Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 245: Trần phu nhân tiến cung (length: 9139)

Lúc này, tin tức ở Dưỡng Tâm điện lan truyền nhanh như chớp. Trần lão gia vừa che đầu chưa kịp ra khỏi cửa cung, chuyện đã được hậu cung truyền tai nhau sống động như thật.
Trong chớp mắt, nó đã lấn át mọi tin tức khác, leo lên vị trí số một trong bảng xếp hạng tìm kiếm hot của thập nhị cung. Các nương nương, tiểu chủ trên bàn mạt chược lại có thêm đề tài mới để bàn tán.
Hoa quý phi nghe chuyện, cảm thấy bà Trần này tính tình hợp ý nàng, bèn muốn gặp mặt cho biết.
Thế là, nàng lập tức sai người đến Trần phủ truyền lời, mời Trần phu nhân vào cung.
Các mệnh phụ quan lại khác đều cho rằng Trần phu nhân là người ghen tuông dữ dằn, hoàng đế thấy Trần thị lang thảm hại, đặc biệt đồng cảm.
Cho nên mới sai Hoa quý phi triệu bà vào cung, nhất định là muốn răn dạy bà một phen cho ra nhẽ.
Trần phu nhân không ngờ rằng chỉ đánh chồng mấy cái mà lại náo loạn đến mức này, ngay cả hoàng đế cũng biết.
Trước đây bà động tay cũng không ít, chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Lúc này đi trên đường vào cung, trong lòng cũng có chút bất an, hối hận.
Không phải hối hận đã ra tay, mà hối hận nhất thời không kiềm chế được cơn giận trong lòng, đánh người ở nơi dễ thấy.
Nếu chỉ kín đáo đánh cho người kia bầm tím mình mẩy thì cũng đã chẳng ai biết mà xôn xao, cũng đâu đến tai hoàng đế.
Đi theo thái giám dẫn đường, trước hết đến Cảnh Nhân cung vấn an. Bà đứng ở ngoài cổng Cảnh Nhân cung, chờ cung nữ vào thông báo.
Bà cứ tưởng rằng đây chỉ là một thủ tục thôi, ai ngờ hoàng hậu nương nương một lòng hướng Phật, không có việc gì lớn thì chẳng mấy khi gặp ai.
Vì ngại phiền phức, bà viện cớ thân thể không khỏe, miễn hết các phi tần hàng ngày đến vấn an.
Hôm nay triệu bà vào cung là Hoa quý phi chứ không phải hoàng hậu, Trần phu nhân nghĩ lần này cũng không ngoại lệ.
Nhớ lại lúc hoàng thượng mới lên ngôi không lâu, khi bà cùng phu quân vào cung vấn an. Hoàng hậu khi ấy đoan trang, cẩn trọng, đức hạnh rạng ngời lục cung, không hổ là hình mẫu nữ tử.
Sao chỉ một thời gian ngắn mà đã thay đổi hoàn toàn như vậy?
Lẽ nào thật sự như lời đồn, từ khi có người mới vào cung, hoàng thượng sủng ái rất nhiều, có mới nới cũ, vui quên tuổi tác…?
Bởi vậy, hoàng hậu mới nản lòng, ít giao du với bên ngoài, không còn được như xưa?
Trần phu nhân nghe những lời này mà khinh thường, trước đây khi còn ở vương phủ, năm nào chẳng có tuyển tú.
Khi đó đều chịu được, vậy mà đến khi thành hoàng hậu, nắm trong tay quyền mẫu nghi thiên hạ, lại không chịu đựng được?
Chi bằng nói là do tranh giành tình cảm hậu cung, không ngăn nổi người trẻ tuổi xinh đẹp lấn lướt, nên mới rơi vào tình cảnh như vậy.
Nếu không, sao hoàng đế lại mặc kệ, không hề tỏ thái độ gì, còn giao quyền quản lý hậu cung cho tần phi, xem hoàng hậu như một thứ đồ trang trí?
Ha, đàn ông!
Trần phu nhân nghĩ thầm, nếu là nàng làm hoàng hậu mà bị phu quân đối xử như vậy, thà chết một cách oanh oanh liệt liệt còn hơn ngồi đó chịu cảnh hắt hủi, nhìn kẻ khác đắc ý.
Nhưng mà nghĩ nhiều vậy làm gì, nàng đâu phải là hoàng hậu, Trần Thư đã ở trong tay nàng nắm chặt, cả đời này đừng mong lật tung trời được.
Đúng lúc Trần phu nhân đang suy nghĩ lung tung, Hội Xuân báo với hoàng hậu, "Phu nhân xin mời, hoàng hậu nương nương bảo ngài vào."
Trần phu nhân giật mình, sao hoàng hậu lại đích thân gặp bà thế này?
Trong lòng đủ loại suy đoán, trên mặt vẫn không hề biến sắc, cười nói đa tạ cô cô.
Khi vào đến điện, sau khi Trần phu nhân làm lễ xong, hoàng hậu ban ghế, lập tức có cung nữ mang đến một chiếc ghế tròn màu nâu, Trần phu nhân lần nữa cảm ơn hoàng hậu rồi ngồi xuống.
Ngồi xuống xong, Trần phu nhân mới phát hiện, hoàng hậu trông có vẻ già hơn so với hai năm trước. Y phục bà mặc đơn giản, mộc mạc, màu sắc hoa văn cũng hợp với những phụ nữ lớn tuổi.
Tuy nói chất liệu vải là loại tơ lụa thượng hạng, nhưng trông vẫn cứ già nua.
Hoàng hậu nhìn Trần phu nhân trước mặt, bà lớn tuổi hơn nàng một chút, nhưng vẻ ngoài trẻ hơn ít nhất mười tuổi, trong lòng thật sự rất ghen tị.
Cha mẹ yêu thương, cha mẹ chồng chăm sóc, con cái đủ cả, vợ chồng thì bà luôn chiếm thế thượng phong.
Những điều một người phụ nữ muốn, bà đều có, khó trách đã năm mươi tuổi mà vẫn không có chút dấu hiệu gì là đã già. Làm việc lại mạnh mẽ như người trẻ tuổi, đầy khí thế.
Thật khiến người khác thèm muốn…
Hoàng hậu cười nói, "Chuyện của bà, bản cung và các tỷ muội trong hậu cung đều đã nghe nói, ai cũng tò mò."
"Hoa quý phi cũng là con nhà tướng, nên muốn gặp bà một chút thôi. Không có chuyện gì lớn, Trần phu nhân đừng lo lắng."
Trần phu nhân đáp, "Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, chuyện nhà thiếp thân, khiến các nương nương chê cười."
"Giờ nghĩ lại, thiếp thân cũng không biết lúc đó làm sao nữa, không thể khống chế nổi."
Hoàng hậu nghe xong, liền biết trong lòng bà vẫn chưa nguôi, bèn nói thẳng, "Tình tại tâm thôi, phu nhân như vậy là vì quá quan tâm Trần thị lang."
"Hơn nữa Trần thị lang cũng vui vẻ chấp nhận, tỷ muội chúng ta đâu phải là những người hay lo chuyện bao đồng, phu nhân cứ yên tâm."
"Lần này triệu bà đến, cũng không có ý của hoàng thượng."
Lúc này Trần phu nhân mới yên tâm phần nào, nhưng nghe hoàng hậu nói vậy, hình như quan hệ của bà và Hoa quý phi không tệ?
Có điều, trước đó rõ ràng như nước với lửa cơ mà!
Hoa quý phi bá đạo ngang ngược, trong cung ngoài cung ai chẳng biết. Trước kia khi còn ở vương phủ, bà đã từng nghe chuyện năm Trắc Phúc Tấn ỷ sủng sinh kiêu, bất kính phúc tấn.
Hơn nữa, bọn họ là những người không thích lo chuyện bao đồng, vậy thì ai mới là người lo chuyện bao đồng đây?
Chuyện này có chút không giống những gì bà đã nghĩ!
Nhưng thôi, đây cũng là chuyện tốt, dù sao bà cũng không có thói quen gì đặc biệt, lại chẳng ưa thích ai răn dạy mình.
Nói chuyện phiếm với hoàng hậu được khoảng hai khắc. Đại cung nữ Tiễn Thu bên cạnh hoàng hậu nhắc, "Hoàng hậu nương nương, đến giờ lễ Phật rồi ạ."
Hoàng hậu lập tức nói, "Bản cung mải nói chuyện với phu nhân, đã làm trễ nải bà rồi."
"Dực Khôn cung cách Cảnh Nhân cung một quãng đường, nên bản cung không giữ phu nhân lâu hơn nữa."
Trần phu nhân đáp, "Nương nương nói vậy là quá lời, là thiếp thân quấy rầy nương nương thanh tu mới đúng."
"Không còn sớm nữa, thiếp xin phép cáo lui trước."
Ra khỏi Cảnh Nhân cung, tiểu La tử dẫn Trần phu nhân đến Dực Khôn cung.
"Trần phu nhân số thật tốt, hoàng hậu nương nương bây giờ không thường xuyên gặp ai, lại còn hàn huyên với ngài lâu như vậy, có thể thấy hoàng hậu nương nương rất chiếu cố ngài."
Trần phu nhân nói, "Đa tạ công công, hoàng hậu nương nương là bậc mẫu nghi thiên hạ, lại hiền hòa như vậy, quả thật là phúc của chúng ta."
"Chỉ là một lát nữa còn phải đến cung Hoa quý phi, thiếp thân thật có chút bất an."
Tiểu La tử nói, "Không trách ngài bất an, Hoa quý phi nương nương làm việc một Hướng Lôi lệ phong đi, khí phách bất phàm."
"Nhưng ngài cũng đừng lo lắng quá, có thành quý phi nương nương ở đó, Hoa quý phi nhất định sẽ không làm khó ngài đâu."
"Thành quý phi?"
Trần phu nhân lễ phép hỏi, "Trong kinh có nhiều lời đồn về thành quý phi nương nương, nhưng những người từng gặp mặt nương nương không được mấy người."
"Nghe nói thành quý phi nương nương có dung mạo tuyệt thế, có một không hai thiên hạ. Lại còn thông minh, sắc sảo, tiến thoái đúng mực, nên mới được hoàng thượng sủng ái."
"Không ngờ thiếp lại có vinh hạnh lớn như vậy, được gặp cả hai vị quý phi nương nương."
Tiểu La tử cố nín cười, mới không bật ra tiếng. Những lời đồn bên ngoài kia, hắn cũng từng nghe nói, nếu hắn chưa từng gặp thành quý phi, thì có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Muốn nói thành quý phi phong độ, trong cung ai cũng đều khen ngợi, nhưng với tuyệt thế mỹ mạo thì không liên quan.
Còn gì mà tiến thoái có độ…
Những chuyện của hoàng thượng và nương nương, sao có thể qua mắt được bọn thái giám thính tin như hắn chứ.
Hoàng thượng muốn giúp những vị đại thần có “cọp cái” ở nhà cai quản chuyện nhà, có lẽ là do cảm thấy “đồng bệnh tương lân” chăng?
Trần thị lang vì sao lại bị gọi đến Dưỡng Tâm điện mà ra nông nỗi mất mặt như vậy?
Chẳng phải là vì hoàng thượng sau khi so sánh mới thấy chuyện hậu cung này không đáng nhắc đến hay sao?
Tiện thể, báo đáp lại đám người trước đó đã bày ra cái chủ ý ngu ngốc kia!
Hiện tại, trên mặt thì ít người biết, nhưng hắn đã nghe ngóng được.
Trương đình ngọc và mấy vị đại nhân cùng Trần thị lang, bí mật xúi giục hoàng thượng mưu đồ cướp của hồi môn của thành quý phi.
Bọn học thức này khi đã bẩn thỉu lên, còn đi dạy bảo bọn thái giám chúng ta cái gì là lẽ phải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận