Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 50: Lỗ tai đều không sạch sẽ (length: 5817)

【Cái tên đầu bự kia sĩ diện như vậy, sao có thể để ý đến sủng phi của mình lại có một ông bố chỉ là chức huyện thừa. Dù thế nào cũng phải sắp xếp cho cái chức tri phủ tứ phẩm thì mới ra dáng chứ.】 【Nghe thì chức quan không lớn, nhưng so sánh thì tương đương với bí thư thị ủy kiêm thị trưởng của thành phố trực thuộc tỉnh đó. Nắm trong tay chính lệnh của cả một phủ, quản lý tất cả các huyện trực thuộc.】 【Phàm là những việc liên quan đến việc công bố chính lệnh của quốc gia, truy bắt kẻ xấu, xét hỏi quyết án, quản lý tài sản của dân chúng, thu thuế, đánh giá quan lại thuộc cấp, tất cả những chính vụ đều do hắn sắp xếp và quản lý chung, quyền hành thực sự rất lớn.】 【Ba năm làm huyện quan thì có mười vạn bạc hoa tuyết, An Bỉ Hòe là đồ hồ đồ, cái khoản tám mươi vạn lượng bạc kia, có bao nhiêu phần là gánh tội thay người khác, e là ngay chính bản thân hắn cũng không rõ.】 【Tên đầu bự kia nghèo xơ xác rồi, đến mức đã tính đến việc cắt giảm chi tiêu hậu cung, lại thấy An Bỉ Hòe không chỉ vả mặt hắn, còn tham ô nhiều bạc như thế, mắt hắn có thể không đỏ sao!】 Mắt của tên đầu bự kia có đỏ hay không, An Lăng Dung không biết, nhưng nàng biết bản thân mình hiện tại, mắt chắc chắn đang đỏ hoe lên.
Nàng đi trong cung mà bước chân nặng trĩu, cái đồ vật ôn dịch chết tiệt này, thật quá cản trở nàng!
Muốn chết thì cứ đi tự sát đi, nhất định phải liên lụy đến cả nàng và mẹ nàng. Nhất là mẹ nàng, cả đời này chưa từng nhận được chút gì tốt từ ông ta, nhưng chỉ vì ông ta mà nước mắt đã chảy cạn.
Lúc này, nàng đã sớm không phải là cô thiếu nữ ngây thơ tràn đầy mong đợi với hậu cung. Nàng biết thân phận con gái tội thần ở trong cung, sống còn khó khăn đến thế nào!
Chẳng trách nàng lại bị hoàng hậu mê hoặc, liều mạng đến thân tàn ma dại, cũng muốn ôm lấy một cơ hội dù biết chắc không thể sinh con, chắc chắn là bởi vì liên quan đến ông ta.
An Bỉ Hòe...
Tôn Diệu Thanh không hề hay biết, trong lòng An Lăng Dung, nàng đã sắp xếp sẵn tuổi già cho cái ông bố chỉ biết bạo hành gia đình kia.
Cho dù muốn khuyên nàng, xin cho An Bỉ Hòe một chức quan nhàn tản, trước khi nàng được thị tẩm, tất cả đều chỉ là lời nói suông.
Bất quá, gieo một mầm mống trong lòng nàng cũng tốt.
Tôn Diệu Thanh nói, “Ngươi chê chức quan của An bá phụ không cao, nhưng đợi khi nào được sủng ái, hoàng thượng lo cho thể diện, thế nào cũng sẽ thăng chức cho ông ta."
“Ít nhất cũng phải an bài cho một chức tri phủ."
Vừa nghe đến hai chữ tri phủ, An Lăng Dung liền cảm thấy trong lòng như có một ngọn núi lớn đè lên, khiến nàng ngồi cũng không xong, đứng cũng không xong, nằm cũng chẳng thoải mái, dù sao cũng đều thấy khó chịu.
Bất đắc dĩ nói với Tôn Diệu Thanh, "Phụ thân ta, không những nhát gan, mà còn nhu nhược không có bản lĩnh. Tri phủ đã là chức cao, quản lý mấy vạn thậm chí hơn mười vạn dân."
“Không phải ta làm con gái bất hiếu, mà thực tế ông ấy không gánh nổi trọng trách lớn như vậy."
"Lại nói ta ăn nói vụng về, đến giờ vẫn chưa từng gặp mặt hoàng thượng, các vị tỷ tỷ nhân phẩm tài mạo đều hơn ta gấp mười lần, Lăng Dung đâu dám mơ mộng, được hoàng thượng sủng ái."
Tôn Diệu Thanh nói, “Việc có được sủng ái hay không, không phải ở dung mạo, cũng không liên quan đến gia thế. Chỉ là xem có lọt vào mắt xanh của hoàng thượng không mà thôi."
“Ngươi nhìn ta xem, xét về dung mạo thì không bằng cả ngươi, không phải cũng thành khách quen của Dưỡng Tâm điện sao?” Nếu là người khác nói lời này, An Lăng Dung sẽ cho rằng người đó đang khoe khoang, nhưng Tôn Diệu Thanh nói, nàng lại không có ý nghĩ này.
An Lăng Dung nói, “Lăng Dung sao có thể so sánh với tỷ tỷ được.” Tôn Diệu Thanh cố ý nói như vậy một câu, thấy An Lăng Dung sắc mặt bình thường, cũng không vì câu nói này mà khó chịu, bỗng cảm thấy mình mấy ngày nay đối xử như tỷ muội tốt cũng không uổng công.
Xem ra, nàng cũng có một chút thiên phú làm nhà tâm lý học. Bất quá An Tiểu Điểu bên trái một câu không dám, bên phải một câu không xứng, thực sự quá khiêm tốn.
【Ngươi còn dám cho cái tên đầu bự kia dùng thuốc kích dục, trói cái tên đầu bự kia ở trên giường ngươi, còn có gì không dám chứ?】 【Vừa có dũng khí vừa có mưu trí, như vậy còn không xứng, thì còn ai xứng đây?】 An Lăng Dung: (#゚Д゚) tương lai của nàng dũng cảm vậy sao!
Cho hoàng đế dùng thuốc kích... cái loại thuốc kia.
An Lăng Dung chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, đừng quan tâm sau này ra sao, hiện tại nàng còn chưa từng chạm qua ngón tay của một người đàn ông nào!
Tôn Diệu Thanh không khỏi nghĩ đến cái đêm An Lăng Dung khổ luyện màn biểu diễn trượt băng, rồi thành công được sủng ái.
【Đèn đuốc mờ ảo, màn lụa rũ xuống, trên giường thân thể mềm mại như không xương của mỹ nhân, như cành liễu uốn éo bên bờ eo thon thả.】 【Quần áo nửa hở, mơ màng, trong cơn nửa tỉnh nửa mơ. Trên giường, mùi hương thoang thoảng trong trướng như ngỗng lê cùng dục vọng đan xen. Cánh tay trắng như tuyết, ôm lấy cổ tên đầu bự, đôi môi đỏ mọng, thân mật cùng nhau nồng nhiệt, khiến tên đầu bự say đắm không muốn rời, nghĩ đến thôi đã cảm thấy kích thích rồi...】 【Còn có cả những lúc mưa to gió lớn, chim chóc im tiếng. Trong bụi hoa của ngự hoa viên, trốn tránh thị vệ tuần tra, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng côn trùng kêu, cùng chiếc yếm uyên ương màu đỏ của Tôn đáp ứng. Cảnh tượng đó, nhất định rất đẹp ~】 An Lăng Dung kinh ngạc nhìn Tôn Diệu Thanh, ánh mắt đối diện kia rõ ràng không đứng đắn cho lắm, lập tức xấu hổ đến mức, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tôn tỷ tỷ sao... luôn nghĩ đến mấy chuyện này vậy!
Còn Tôn đáp ứng là ai, lại cùng hoàng thượng ở trong bụi hoa của ngự hoa viên...
Hừ a, thật là không biết xấu hổ, hoàng thượng cũng không biết xấu hổ, lỗ tai thật là không trong sạch!
“Tôn tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ trong cung còn có chút chuyện phải xử lý, ta xin phép về trước.” Nói xong, An Lăng Dung đỏ mặt, quay người vội vã rời đi, để lại Tôn Diệu Thanh, không hiểu ra sao nhìn bóng lưng nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận