Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 217: Giữa thiên địa, ve kêu không chỉ! (canh hai)

Chương 217: Giữa thiên địa, ve kêu không dứt! (canh hai)
Anh trai không cho nàng nói chuyện với người lạ?
Giang Bạch khó nén vẻ khiếp sợ trên mặt, "Ngươi biết ta?"
"Đúng vậy, Giang Bạch thúc thúc."
Hứa Hi gật đầu, "Anh trai cho ta xem qua ảnh của Giang Bạch thúc thúc, anh trai nói, ba ba thường nhắc đến Giang Bạch thúc thúc."
Giang Bạch tuyệt đối không ngờ tới, ba ba của Hứa Hi vậy mà lại quen biết mình.
Hắn vội vàng hỏi: "Ba ba ngươi thường nói gì về ta?"
Hứa Hi giơ ngón tay lên kể, "Anh trai nói, ba ba thường bảo, nếu Giang Bạch thúc thúc còn sống thì tốt biết mấy."
Giang Bạch: ???
"Chờ một chút, ta hơi rối rồi."
Giang Bạch cảm thấy lịch sử tựa như một điều bí ẩn, còn chính mình thì giống như con mèo bị điều bí ẩn đó trêu đùa, hắn càng cố gắng tìm kiếm chân tướng thì lại càng thêm mờ mịt.
Giang Bạch bị phong ấn 1200 năm dưới Hàn tuyền, Giang Bạch – Khôi Lỗi Sư – tội phạm truy nã quốc tế cấp SSS, Giang Bạch thúc thúc đã ‘chết’ trong lời kể của tiểu nữ hài… Rốt cuộc, ai mới là Giang Bạch thật sự?
Tất cả đều là hắn, hay là, tất cả đều không phải?
Giang Bạch đang sống ở hiện tại, không chỉ có sự nghiệp dang dở cần phải tiếp tục, mà giờ đây còn gánh thêm một trách nhiệm nữa —— tìm kiếm chân tướng lịch sử.
Hắn nhất định phải tìm ra 1000 năm đã mất kia, phải biết được trong ngàn năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, và bản thân mình đã đóng vai trò gì trong đó?
Tội phạm truy nã? Kẻ xui xẻo? Đấng cứu thế?
Không đợi Giang Bạch hỏi thêm, vẻ mặt Hứa Hi đột nhiên lộ rõ sự sợ hãi, tiểu nữ hài nhón chân, kéo nhẹ vạt áo Giang Bạch, rụt rè nói:
"Thúc thúc... Ta sợ..."
Giang Bạch ngẩng đầu nhìn, thời gian đếm ngược còn lại 20 giây.
"Hứa Hi ngoan, có thúc thúc ở đây, đừng sợ."
Giang Bạch nửa ngồi xuống, xoa đầu Hứa Hi, "Nói cho thúc thúc biết, ngươi sợ cái gì?"
Chẳng lẽ Hứa Hi có khả năng dự cảm được cuộc tập kích sắp tới?
Hay là, Hứa Hi và chủ tiệm cũng bị tấm gương nhốt trong Táng Địa?
Tiểu nữ hài cắn môi, tủi thân sắp bật khóc, nàng chỉ là một đứa trẻ, không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, lúc trước cứ im lặng mãi là vì anh trai dặn nàng không được nói chuyện với người lạ.
Giang Bạch thúc thúc không phải người lạ, nên nàng mới mở miệng.
Đôi khi, một khi đã mở lời, lớp vỏ bọc mạnh mẽ sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Tiểu nữ hài rơm rớm nước mắt, thút thít nói: "Hi Hi sợ đau."
Vào khoảnh khắc luồng sáng trắng kia ập tới, tất cả đều sẽ bị hòa tan, mang đến nỗi thống khổ tột cùng, dù là thể xác hay linh hồn, đó đều là giới hạn mà người thường khó lòng chịu đựng nổi, huống chi là một tiểu nữ hài.
"Không sợ, không sợ."
Giang Bạch ôm Hứa Hi vào lòng, muốn vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, lại sợ mình dùng sức quá mạnh, nhất thời sững người tại chỗ.
Dỗ trẻ con... Hắn thật sự không giỏi lắm.
Theo một nghĩa nào đó, Giang Bạch bây giờ cũng chỉ vừa mới trưởng thành, đến chuyện thoát ế còn xa vời, dỗ trẻ con đối với hắn mà nói quả thực có chút quá sức.
Giang Bạch ném ánh mắt cầu cứu về phía chủ tiệm, đối phương vừa định đưa tay giúp đỡ, chợt nhớ trên tay còn đang cầm điếu thuốc, vội vàng dụi tắt...
"Một đám đàn ông các người, chút chuyện này cũng giải quyết không xong."
Người phụ nữ sau quầy thu ngân không biết đã đi đến bên cạnh Giang Bạch từ lúc nào, vừa lớn tiếng trách móc, vừa thuận tay đón lấy Hứa Hi, vài ba câu đã dỗ dành tiểu nữ hài nín khóc.
Thời gian của bọn họ còn lại không nhiều lắm.
Cũng may, mỗi một giây đều đáng giá.
Thật ra nàng không hiểu lắm cuộc đối thoại của những người này, nào là cảnh tượng lịch sử, nào là ngàn năm sau, nào là tội phạm truy nã cấp SSS...
Những chuyện này, đối với một bà chủ tiệm lẩu như nàng đều quá xa vời.
Nhưng có một người, lại ở rất gần nàng, ngay trước mắt nàng.
Lão bản nương vừa dỗ Hứa Hi, vừa trách móc liếc nhìn chủ tiệm một cái, "Những năm này, sống có khổ không?"
Chủ tiệm muốn nói lại thôi, lời đến bên miệng lại cố gắng nuốt trở vào.
Giang Bạch ở một bên châm dầu vào lửa: "Mập!"
Lão bản nương có ngoại hình bình thường, khí chất bình thường, khắp người trên dưới không tìm ra điểm gì đặc biệt, ngay cả vẻ phong trần nơi quán xá cũng rất bình thường.
Nghe Giang Bạch nói vậy, khóe mắt nàng ánh lên ý cười, "Mập một chút cũng tốt, mập thêm chút nữa là không ai thèm ngó tới ngươi đâu."
Lời này làm Hứa Hi trong lòng nàng bật cười, dường như quên mất cuộc tập kích sắp tới, cứ khúc khích cười không ngừng trong lòng lão bản nương.
Sống mũi chủ tiệm cay cay, cắn răng, lắc đầu nói: "Không khổ."
Lão bản nương dường như không nghe thấy câu trả lời của hắn, ôm Hứa Hi, tự nói một mình: "Nhắc mới nhớ, những năm này chúng ta cũng không có con, lúc đó ta đòi có con, ngươi cứ bảo từ từ đã, lần này hay rồi, ngươi tự mình từ từ đi."
"Đứa bé này ta nhìn rất vừa mắt, hôm nay ôm lấy rồi thì xem như con gái ta, mặc kệ người ta có nhận hay không, ngươi phải đối xử với nó như con gái của chúng ta vậy..."
Nói rồi nói, vành mắt nàng đỏ hoe, nhìn về phía người đàn ông của mình, trong giọng nói là nỗi đau lòng không thể tả xiết.
Nàng đau lòng vì cái chết không thể đảo ngược của mình, càng đau lòng hơn khi hắn phải sống một mình.
Giọng lão bản nương nghẹn ngào xen lẫn tiếng khóc nức nở, "Có được không?"
Vách tường bắt đầu run rẩy, luồng sáng trắng tấn công đã đến.
Chủ tiệm quay đầu đi, không dám nhìn người yêu của mình, thân thể run rẩy, không ngừng gật đầu, "Được, được, được... Ta hứa với ngươi, ta đều hứa với ngươi hết..."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Luồng sáng trắng đến rồi, không còn thời gian nữa, hắn phải chết ngay lập tức trong luồng sáng trắng, nếu không Giang Bạch sẽ không thể sống sót.
Hắn không dám quay đầu.
Hắn sợ một khi quay đầu lại, chính mình sẽ đánh mất dũng khí, chỉ muốn ở lại bên nàng thêm, dù chỉ là một giây cũng tốt.
Rắc —— Một luồng hơi lạnh đông cứng hai chân chủ tiệm, giữ hắn lại tại chỗ.
"Dừng bước."
Giang Bạch dùng hai chữ đơn giản, giữ chủ tiệm lại.
"Ngươi muốn làm gì?"
Trong mắt chủ tiệm tràn đầy vẻ khó hiểu, "Một mình đối kháng luồng sáng trắng, cho dù là Long cấp cũng không thể làm được, đừng giãy giụa vô ích nữa, kể cả ngươi có cách nào đi nữa, chúng ta có thể quay về rồi nói sau, ngươi vẫn còn cơ hội lần thứ ba..."
"Xin lỗi, ngay từ đầu ta đã không có ý định tiến hành lần thứ ba."
Toàn thân Giang Bạch tỏa ra hàn khí, những luồng hàn khí này ngưng kết thành băng khối bên ngoài, tạm thời ngăn cản luồng sáng trắng, giành lấy chút thời gian ngắn ngủi cho mọi người.
"Chuyện mạo hiểm thế này, đối với ta một lần là đủ rồi."
Chủ tiệm rất khó hiểu, với tính cách của Giang Bạch, tuyệt đối sẽ không liên tục bước vào nơi nguy hiểm đến ba lần.
Nếu có thể giải quyết sự việc ở lần thứ hai, Giang Bạch tuyệt đối sẽ không để sang lần tiếp theo.
Nếu như hai lần đều không giải quyết được, Giang Bạch cũng sẽ không thử lần thứ ba.
"Ngươi viết mười bảy, thì sống mười bảy người à?"
Nhìn con số đỏ tươi trên vách tường, khóe miệng Giang Bạch hơi nhếch lên, nhổ một bãi nước bọt, "Ngươi là cái thá gì mà vênh váo thế."
"Đã hỏi qua lão tử chưa?"
Ầm ầm —— Dường như nghe thấy lời khiêu khích của Giang Bạch, luồng sáng trắng bên ngoài tiệm lẩu trở nên dữ dội hơn gấp mười lần, khối băng trước đó còn có thể chống cự đôi chút, giờ nháy mắt tan chảy!
Ngay vào khoảnh khắc luồng sáng trắng sắp xông vào tiệm lẩu, đại khai sát giới!
Một tấm Quan Tưởng Đồ xuất hiện bên cạnh Giang Bạch, trên Quan Tưởng Đồ...
Giang Bạch chờ đợi chính là giờ khắc này!
Hắn muốn ở đây, thức tỉnh năng lực Thiên Hệ danh sách!
Ánh vàng rực rỡ, một đồng Kim tiền vô cùng sống động, nhưng lại không chịu xuất hiện.
Ánh vàng tạm thời chặn được luồng sáng trắng, nhưng đồng Kim tiền trên Quan Tưởng Đồ lại không rời khỏi Quan Tưởng Đồ!
Kim tiền không ra, không thể quan tưởng!
Cứ kéo dài thế này, không thể thức tỉnh năng lực Thiên Hệ danh sách, một khi luồng sáng trắng nuốt chửng hết ánh vàng, Giang Bạch chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
Sắc mặt Giang Bạch lạnh đi, cho thể diện mà không biết điều đúng không?
Ăn của lão tử, dùng của lão tử, ở chỗ của lão tử, bây giờ lại muốn phản lão tử?
Bá Vương Thương xuất hiện trong lòng bàn tay Giang Bạch, cán thương hung hăng nện xuống Quan Tưởng Đồ, kèm theo một tiếng quát lớn, "Lăn ra đây!"
Xoẹt —— Quan Tưởng Đồ vỡ tan tành thành vô số mảnh vụn, mà trên không trung, một đồng Kim tiền hiện lên.
Giữa thiên địa, ve kêu không dứt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận