùng quan trọng. Cũng không thể bởi vì quan hệ tốt, mà đem nguồn thu nhập chính của mình tặng thẳng cho đối phương chứ?” “Là ta có chút ‘sao không ăn thịt băm’ rồi.” “Cũng không hẳn, kẻ no không biết kẻ đói, vốn là lẽ thường tình. Nói thật, không hâm mộ thực lực và vận may của ngươi là nói dối. Mỗi người đều có số mệnh, ta cũng đâu có cách nào!” Tần Tư Dương lại cười cười.
Ban Định Viễn tuy tên nghe nghiêm chỉnh, nhưng nói chuyện luôn hoạt bát hài hước.
“Ban học trưởng, ngươi định đi đâu vậy? Ta thấy ngươi muốn ra khỏi cổng trường?” “À, đi Đại học Đông Vinh, tìm người trên lôi đài chiến đấu.” “Lại đi Đại học Đông Vinh à? Chẳng phải tháng trước ngươi mới từ bên Đại học Đông Vinh về sao?” “Lần trước đánh là đám sinh viên năm hai, lần này phải đánh sinh viên năm ba. Đám quỷ lão Đông Vinh kia chán lắm, mấy cường giả năm hai đều là thổi phồng lên, dựa vào gia tộc tài trợ mà có được chút điểm số kỳ quái, cuối cùng trong bảng đánh giá chung của năm học thì đứng top đầu, thậm chí còn có thể leo lên Lang bảng, kết quả chả ra cái thá gì. Hy vọng sinh viên năm ba có thể cho ta chút bất ngờ.” “Ta nhớ, hạng nhất của Đông Vinh là người của gia tộc Lý Tra Nhĩ? Hắn cũng không được à?” “À, ngươi nói là Mễ Nhĩ Tư à? Hắn cũng được, nhưng cũng chỉ dừng ở mức cũng được thôi, thực lực cứng không bằng Thạch Đào. Nhưng mà bộ đạo cụ tứ giai trên người hắn, đúng là rất khó giải quyết. Phải rồi, ta nghe nói gần đây ngươi và gia tộc Lý Tra Nhĩ đang tranh cao thấp?” Tần Tư Dương xua xua tay: “Ta nào có cửa. Là Triệu Giáo Trưởng và gia tộc Lý Tra Nhĩ tranh cao thấp.” “Chà, không khác gì đâu, ai mà không biết quan hệ giữa ngươi và Triệu Giáo Trưởng tốt đến mức thân mật không kẽ hở.” “...” Ban Định Viễn lại bình luận: “Ta ở bên Đông Vinh gặp không ít người của gia tộc Lý Tra Nhĩ, đứa nào đứa nấy tâm địa bất chính, nhìn không phải loại tốt lành gì. Ngay cả gia chủ của họ là Ô Lợi Đặc, cũng mang một bộ dạng sói lang. Khu trưởng Tạp Phu của chúng ta, xem như là người tốt duy nhất trong gia tộc bọn họ. Ta ở Đông Vinh gặp chuyện phiền phức, vẫn là ông ấy gọi điện thoại giúp ta giải vây.” “Ồ.” “Gia tộc Lý Tra Nhĩ bị các ngươi chơi cho tàn phế rồi, ta cảm thấy có thể tìm khu trưởng Tạp Phu tâm sự, hỏi một chút xem ông ấy có muốn gia nhập không. Nhưng mà, khu trưởng Tạp Phu ở Khu 7 đã kìm kẹp Triệu Giáo Trưởng và Triệu Gia nhiều năm như vậy, đoán chừng Triệu Giáo Trưởng không thể nào bỏ qua cho ông ấy...... Thôi bỏ đi, ta chắc chắn đứng về phía Triệu Giáo Trưởng, nên không nói những lời này nữa.” Tần Tư Dương liếc nhìn Ban Định Viễn, hắn cứ tự nói tự quyết, mặc kệ Tần Tư Dương có trả lời hay không, vẫn luôn giữ vẻ mặt vui vẻ, phảng phất như mọi điều vừa nói chỉ là thuận miệng tán gẫu.
“Ban học trưởng, tại sao ngươi cứ nhất định phải túm người của Đại học Đông Vinh ra đánh? Tây Vinh và Trung Vinh không được à?” “Người đứng đầu cùng năm ở Trung Vinh và Tây Vinh quan hệ với ta không tệ, chúng ta đã tự luận bàn mấy lần rồi, không có gì mới mẻ.” “Vậy à.” Ban Định Viễn nghênh ngang, mặt đầy vẻ nhẹ nhõm: “Ta có một thói quen, chính là khi tỷ thí với người gốc Hoa Quốc, sẽ chủ yếu là luận bàn. Còn khi đánh với người của các quốc gia khác, nhất là những kẻ phương Tây thích lấy chủng tộc ra để chế giễu chúng ta khi đối chiến, thì sẽ ra tay độc ác.” “Tình cảm quê hương đất nước mộc mạc nhỉ?” Tần Tư Dương thở dài: “Hiện tại khu an toàn đã thành lập, sự phân biệt quốc gia sớm đã biến mất, về lý mà nói thì không nên còn có biên giới nữa. Nhưng ta cũng giống ngươi, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh loại tâm tình này.” Ban Định Viễn gật đầu: “Chuyện này rất bình thường. Khu an toàn thành lập mới hơn mười năm, còn chưa thể đại dung hợp được. Có lẽ sau này các quốc gia, các dân tộc sẽ kết bạn chung sống hòa thuận, nhưng e rằng thế hệ chúng ta không thấy được. Vả lại, cha ta đặt cho ta cái tên này, chẳng phải là hy vọng ta đánh bại đám ngoại di kia sao? Cứ vậy đi, dù sao đám quỷ lão kia cũng không ít lần phái người hại ta.” Nói chuyện, hai người đã đến gần nhà khách.
“Ban học trưởng, ta về đây, thượng lộ bình an.” “Được, mượn lời tốt của ngươi.” “Ban học trưởng,” Tần Tư Dương chỉ vào cái mũ của Ban Định Viễn, “Đừng quên tiếp tục cẩn thận.” Ban Định Viễn cười ha hả một tiếng, kéo vành nón về che trán, che đi mặt mình: “Ta sẽ nhớ. Cảm ơn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận