Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 27: Phải thêm tiền

Chương 27: Phải thêm tiền
Dựa theo phép tính của Giang Bạch, hắn đưa ra 3% lợi tức hàng tháng, còn chấp nhận lãi mẹ đẻ lãi con!
Nếu như Đan Hồng Y có 100 vạn, bắt đầu cho Giang Bạch vay từ tháng 1, đến tháng 12, liền có thể sở hữu 142 vạn tinh tệ!
Lợi suất năm hóa 42%!
Tiền đẻ ra tiền!
Đan Hồng Y dường như nhìn thấy vô số tinh tệ đang vẫy tay chào mình!
"Có thể, có thể là... Hiện tại ta chỉ còn hơn 80 vạn tinh tệ..."
Đan Hồng Y do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định, "Giang Bạch ca ca, ta cho ngươi mượn 200 vạn tinh tệ, ta viết trước cho ngươi một cái phiếu nợ 120 vạn!"
Giang Bạch: ...
Lần này, đến Giang Bạch cũng phải bó tay!
Hắn coi như đã nhìn ra, nếu như nói Sở Trưởng là kiểu sinh viên đại học chất phác học liền thạc sĩ, tiến sĩ, thì Đan Hồng Y chính là kiểu sinh viên mới vừa vào đại học...
"Chuyện tiền bạc không gấp như vậy, bây giờ ta cũng chưa cần dùng tiền gấp, đúng không?"
Giang Bạch ngược lại lại an ủi Đan Hồng Y, "Tiền của ta cứ để ở chỗ ngươi trước đã, ngươi cũng không cần lo lắng, lãi ta vẫn tính như vậy, tính theo lãi của 200 vạn!"
Nói xong, Giang Bạch liền chuyển 6 vạn tinh tệ, đưa cho Đan Hồng Y.
"Tốt! Cảm ơn Giang Bạch ca ca!"
Nhìn tiền về tay, Đan Hồng Y vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu, "Ta nhất định sẽ giúp Giang Bạch ca ca giữ tiền cẩn thận!"
Sở Trưởng nãy giờ vẫn luôn lắng nghe, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Tiền này, vốn chẳng phải là của Đan Hồng Y sao?
Sao đột nhiên lại thành của Giang Bạch rồi?!
Tại sao Đan Hồng Y còn muốn viết phiếu nợ cho Giang Bạch?
Có chỗ nào không đúng lắm thì phải?
Cái đầu nho nhỏ, mối nghi ngờ thật lớn.
Giang Bạch ngáp một cái, vươn vai, "Sở Trưởng, hôm nay tạm dừng ở đây thôi, mọi người cũng đều mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."
"Được."
Hội nghị kết thúc, ba người ai về phòng nấy.
Về đến phòng, tắt đèn, lấy bút ghi âm ra.
Giang Bạch động tác liền mạch, bút ghi âm lóe lên ánh sáng đỏ, hắn ngồi trong bóng tối lẩm bẩm.
"Ta là Giang Bạch, đang chấp hành nhiệm vụ 002, ngày thứ mười một sau khi tỉnh lại, vẫn chưa thể khôi phục liên lạc với tổ chức.
Chúng ta đã mở một cuộc họp tác chiến tạm thời, biên bản cuộc họp do Đan Hồng Y tổng hợp, ta ghi âm lại riêng, nội dung cuộc họp không nhắc lại ở đây.
Liên quan tới những trải nghiệm trong khoảng thời gian này sau khi tỉnh lại, có không ít điểm đáng ngờ, đáng để ta chú ý nhiều hơn..."
Giang Bạch nói ra từng nghi hoặc trong lòng mình, "Sở Trưởng có năng lực là 【 Thiên Vấn 】 và 【 Thiện Biện 】. Lần đầu tiên sở nghiên cứu bị tập kích, chính là bởi huyết lang đột kích.
Huyết lang nghe không hiểu tiếng người, 【 Thiện Biện 】 của Sở Trưởng không cách nào phát huy tác dụng... Ta không hề cho rằng đây là trùng hợp.
Cuộc tập kích của người hầu trà nhắm vào ta, hắc thủ phía sau màn là ai, là ai đã giả mạo Hàn Tiền để giết chết người hầu trà?
Nam Cung Tiểu Tâm bị bắt sống, dường như đã khôi phục thần trí, kế hoạch tối nay sẽ tiến hành thẩm vấn đột xuất hắn, tranh thủ lấy Nam Cung Tiểu Tâm làm đột phá khẩu, mở ra cục diện.
Đồng thời, ta cũng cần cảnh giác, Nam Cung Tiểu Tâm có khả năng là một mồi nhử.
Đối phương có thể giết chết người hầu trà trong khoảng thời gian cực ngắn, thì tự nhiên cũng có thể giết chết Nam Cung Tiểu Tâm, không để lại người sống, nói cách khác, việc ta bắt sống Nam Cung Tiểu Tâm là do đối phương cố ý để xảy ra.
Ta biết hắn cố ý làm như thế, hắn biết ta biết hắn cố ý làm như thế... Toàn bộ biến cố này trở thành một trò chơi sáo oa (búp bê Nga lồng vào nhau), mà ván cờ kiểu này cuối cùng lại biến thành dương mưu, dùng tình thế ép người.
Trong lúc này, việc duy nhất ta có thể làm, chính là trước khi đối phương đạt được mục đích, tận khả năng nâng cao thực lực của bản thân..."
Nói xong những điểm đáng ngờ trong lòng, giọng Giang Bạch đã có chút mệt mỏi.
"Nhiệm vụ 002 vẫn đang tiến hành..."
Từ lúc Giang Bạch tỉnh lại, ghi âm đã trở thành thói quen của hắn.
Đây là một phần của kế hoạch.
Nói xong câu cuối cùng, Giang Bạch nằm xuống là ngủ thiếp đi, trong phòng vang lên tiếng ngáy nhẹ.
2 giờ sau, đồng hồ báo thức rung nhẹ, Giang Bạch lập tức mở mắt, vẻ mệt mỏi biến mất không còn tăm tích.
Rón rén ra khỏi phòng, Giang Bạch đi thẳng đến phòng tối giam giữ Nam Cung Tiểu Tâm, chuẩn bị thẩm vấn đột xuất.
Xoẹt —— Đầu ngón tay búng ra một ngọn lửa, chiếu sáng phòng tối.
Bên trong phòng tối, đột nhiên có thêm một người ngồi trên ghế!
Mà Nam Cung Tiểu Tâm bị trói chặt treo lên, vẫn hai mắt đờ đẫn như cũ, khóe miệng chảy nước dãi, a ba a ba.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Giang Bạch, hắn không có bất kỳ phản ứng nào.
Giang Bạch dùng ngọn lửa đầu ngón tay đốt lên ngọn nến, vung tay dập tắt lửa, tiện miệng nói, "Cẩn thận đấy, ngươi có ít nhất ba điều muốn nói."
Mắt Nam Cung Tiểu Tâm giật giật, dường như đang do dự.
Hắn không biết, kẻ trước mắt này là đang lừa mình, hay là thật sự biết rõ gốc gác của mình!
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không đánh cược."
Dưới ánh nến, Giang Bạch nhếch miệng cười, lạnh lùng nói, "Một tù binh không thể khôi phục thần trí, đối với ta mà nói không có chút giá trị nào, giữ lại ngươi làm gì, giúp ngươi chữa bệnh hay là giúp ngươi vỗ béo?"
Nói xong, hắn đặt một khẩu súng lục lên bàn.
Dùng súng dọa mình sao?
Nam Cung Tiểu Tâm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, hắn đã trải qua hơn mười trận sinh tử chi chiến, tình huống tồi tệ hơn trước mắt cũng không phải là chưa từng gặp!
Hắn không phải dạng dễ bị dọa!
Chỉ một khẩu súng lục mà định lừa được mình, thủ đoạn này quả thực có chút quá non nớt.
Giang Bạch kiên nhẫn giải thích, "Đừng hiểu lầm, ta sẽ không nổ súng giết ngươi, như vậy là phạm pháp."
Giang Bạch đổi giọng, "Vả lại, thật lãng phí đạn, ngươi không biết đấy thôi, sở của chúng ta nghèo lắm."
Nam Cung Tiểu Tâm: ...
Giang Bạch tiếp tục nói, "Chúng ta thiếu tiền, tự nhiên cũng thiếu đạn, nhưng may mắn thay, ta là người coi trọng nhất việc cần kiệm tiết kiệm, năm đó có lần cũng thiếu đạn, chính ta đã nghĩ ra phương pháp dùng xương chế tạo đạn, ngươi không biết đâu, thứ dị cốt này, sau khi chế thành đạn, có hiệu quả sát thương ngoài mong đợi, có thể bán được giá tốt lắm!"
Nam Cung Tiểu Tâm: ? ? ?
Ngươi có muốn nghe xem chính mình đang nói cái gì không?
Một luồng khí lạnh bao phủ Nam Cung Tiểu Tâm, lúc này hắn mới nhớ ra, đừng nhìn Giang Bạch có vẻ mặt vô hại, bởi chính mình đã rơi vào tay kẻ này!
Nói về khoản xấu bụng, kẻ này còn hơn mình gấp vạn lần!
Giang Bạch đứng lên, một tay cầm băng đạn, đi đến trước mặt Nam Cung Tiểu Tâm, tiếp tục nói, "Ta sẽ bắt đầu từ xương sọ, nói cho ngươi biết một bí mật, lúc lấy xương sọ ra, có thể chừa lại một lớp thật mỏng, giống như bóc vỏ trứng sống vậy.
Tưởng tượng một chút, lớp màng xương thật mỏng, dùng khí bao bọc lấy, như vậy não của ngươi vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng độ nhạy cảm của ngươi với cơn đau lại tăng lên gấp trăm, gấp nghìn lần.
Nói thật, thủ pháp này rất thử thách tay nghề, độ khó còn cao hơn cả lăng trì, nhớ năm đó, toàn thế giới người có thể thực hiện được kỹ thuật tinh xảo này không quá năm người, ngay cả bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất cũng không làm được.
Nhưng hôm nay ngươi gặp đại vận rồi, ta, mỗi lần đều có thể thành công!"
Nhắc đến chuyện này, Giang Bạch mặt mày hớn hở, đặc biệt kiêu ngạo.
"Có biết hàm lượng vàng của tỷ lệ thành công 100% không hả!"
Nói xong, Giang Bạch lấy ra một cây dao găm, nhìn kỹ đầu đối phương, dường như đang tìm chỗ nào xuống dao thì tốt.
"Ta, ta nói, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói!"
Trước áp lực cực lớn, phòng tuyến tâm lý của Nam Cung Tiểu Tâm sụp đổ!
Kẻ này không phải người, là ác ma, người lang thang nơi hoang dã so với hắn còn giống thiên sứ nhân từ!
Nam Cung Tiểu Tâm không chút nghi ngờ, rơi vào tay đối phương, đối phương có thể khiến mình sống không được, chết không xong!
Vì vậy, hắn cực kỳ phối hợp, "Ta... thật ra là do phó tổng giám sát mời đến, hắn cần ta tiến vào một tòa Bí Phần, dẫn dụ chủ nhân bên trong Bí Phần ra, mượn cơ hội giết chết tổng đốc Ngân Sa quan, để thay thế ông ta..."
Nam Cung Tiểu Tâm trán rịn ra mồ hôi, nói năng càng lúc càng lưu loát, khai ra tất cả những gì mình biết, sợ nói sót một chữ là mình cũng sẽ bị tra tấn bằng cực hình.
Giang Bạch mất kiên nhẫn cắt ngang hắn, "Ai hỏi ngươi cái này!"
"A?"
Nam Cung Tiểu Tâm sững sờ, đây là bí mật lớn nhất của hắn, Giang Bạch không hỏi cái này, thì còn có thể hỏi cái gì?
"Tiền! Là tiền! Ta nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy tới đây để tán gẫu với ngươi mấy chuyện kinh khủng này à, không vì tiền thì vì cái gì, mặt ngươi lớn lắm sao?! Ta còn đang tuổi dậy thì đấy ngươi có biết không, ta ngủ còn cao thêm được đấy!"
Giang Bạch liếc mắt, bất mãn nói, "30 vạn tinh tệ người hầu trà đưa cho ngươi đâu rồi! Tiền của ta đâu!"
Nam Cung Tiểu Tâm: ? ? ?
Quanh co một vòng lớn như vậy ngươi chỉ vì ba mươi vạn tinh tệ?
Âm mưu ám sát quan tổng đốc bày ra trước mặt ngươi không thèm để ý, ngươi chỉ nhìn chằm chằm vào ba mươi vạn tinh tệ?
Ngươi biết rõ ta đã khôi phục thần trí mà không ra tay với ta, chỉ là vì muốn lấy số tiền kia?
Trong nhất thời, Nam Cung Tiểu Tâm không biết nên chửi thầm hay nên vui mừng.
Ít nhất, dường như mình có thể nhìn thấy hy vọng sống sót.
Một lát sau, Nam Cung Tiểu Tâm cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Giao số tiền này ra... có thể đổi được mạng không?"
Giang Bạch lắc đầu, "Tội của ngươi rất nghiêm trọng, ngươi nghe ta kể cho ngươi nghe, à không, để ta đếm cho ngươi nghe: thuộc thế lực tà ác, mưu sát bất thành, lạm dụng dị năng!
Tham gia vào âm mưu ám sát quan tổng đốc, đây chính là tội chết! Muốn mua cái mạng này của ngươi à?"
Giang Bạch nghiêm túc nói, "Phải thêm tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận