Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 1080: Quỷ Hệ Vương Tọa

Chương 1080: Quỷ Hệ Vương Tọa
Thiên Lôi cuồn cuộn, chư tà tránh lui.
Tịnh Thổ Thiên Đế là một chuyện, Tịnh Thổ Thiên Đế không còn nhiều Thọ Nguyên lại là một chuyện khác, còn Tịnh Thổ Thiên Đế chuẩn bị liều mạng và không còn nhiều Thọ Nguyên thì...
Chỉ đứng ở nơi đó thôi, cho dù là Tôn Giả bình thường, chỉ cần nhìn bóng lưng một cái, cũng sẽ run sợ trong lòng.
Vương Tọa chưa từng mở miệng.
Quỷ giới, vạn quỷ không lên tiếng.
Khoảnh khắc sau, bên trong làn sương mù màu trắng, truyền ra một giọng nói mang theo vẻ lười biếng,
“Đến cả tên của ta cũng không nhớ nổi sao, thật khiến ta thất vọng đó, Giang Bạch...”
“Bất kể ngươi là Hàn Thiền thật, hay là giả, đã đi đến bước này, thì cũng chẳng có gì khác biệt...”
“Đến đây đi, đi trên con đường này.”
“Tiếp đó... Đi chết đi.”
Ngươi đi quá giới hạn rồi, dừng ở đây thôi.
Quỷ hệ Vương Tọa nói giọng hời hợt, mang một vẻ tự tin và thong dong rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Hắn có tư cách đó.
Bởi vì, hắn là Quỷ hệ Vương Tọa, là một trong hai tồn tại chí cao duy nhất trong ngũ giới.
Tại quỷ giới, hắn là vị Vương độc nhất vô nhị.
Hắn không cần giống như Địa Hệ Vương Tọa, vội vã tìm người chia sẻ Vương Tọa, để giải quyết tai họa ngầm của chính mình.
Quỷ hệ Vương Tọa... còn trẻ tuổi hơn, cũng cường đại hơn.
Bởi vậy, càng thêm tự tin.
Kế hoạch ban đầu của Giang Bạch, chọn đối tượng quyết chiến là Quỷ hệ Vương Tọa, cũng là bởi vì, đây là địch nhân khó giải quyết nhất.
Trước mặt Giang Bạch, xuất hiện một con đường bùn đất.
Hai bên con đường bùn đất cũng là sương mù màu trắng, mà trong sương mù liên tiếp hiện lên những thân ảnh.
“Hoàng Tuyền Lộ, rất quen thuộc phải không?”
Trong giọng nói của Quỷ hệ Vương Tọa mang theo sự trêu đùa như mèo vờn chuột, hắn thậm chí có thể tái hiện lại thủ bút năm đó của Giang Bạch.
Con đường Hoàng Tuyền Lộ này, vốn nên xuất hiện tại Tịnh Thổ, nhưng hôm nay tại quỷ giới mới là hàng thật, thứ lưu lại ở Tịnh Thổ... ngược lại là hàng giả.
“Ta cố ý sắp xếp một chút món điểm tâm ngọt trước bữa cơm... Hy vọng vẫn hợp khẩu vị của ngươi.”
“Nếu như ngươi thật sự là Hàn Thiền, ngươi sẽ phi thường yêu thích khâu này, ta thề.”
Sau khi mở miệng, lời nói của Quỷ hệ Vương Tọa phá lệ nhiều, giống như một cái máy hát lắm lời được mở ra.
Giang Bạch tay cầm trường thương, bước lên con đường gọi là Hoàng Tuyền Lộ.
Khoảnh khắc sau, lòng bàn chân hắn chùng xuống, dường như có vô số quỷ hồn lôi kéo, muốn khiến Giang Bạch lún sâu vào trong Hoàng Tuyền Lộ, vĩnh viễn trầm luân.
Giang Bạch sải bước, nhanh chân tiến về phía trước.
Cho dù là Tôn Giả đỉnh tiêm xuất hiện trước mặt Giang Bạch, trận chiến đấu này cũng không có bất kỳ điều gì đáng lo lắng.
Giờ phút này, hắn cường đại chưa từng có, đúng như lời Vương Tọa nói, thứ bậc này, cũng chỉ cỡ món điểm tâm ngọt trước bữa cơm mà thôi.
Trong lúc Giang Bạch đi tới, không ít quỷ ảnh từ trong sương mù xông ra, giơ vuốt sắc, chụp về phía Giang Bạch.
Những quỷ ảnh này, có cái là quỷ ảnh vô diện, có cái thì mọc ra mặt người, thậm chí là một vài khuôn mặt Giang Bạch trông quen mắt.
Giang Bạch trường thương điểm nhẹ, quét ngang, lần lượt ‘đưa’ đám quỷ ảnh về lại trong sương mù.
“Vẫn như cũ nhỉ, lúc không nắm chắc, không dám tùy tiện giết người...”
Quỷ hệ Vương Tọa rất là cảm khái, tiếng gõ ngón tay lên bạch cốt truyền đến, những quỷ ảnh bị Giang Bạch quét qua, trong nháy mắt nổ tung, nhuốm hồng cả màn sương mù.
Những quỷ ảnh này bị khống chế, được triệu hồi đến, cho dù Giang Bạch không muốn giết, Quỷ hệ Vương Tọa cũng sẽ giết.
Ngay trước mặt Giang Bạch.
“Tịnh Thổ ra tay thật lớn, ba vị Tôn Giả, bảy vị Chuẩn Tôn, trên trăm cường giả Đại Đạo, lẻn vào quỷ giới... Chỉ tiếc, bọn hắn đánh giá cao kế hoạch của ngươi, nhưng lại đánh giá thấp thực lực của ta...”
Quỷ hệ Vương Tọa, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nói ra sự thật tàn nhẫn nhất,
“Những người này, đều là bị ngươi hại chết, Giang Bạch.”
Trên Hoàng Tuyền Lộ, Giang Bạch vẫn đang tiến về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, không hề có bất kỳ biến đổi nào vì giọng nói của đối phương.
Đời này Giang Bạch hại chết nhiều người rồi.
Nếu như chỉ vì hại chết thêm mấy người mà đã muốn sụp đổ, Giang Bạch đã sớm tự sát, cũng sẽ không đi được đến ngày hôm nay.
Vũ Thiên Đế nói Hàn Thiền tính cách ti tiện, là có nguyên nhân.
Đổi lại là Vũ Thiên Đế, bây giờ chắc đã trợn mắt muốn nứt, trong mắt hiện tơ máu, trán nổi gân xanh, hô to ‘đây đều là ngươi ép ta’ rồi xông lên đơn đấu cùng Vương Tọa.
Giang Bạch thì không, hắn dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Bởi vì, Giang Bạch rất rõ ràng một chuyện, kẻ giết người chính là Quỷ hệ Vương Tọa, oan có đầu nợ có chủ, việc mình muốn làm, chính là tìm chủ nợ tính sổ!
Nếu như vì những chuyện này mà bị ảnh hưởng tâm trí, cuối cùng lại thua một bước... Đó mới là có lỗi với sự hy sinh của mọi người.
Trên Hoàng Tuyền Lộ, Giang Bạch độc hành.
Con đường dù dài đến mấy, chỉ cần đi, rồi sẽ đến điểm cuối.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt, là một chiếc Vương Tọa khổng lồ bằng bạch cốt.
Trên lan can, trưng bày mấy cái đầu lâu có diện mục dữ tợn, sống động như thật, giữ lại biểu cảm lúc bị giết chết, sinh mệnh dừng lại tại khoảnh khắc ấy, sau đó bị chế thành đồ sưu tập, chiến lợi phẩm...
Dường như chỉ cần ngắm nhìn những chiến lợi phẩm này, là có thể cảm nhận được niềm vui sướng của thắng lợi, đây là thú vui ít ỏi của Vương Tọa.
Tàn nhẫn, bạo ngược, vui sướng.
Giang Bạch chỉ lướt nhìn qua, liền thấy không ít người quen bên trong đám đầu lâu.
Lão Mã, hèn hạ, mặt thẹo, Lý Phong Hiệp, Bỉ Ngạn Hoa...
Những người này, đều từng bị Quỷ hệ Vương Tọa giết chết, đầu lâu của bọn họ bị bỏ vào trong túi, rồi lại bị khảm nạm lên trên Vương Tọa, xem như chiến lợi phẩm.
Đương nhiên, đầu của hèn hạ, mặt thẹo, thì giống với đồng nhân được sinh ra ở quỷ giới trong lần Thần Bí Triều Tịch thứ tư hơn.
Còn Lý Phong Hiệp, Bỉ Ngạn Hoa, thì là những người đã sớm biến thành quỷ từ lần Thần Bí Triều Tịch thứ tư.
Mặc dù sau khi Thần Bí Triều Tịch buông xuống, Thế Giới xảy ra biến cố lớn, nhưng có những truyền thống sẽ không thay đổi, Tịnh Thổ vẫn luôn xem trọng việc nhập thổ vi an.
Cho dù là tinh táng, cũng sẽ có người đi truy tinh, khâm liệm di thể.
Việc vũ nhục thi thể, tương đương với việc chà đạp tôn nghiêm của người sống và người chết, đây là sự khiêu khích cấp độ cao nhất, mà Quỷ hệ Vương Tọa lại cứ làm như vậy.
Hắn đem đầu của bao nhiêu người như vậy đính lên trên Vương Tọa, Tịnh Thổ không cách nào thu hồi, giống như một vết sẹo khuất nhục, lưu lại nơi đó, vết thương bị xé rách nhiều lần, máu me đầm đìa.
Phía dưới Vương Tọa, Giang Bạch thấy cảnh này, ánh mắt băng giá.
Hắn không phẫn nộ, không xúc động, giờ phút này hắn tỉnh táo lạ thường, máu cũng lạnh, lạnh đến mức có thể giết người...
Bất kể kẻ ngồi lên Quỷ hệ Vương Tọa là ai, đối phương và Tịnh Thổ đã có huyết hải thâm cừu, thiên chân vạn xác.
Trên bạch cốt Vương Tọa, có một thân ảnh thanh niên đang ngồi.
Hắn đang cầm trong tay một cái chén xương, cũng là làm từ đầu người.
Chỉ có điều, cái đầu người này, Giang Bạch rất quen thuộc.
Chiếc ly đầu lâu kia, có một khuôn mặt giống hệt Giang Bạch.
Giang Bạch từng chết một lần, chết vào năm 1218 tuổi.
Điểm này, Giang Bạch đã xác nhận từ mọi phương diện.
Chỉ là hắn không ngờ tới, lại trông thấy đầu lâu của mình ở chỗ này.
Quỷ hệ Vương Tọa mở miệng.
“Rõ ràng đã giết ngươi một lần rồi, lại giống như đám trùng tử vậy, không biết lại chui ra từ đâu thêm một tên nữa...”
Thanh niên khẽ lắc đầu, hắn không cần nói dối, chén xương trong tay hắn, chính là bằng chứng tốt nhất.
Hàn Thiền chết đi sống lại... Không sao cả.
Giết thêm lần nữa, là được rồi.
“Giang Bạch, lần này đám người của ngươi chết đi, coi như giúp ta một chuyện.”
“Đến hỏi thăm những vong linh ở Hư Vô chi địa kia một câu...”
Thanh niên trên Quỷ hệ Vương Tọa hơi nhếch khóe môi, dùng giọng điệu thương lượng, khiêu khích nói:
“Ngài cát tường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận