Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 1829: Kỳ thật, ta cũng hội dùng đao

Chương 1829: Kỳ thật, ta cũng biết dùng đao
Năm cuối cùng, mau viết di ngôn! Linh Tôn đã đi, chí cao bản nguyên thiếu mất năm mảnh vỡ, mà lần thứ tư đại tai biến cũng đã tới... Chuỗi biến động liên tiếp này sẽ dẫn phát vô số phản ứng dây chuyền, nhưng những điều này đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của Linh Tôn. Là một phần của giao dịch, Linh Tôn đã làm xong việc mình phải làm, đặt nền móng cho lần thứ năm đại tai biến. Những gì Tha nên làm đều đã làm, giờ là lúc hưởng thụ trái ngọt thắng lợi của mình. Cứ để bọn hắn tranh giành đi... Khi cửa thanh đồng đóng lại, Linh Tôn biết, chính mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, nơi này chắc hẳn cũng sẽ không chào đón Tha. Thánh Chủ lần này, thật sự phải chết rồi. Nhưng liệu có thể sống lại lần nữa hay không... “Vậy thì chỉ có trời mới biết.”
Lần thứ tư đại tai biến đến rất đột ngột, tuyệt đại đa số người đều không kịp phản ứng, nhưng có một người lại khác. Khi lần thứ tư đại tai biến giáng xuống, Ám Nguyệt đang ngồi trên xe lăn bỗng nhiên đứng dậy, Tha khó tin nhìn về phía phương xa, “Mãnh liệt thế, lại bị sét đánh à?”
Mà sau lưng Ám Nguyệt, Giang Bạch mắt đỏ đụng vào người Ám Nguyệt, đạo lôi của lần thứ tư đại tai biến kia đã dẫn động lực lượng lôi điện còn sót lại trong cơ thể Ám Nguyệt, thuận thế bùng nổ! “Ầm ầm ——”
Giang Bạch nổi giận đùng đùng, giận không kìm nổi, “Ám Nguyệt, ngươi dùng thứ này đánh ta?!”
“Ta mới là người bị sét đánh đấy, có được không!”
Ám Nguyệt vừa định phản bác, bỗng nhiên phản ứng lại, “Giang Bạch, ngươi tỉnh rồi? Tốt quá rồi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh táo lại!”
“Tỉnh táo lại cái rắm, lão tử vốn không có bệnh.” Giang Bạch gỡ hai chiếc kính áp tròng màu đỏ xuống, ném sang một bên. Tha không có bệnh, trước nay không hiện thân là vì đang chờ đợi một thời cơ thích hợp để xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận