Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 1927: Bảo kiếm này chỗ nào giả?

Chương 1927: Bảo kiếm này giả chỗ nào? Thôi Ngôn mang chuôi kiếm trở về, nghiên cứu chưa tới một canh giờ thì đã có phát hiện mới. “Tam sư huynh, ngươi nhìn xem!” Thôi Ngôn lấy chuôi kiếm ra, đưa cho đối phương, “Chuôi kiếm này có gì không đúng?”
“Có gì không đúng?” Tam sư huynh nhìn đi nhìn lại chuôi kiếm mấy lần, đẩy trả về, “Ngoài việc hơi nặng một chút, ta không nhìn ra vấn đề gì khác.”
“Không sai, chính là nó quá nặng!” Thôi Ngôn nhếch miệng cười, “Chuôi kiếm bình thường, nặng nhất cũng không quá một cân. Chuôi kiếm và thân kiếm phải cân bằng, chuôi kiếm quá nặng sẽ thành ra đầu nhẹ chân nặng, uy lực sát thương quá yếu. Tuyền Long Bảo kiếm là chí bảo của phái Hoa Sơn chúng ta, đương nhiên sẽ không có khuyết điểm như vậy.”
“Mà Tần trưởng lão dẫn người trông coi bảo kiếm ở chính điện, tự nhiên không hề thất trách chút nào, không rời nửa bước, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, tuyệt đối sẽ không để bảo kiếm không cánh mà bay.”
Hai chuyện này, dù Thôi Ngôn không nói, Tam sư huynh cũng biết. “Vậy mà bảo kiếm lại cứ thế mất đi.” Tam sư huynh nói: “Ai cũng thấy sư phụ lấy kiếm ra xem, nhưng đến tối lại không thấy đâu. Đều nói là Mạc Bắc Thương Ưng trộm, sư phụ còn nói đã giết Mạc Bắc Thương Ưng rồi...”
Nếu sư phụ không nói sai, vậy bảo kiếm rốt cuộc đã đi đâu? Người đáng nghi nhất, đương nhiên là sư phụ. Tam sư huynh suy đoán: “Có thể nào... là sư phụ vào khoảnh khắc lấy kiếm ra xem đó, đã trộm bảo kiếm đi, chỉ để lại chuôi kiếm không?”
“Nếu bảo kiếm là sư phụ trộm đi, vậy sư phụ cần gì phải để người tìm về bảo kiếm trở thành đại biểu Hoa Sơn Luận Kiếm?” Lời của Thôi Ngôn cũng có lý, nếu sư phụ thật sự làm vậy, thì khác gì dự định ban đầu? Sư phụ không phải người như vậy! Ánh mắt Tam sư huynh dừng trên chuôi kiếm, dường như đang suy nghĩ điều gì: “Thôi sư đệ, ý của ngươi là, bí ẩn nằm ở trong chuôi kiếm này?”
“Không sai.”
“Nhưng chuôi kiếm này ta cũng đã xem đi xem lại, không nhìn ra vấn đề gì cả...” Tam sư huynh nhìn rất cẩn thận, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, thậm chí còn ấn thử vào mọi ngóc ngách, muốn xem thử có cơ quan nào không. “Nhìn kỹ đây.” Thôi Ngôn tìm Tam sư huynh vốn là có ý khoe khoang đôi chút, hắn duỗi ngón út ra khều một cái, vậy mà lại cạy được một khe hở nhỏ trên chuôi kiếm! Mà sau khi có khe hở nhỏ này, không khí có thể lọt vào, Thôi Ngôn lại ấn xuống một viên bảo châu dùng để trang trí, viên bảo châu lún xuống, keng một tiếng, một thanh bảo kiếm vậy mà bật ra từ chuôi kiếm! Tam sư huynh:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận