Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 1896: Im miệng

Chương 1896: Im miệng
Chỉ có Giang Bạch vạn tuế, Tiểu Đạo Đồng mới có thể vạn tuế. Giang Bạch cười cười, không nói gì, chỉ đứng người dậy, duỗi lưng một cái. Nếu như chỉ là lời nói vạn tuế, tuổi thọ hiện tại của Giang Bạch còn thiếu không ít... Đương nhiên Tiểu Đạo Đồng cũng chỉ nói như vậy, Giang Bạch cũng chỉ nghe vậy thôi. Giống như Tiểu Đạo Đồng sẽ không xem Giang Bạch như một tiên sinh dạy học nuôi người, Giang Bạch cũng sẽ không xem Tiểu Đạo Đồng như một đứa trẻ thiên chân vô tà. Hai người đều không coi đối phương là thật, nếu Giang Bạch có cơ hội giải quyết triệt để Ma Chủ, ra tay tuyệt đối sẽ không có chút do dự nào, ngược lại cũng vậy. Về phần trận chiến đấu ở bờ sông... Giang Bạch trở mình lên ngựa, Tiểu Đạo Đồng dắt ngựa, đi về phía bờ sông. Giang Bạch ngược lại không nhất định phải ra tay, đúng như lời hắn nói trước đó, bây giờ sự việc đối với tịnh thổ mà nói, đã là thời gian rác rưởi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy. Dù sao, lần này là Quỷ Thiên Đế gánh chịu tất cả, chỉ cần chỗ Quỷ Thiên Đế không xảy ra vấn đề, các Thiên Đế khác coi như có quậy đến chết cũng không sao. Giang Bạch sẽ đi đứng ngoài quan sát trận chiến đấu này, nếu như Tỷ Thiên Đạo, Khản Nhất Đao giải quyết không xong chuyện này... tự nhiên sẽ có người ra tay. Trên mặt Lan Thủy, không một gợn sóng. Nhìn dòng sông đậm đặc như mực nước, Tỷ Thiên Đạo khẽ nhíu mày, phải có bao nhiêu người chết oan, chảy bao nhiêu máu, mới tạo thành được một con sông thế này? Mà con Nghiệt Long kia, tiếp nhận sự cung phụng của người toàn thành suốt mười hai năm, lại mạnh đến mức nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận