Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 1520: Quả nhiên là cái lang băm

Chương 1520: Quả nhiên là một tên lang băm
Thế giới chân chính tràn ngập ác ý là thế giới mà kẻ tồn tại cường đại nhất muốn sống mãi mãi. Vĩnh sinh, là một loại bệnh, cần phải trị. Chu Vạn Cổ hỏi ngược lại, “Ngươi không khát vọng vĩnh sinh sao?” Giang Bạch chỉ dùng một câu, liền khiến Chu Vạn Cổ rơi vào trầm mặc thật lâu, “Ta sống rất vui vẻ sao?” Giang Bạch thậm chí không dùng từ ngữ cao cấp như hạnh phúc, ngay cả khoái hoạt cũng không thể nào làm được sao? Nhìn Chu Vạn Cổ đang rơi vào trầm mặc, Giang Bạch tự hỏi tự trả lời, “Không sai! Ta sống chính là rất vui vẻ!” Sự khoái hoạt của Tai Thiên Đế, ngươi không tưởng tượng nổi đâu! Nói đùa thì nói đùa, người bình thường nếu trải qua cả đời này của Tai Thiên Đế, không chết đã là vạn hạnh, không điên là không thể nào. Giang Bạch có khoái hoạt hay không, ngoài Giang Bạch ra, không ai định đoạt được. Hạnh phúc... chính là thứ phức tạp hơn. Bọn họ ngay cả vấn đề đơn giản còn thảo luận không rõ, thì đừng có dính dáng đến chủ đề phức tạp hơn. Chu Vạn Cổ thử tổng kết, “Bởi vì ngươi không sung sướng, hoặc nói là không vui vẻ đến thế, cho nên ngươi không hy vọng vĩnh sinh?” “Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới khát vọng vĩnh sinh.” Chu Vạn Cổ không hiểu, “Ta tưởng rằng người tu tiên đều tìm kiếm trường sinh.” Chẳng lẽ nói, tất cả người tu tiên đều là kẻ ngu xuẩn? Giang Bạch đáp, “Cái gọi là “Tu tiên kiếm trường sinh”, niềm vui thú chân chính là nằm ở quá trình “kiếm trường sinh”, chứ không phải bản thân “Trường sinh”. Nói cách khác, vĩnh viễn ở trên con đường tu tiên mới thật sự là tu tiên.” Kiếm trường sinh, không nằm ở trường sinh, mà nằm ở chữ “kiếm” này sao? Chu Vạn Cổ hít sâu một hơi, cảm thấy có chút khó tin, “Lời này không giống lời ngươi có thể nói ra được.” Sách mà Giang Bạch đã đọc qua còn không nhiều bằng Chu Vạn Cổ! Ngươi, một kẻ đến cái bằng tốt nghiệp trung học còn không có, lấy cái gì so với ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận