Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 384: Ngươi tại nhìn đúng không, Giang Bạch (canh hai)

Chương 384: Ngươi đang nhìn đúng không, Giang Bạch (canh hai)
Khi ba chữ 'Ta nhận thua' vang lên, bờ sông lại lần nữa vang lên tiếng ve kêu.
Tiếng Hàn thiền thê lương bi ai, một cơn gió lạnh thổi qua, biển lửa biến mất trong nháy mắt. Giang Bạch và Ngụy Tuấn Kiệt cũng thấy hoa mắt, hai người vậy mà đã quay về chỗ cũ.
Chỉ có điều, cảnh tượng lúc này đã phát sinh biến hóa.
Lúc trước nơi đây là bãi đá vụn ngổn ngang, giờ phút này lại biến thành vô số hài cốt. Đấy đâu phải là tảng đá, rõ ràng là bạch cốt!
Nước sông đã khô cạn, chỉ còn lại một vũng nhỏ, đen nhánh như dầu, tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm.
Chỉ có một khúc gỗ mục nằm ngang trên bến tàu.
Không khí tỏa ra mùi hôi thối. Giang Bạch bịt mũi đi tới, cúi đầu nhìn về phía khúc gỗ mục kia.
"Là cây dương?"
Trên khúc gỗ mục này vết thương chồng chất, nhưng đó đều là vết thương cũ, chỉ có ở phía dưới cùng là có thêm một vết bỏng.
Giang Bạch không nói nhảm:
"Nói hết những gì ngươi biết cho ta, ta sẽ cân nhắc giữ lại cho ngươi một mạng. Đây là lời hứa của ta, lấy danh nghĩa Hàn thiền."
Khi Giang Bạch nói ra 'lấy danh nghĩa Hàn thiền', tiếng ve kêu dường như lớn hơn một chút.
Từ dưới gốc cây dương truyền ra âm thanh giống như tiếng cưa gỗ, yếu ớt, đau đớn không chịu nổi:
"Ngươi muốn biết cái gì?"
Trong tay Giang Bạch xuất hiện một chiếc đèn, hắn yếu ớt mở miệng: "Bắt đầu từ ngươi trước đi, ngươi là ai?"
"Ta là ai..."
Cây dương dường như chìm vào hồi ức, nàng không hiểu tại sao mình lại thành ra thế này.
【 Tẩu Mã Đăng 】 Họa gia chết, không thoát khỏi liên quan với Tẩu Mã Đăng, nói đúng hơn, hắn chết bởi đòn này.
Giang Bạch dùng da cáo của Họa gia chế tạo chiếc đèn lồng này, tự nhiên có hiệu quả mới, có thể hỗ trợ phát động 【 Tẩu Mã Đăng 】.
Người đời thường nói, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người.
Câu nói này, trong lần Thần bí triều tịch thứ tư lại có cách giải thích mới.
Cây cối sống vượt qua trăm năm, trong Thần bí triều tịch, lại vì đủ loại nguyên nhân mà khai mở linh trí, càng giống như là... Quỷ vật?
Giang Bạch đoán không lầm, nàng quả thực có quan hệ với Dương mụ mụ của Tam Sinh Khách Sạn.
Có rất ít người biết, Dương mụ mụ vốn không họ Dương.
Nói đúng hơn, nàng tên là Bạch Dương, là 'quá khứ thân' của Dương mụ mụ.
Nó vốn là một cây Bạch Dương, loại cây này sống thọ nhất cũng chỉ năm, sáu mươi năm.
Huống chi, đại đa số cây Bạch Dương trưởng thành đến mười năm là sẽ bị đốn hạ, mà nó vẫn chưa tới mười tuổi.
Theo lý mà nói, bất cứ ai cũng có thể biến thành quỷ trong lần Thần bí triều tịch thứ tư, chỉ riêng nó là không thể nào.
Nó cứ đứng bên bờ sông, nhìn mặt trời mọc rồi lặn, cảm nhận sự biến hóa của sông núi, chờ đợi sự phán quyết của vận mệnh.
Mãi cho đến một ngày.
Câu chuyện của nó, bắt đầu từ ngày hôm đó.
Dải ngân hà treo trên trời cao, có người đi đến bờ sông, là ly biệt, cũng là vĩnh biệt.
Có người sắp lao tới chiến trường thiên ngoại, một đi không trở lại.
Tất cả mọi người đều biết chuyện gì sắp xảy ra, bọn hắn không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút chờ mong.
Chỉ là, trước lúc ly biệt, có một vài việc cần phải làm.
Thế là, bọn hắn đương nhiên chuẩn bị loại rượu ngon nhất, thứ rượu mà ngay cả cường giả như bọn họ cũng có thể uống say.
Người uống rượu có rất nhiều, tiệc rượu cũng rất náo nhiệt.
Trong đó có một người, tên là Hàn thiền.
Hàn thiền không thích nói chuyện lắm, phần lớn thời gian đều uống rượu, luôn cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn không giống một thực khách uống rượu, mà càng giống một bảo vệ.
Nhưng Hàn thiền, cũng không phải là nhân vật chính còn lại trong câu chuyện của Bạch Dương.
Nhân vật chính còn lại, là một người đàn ông thích ngâm thơ làm đối.
Nói là ngâm thơ, nhưng thực ra hắn hoàn toàn không biết làm thơ, chỉ biết đọc thuộc lòng.
Cho dù là đọc thuộc lòng, phạm vi cũng không vượt qua chương trình giáo dục bắt buộc chín năm cộng thêm trung học phổ thông, dường như đỉnh cao trí tuệ cuộc đời hắn đã dừng lại ở đó.
Người kia uống say, bắt đầu ngâm thơ, vẫn thấy chưa đủ nghiền, thậm chí còn lấy bút lông ra.
Hắn làm thơ trên thuyền, làm thơ trên bờ, say khướt ôm lấy cây dương nôn mửa, nôn xong lại tiếp tục làm thơ.
Hắn viết đều là thơ cổ.
Trước khi nôn, hắn đã viết đến câu 'Hàn thiền thê lương bi ai, đối đình nghỉ chân muộn...' Thế là, hắn viết lên cây Bạch Dương:
"Dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt..."
Khi nét bút cuối cùng của hắn hạ xuống.
Nàng sống lại.
Những tồn tại có thể xuất hiện tại bữa tiệc ly biệt này đều đã vượt qua sự hiểu biết của người đời, trong đó không thiếu những tồn tại có thể sánh ngang với thần linh.
Chỉ có điều, ở thời đại này, cho dù là cường giả đỉnh cao nhất, cũng sẽ có những nỗi bất đắc dĩ của riêng mình.
Chỉ là một câu thơ, vừa đúng lúc hợp với tình cảnh, thế là Bạch Dương liền có thần trí.
Đó là lần đầu tiên Bạch Dương khai mở linh trí, mở mắt nhìn thế giới này.
Tất cả đối với nàng mà nói đều mới lạ như vậy: ngày này, nơi này, dòng sông này, người này...
Khoan đã, người này đang làm gì?
Bạch Dương tò mò nhìn người đàn ông trước mắt.
Người kia đã uống quá nhiều, hai tay chống vào thân cây, đầu cúi thấp, mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy trong dạ dày đang dời sông lấp biển, trời đất thì quay cuồng.
Thế là...
"Ọeee —— "
....
Hình ảnh của Tẩu Mã Đăng, dường như có cả mùi vị.
Giang Bạch rơi vào trầm mặc.
Hắn đã dự đoán đủ loại khả năng, nhưng duy nhất không ngờ tới lại là thế này.
Dương mụ mụ ngay từ đầu đã không phải là người.
Bạch Dương có thể trở thành quỷ vật, chỉ dựa vào một câu thơ của người kia thôi sao?
Đêm quá tối, người kia lại cúi thấp đầu, Giang Bạch không nhìn rõ dung mạo của hắn, nhưng Giang Bạch có thể khẳng định, người đó không phải là mình.
Vấn đề Bạch Dương từ đâu tới, đã được giải quyết.
Giang Bạch hỏi vấn đề thứ hai:
"Sau đó thì sao?"
Nếu đã khai mở thần trí, ký ức sau đó có lẽ phải rõ ràng hơn mới đúng.
Giang Bạch không biết bối cảnh của bữa tiệc rượu này, nhưng hắn biết rất rõ, bầu không khí này, cùng với chuyện sắp xảy ra.
Tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Đống xương trắng đầy đất này chính là minh chứng tốt nhất.
Dù trong lòng có chút thê lương, Giang Bạch vẫn muốn truy tìm chân tướng.
Nói xong, Giang Bạch đưa chiếc đèn lồng lên cao hơn một chút, ánh lửa bên trong đèn lồng chập chờn.
Nghe câu hỏi của Giang Bạch, Bạch Dương lại rơi vào trầm mặc, trong đầu bắt đầu hiện lên những hình ảnh có chút kỳ quái, nhưng dường như lại hợp tình hợp lý...
Sau đó thì sao?
Bạch Dương khai mở thần trí, nghe được nhiều lời nói hơn, nhìn thấy nhiều người hơn.
Chỉ có điều, thực lực của đám người này có phần quá mức khủng bố, cho dù là trong ký ức, dung mạo của bọn hắn phần lớn cũng mơ hồ.
Thỉnh thoảng có vài gương mặt, dù không phải mặt nạ da người, cũng đều là người xa lạ đối với Giang Bạch, không có bất kỳ ấn tượng nào.
Còn có một khả năng khác, chính là vì họ là người xa lạ với Giang Bạch, nên Giang Bạch mới có thể nhìn thấy được bọn hắn.
Cho dù tiệc rượu có vui mấy, cũng có lúc phải tàn.
Tỉnh rượu, cũng giống như tỉnh ngộ trong đời, nhiều khi chỉ là chuyện của một khoảnh khắc.
Lời từ biệt đã nói đủ nhiều, lời cần nói đã nói, nước mắt cần rơi đã rơi, việc cần làm đã làm...
Chỉ còn lại việc cuối cùng.
Từng cột sáng phóng thẳng lên trời, từng bóng người lao về phía bầu trời bên ngoài.
Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
Việc nghĩa chẳng từ nan.
Các cột sáng lần lượt biến mất, tại bữa tiệc chỉ còn lại một bóng người đơn độc lẻ loi.
Nếu như tất cả mọi người đều muốn lao tới chiến trường thiên ngoại, vậy thì bọn hắn căn bản không cần phải tạm biệt.
Người ở lại mới là nhân vật chính thật sự của bữa tiệc này, là người cùng mọi người nói lời tạm biệt.
Trong ký ức của Bạch Dương, Giang Bạch nhìn thấy người kia —— chính là mình.
'Giang Bạch' đi đến trước cây Bạch Dương, nhìn nó, mở miệng nói một câu mà không hiểu vì sao, Bạch Dương nghĩ thế nào cũng không thông.
Hắn nói:
"Ngươi đang nhìn, đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận