Cứu Mạng, Cái Này Chúa Cứu Thế Quá Lão Lục

Chương 355: Ta cược súng của ngươi bên trong không có viên đạn (canh hai)

Chương 355: Ta cược súng của ngươi không có viên đạn (Canh hai)
Chữ viết của riêng mình, tại sao lại xuất hiện trên tấm bia đá, Giang Bạch không hiểu rõ.
"Triều tịch thần bí lần thứ tư... Rốt cuộc đã mai táng bao nhiêu bí mật..."
Chính mình đã làm gì trong triều tịch thần bí lần thứ tư, Quỷ Môn Quan từ đâu tới, bố cục ở Tần Hán Quan có liên quan gì đến mình...
Quá nhiều vấn đề vây quanh Giang Bạch, khiến hắn không tài nào lần ra manh mối.
Con đường dẫn đến chân tướng chỉ có một: mạnh lên, không ngừng mạnh lên, cố hết sức để trở nên mạnh mẽ.
Trên suốt chặng đường, Giang Bạch đã giải đáp được không ít nghi vấn, nhưng cũng đồng thời phát hiện ra càng nhiều bí ẩn hơn.
Sự tăng tiến mà Tần Hán Quan có thể mang lại cho Giang Bạch đã gần như không còn.
Ban đầu, Giang Bạch cùng Sở Trưởng rời khỏi căn cứ Ngân Sa, đi tới Tần Hán Quan, ai ngờ lại tách nhau ra tại nơi này.
Sở Trưởng đã đi tới cấm địa tử vong của Thập Nhị Thần Tướng, sinh tử chưa rõ.
Sau khi không còn Sở Trưởng ở bên, mục tiêu của Giang Bạch lại rất rõ ràng: trạm tiếp theo – Đường Đô.
Bất kể Họa gia có bố trí kế hoạch gì hay không, Giang Bạch đều chuẩn bị đi Đường Đô một chuyến.
Sau khi hắn tỉnh lại, mọi người liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Đệ Cửu Nghiên Cứu Sở bây giờ xem như do Giang Bạch định đoạt.
Nói là mọi người, nhưng thực ra cũng không đông lắm.
Giang Bạch, Dư Quang, Đan Hồng Y và Tào lão bản, bốn người, cộng thêm Huyết Báo.
Tào lão bản không gia nhập Đệ Cửu Nghiên Cứu Sở, hắn bây giờ đã rời khỏi Hán Tặc, vốn nên canh giữ ở Tần Hán Quan. Nhưng hắn đã nhận lời phẫu thuật cho người ta, địa điểm lại đúng lúc ở Đường Đô, tiện đường với Giang Bạch, nên quyết định đi cùng.
Dư Quang xem như gia nhập nửa đường, còn có những người khác chuẩn bị ở lại.
"Ngươi chắc chắn muốn ở lại đây?"
Trước căn lầu nhỏ, Giang Bạch hỏi Nam Cung Tiểu Tâm lần cuối, "Thật sự không đi cùng chúng ta đến Đường Đô sao?"
Nam Cung Tiểu Tâm đi đoạn đường này, có công lao cũng có khổ lao, chỉ cần hắn nguyện ý đi theo, Giang Bạch sẽ không từ chối.
"Ừm, ta đã nghĩ kỹ rồi."
Nam Cung Tiểu Tâm đầu quấn băng vải, sắc mặt dù vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, "Ta trúng độc sâu vào người, sống không được bao lâu nữa, nhưng cũng không hẳn là sợ chết..."
Một kẻ sắp chết đương nhiên cũng sợ chết, nhưng Nam Cung Tiểu Tâm đã không biết bao nhiêu lần lượn lờ trước Quỷ Môn Quan, sau khi đã chai sạn, liền không còn sợ hãi như vậy nữa.
Hắn biết, rời khỏi Tần Hán Quan có rủi ro, nhưng nguy hiểm đó hoàn toàn không đủ để khiến hắn dừng bước.
Vấn đề Nam Cung Tiểu Tâm hỏi Giang Bạch, chính hắn vẫn chưa tìm được đáp án.
Ngược lại, vấn đề Giang Bạch hỏi hắn trước đây, hắn đã suy nghĩ thông suốt.
Nam Cung Tiểu Tâm nói thẳng, "Ta ở lại trong sở thì cũng chỉ làm chút việc vặt vãnh, lái xe nấu cơm các thứ, đến canh cổng còn không bằng một con chó. Hiện tại có Dư Quang rồi, những việc này hắn đều làm được..."
Dư Quang: ???
Luôn cảm thấy mình bị mắng.
Nhưng Dư Quang suy nghĩ một chút, phát hiện mình ở Đệ Cửu Nghiên Cứu Sở, xác thực không có tác dụng gì nhiều...
Nam Cung Tiểu Tâm tiếp tục nói, "Ngươi từng hỏi ta, có làm việc gì hữu ích cho thế giới này hay không, lúc ấy trong đầu ta chỉ nghĩ đến mạng sống, thật ra không hề thực sự nghĩ về vấn đề này.
Nói thật nhé, ta thực sự không tin cái thời buổi này có thể tốt đẹp như trong sách cổ ghi chép đâu. Nhưng mà ngươi từng nói thế nào ấy nhỉ... Phải rồi, không làm được chút gì đó, có chết cũng cảm thấy không cam tâm.
Ta ở lại Tần Hán Quan, nơi này thiếu người, ta tốt xấu gì cũng là một cao giai ý niệm sư, luôn có chỗ giúp được một tay, nên không đi nữa..."
Nói rồi nói rồi, Nam Cung Tiểu Tâm bỗng nhiên cười, buột miệng nói một câu, "Ta xem qua nghĩa địa công cộng ở đây rồi, rất không tệ."
Mộ ở đây, có bia.
Mộ mấy trăm năm trước còn có thể lưu lại, là người chết ở Tần Hán Quan, chí ít có cái tên được lưu lại.
Nam Cung Tiểu Tâm cảm thấy... rất không tệ.
Hắn định chết ở nơi này.
Giống như những người đã chết trước kia.
Giống như những người Tần, người Hán đã từng canh giữ tòa quan ải này.
"Được."
Nếu Nam Cung Tiểu Tâm đã quyết định, Giang Bạch cũng không khuyên nhiều, ngược lại dặn dò, "Bảng hiệu của sở vẫn còn treo ở đây, ngày thường ngươi đừng ở trong lầu nhỏ này, quá nguy hiểm, nơi này có vài tòa nhà đều có thể ở lại, ngươi làm việc lỗ mãng, có một số việc vẫn phải cẩn thận nhiều..."
Nghe Giang Bạch đánh giá về Nam Cung Tiểu Tâm, sắc mặt Dư Quang lại cứng đờ.
Hắn đã ở chung với Nam Cung Tiểu Tâm một thời gian, thực lực, kiến thức, thiên phú của đối phương chẳng có gì đáng nói, duy chỉ có sự cẩn thận này, đúng là người như tên gọi, cực kỳ cẩn thận.
Có thể nói, Nam Cung Tiểu Tâm là người làm việc cẩn thận chặt chẽ nhất mà Dư Quang từng gặp, không có người thứ hai.
Vậy mà trong miệng Giang Bạch, hắn lại bị đánh giá là làm việc lỗ mãng.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, trong cái loạn thế này, mỗi một lần ly biệt, đều có thể là vĩnh biệt.
Vì vậy, lời tạm biệt luôn ngắn ngủi, để tránh khi hồi tưởng lại trở nên quá dài dằng dặc, khiến người ta đau khổ.
Đám người Giang Bạch lên xe Jeep, chỉ vẫy tay với Nam Cung Tiểu Tâm, xem như tạm biệt.
Đi về hướng đông ra khỏi Tần Hán Quan, cát vàng cuồn cuộn.
Tòa hùng quan kia ở ngay phía sau đám người Giang Bạch, sừng sững không đổ, bất luận là bão cát hay thú triều, đều không thể vượt qua nửa bước.
Xe Jeep của đám người Giang Bạch vừa rời khỏi Tần Hán Quan không bao lâu liền dừng lại.
Không phải vì bọn họ đã đến nơi muốn đến, mà là bị người chặn lại.
Một cái bàn đặt giữa đường, vừa vặn chặn đường đi của đám người Giang Bạch.
Một người ngồi trước bàn, hai tay không ngừng nghỉ, không biết đang bận rộn cái gì.
Giang Bạch một mình xuống xe, đi lên phía trước, hiếu kỳ hỏi, "Các hạ, đang bận gì sao?"
"Không có mắt à, tự mình không biết nhìn sao?"
Người kia đang bận, bị Giang Bạch quấy rầy, tâm trạng đặc biệt không tốt.
Giang Bạch định thần nhìn lại, cái bàn này là bàn đánh bạc, mặt bàn tuy không lớn, nhưng bày đủ loại dụng cụ đánh bạc: mạt chược, bài cửu, bài poker, xúc xắc... thứ gì cần có đều có.
Hai tay người kia không ngừng, lấy ra một bộ bài từ trên mạt chược, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lật ngửa ra, ánh mắt vui mừng, "Thập Tam Yêu, Hồ!"
Sau khi hồ bài, tâm trạng của hắn tốt hơn không ít, lúc này mới có tâm tư chú ý đến Giang Bạch.
Giang Bạch rất khách khí: "Tại hạ Giang Bạch, chưa thỉnh giáo các hạ?"
Người kia cũng rất khách khí:
"Đệ Tứ Nghiên Cứu Sở, Đổ Đồ."
Nhìn bộ Thập Tam Yêu trên bàn, Đổ Đồ tràn đầy phấn khởi, mời Giang Bạch:
"Muốn cược một ván không?"
"Được."
Giang Bạch ai đến cũng không từ chối, tỏ ra rất nhiệt tình.
Họng súng nhắm ngay trán Đổ Đồ.
Giang Bạch vẫn tỏ ra rất khách khí:
"Cược xem trong khẩu súng này của ta có đạn hay không, thế nào?"
...
(Làm một cái tổng kết nhỏ về cập nhật tháng 10, cái gì cần đến cuối cùng cũng phải đến.
Tính đến chương này, tháng 10 tổng cộng cập nhật chưa đến 16 vạn chữ, chênh lệch rất lớn so với dự tính 28 vạn chữ, chỉ hoàn thành 57% tiến độ.
Về nguyên nhân khách quan, kỳ nghỉ lễ Trung thu Quốc khánh gây ảnh hưởng trạng thái lớn hơn dự kiến, sau đó lại bị bệnh một trận kéo dài tình trạng uể oải rất lâu, giữa chừng đã thử bùng nổ một ngày nhưng lại rất nhanh tụt dốc.
Đương nhiên, chưa viết xong chính là chưa viết xong, điều này phải thừa nhận.
Tháng này cũng vừa qua sinh nhật 28 tuổi, ta nghĩ, con số 28 vạn chữ này ta vẫn muốn thử thách một lần.
Không cần nói nhảm nhiều, hiện tại số chữ là 77.8 vạn, mục tiêu tháng 11 là 28 vạn chữ, cập nhật đến 106 vạn chữ.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận