Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 15: Ngươi thông minh ngược lại nói một chút nên làm như thế nào a (length: 5735)

"Tốt, đều đứng lên đi, các vị muội muội cũng gặp mặt một lần các vị tần phi."
"Cảm ơn hoàng hậu nương nương."
Giang Phúc Hải nói, "Đoan phi nương nương sức khỏe không tốt, các vị tiểu chủ hôm nay có lẽ không gặp được."
"Mời các vị tiểu chủ tham kiến Hoa phi nương nương."
Tôn Diệu Thanh đi theo phần lớn đội ngũ quay người quỳ xuống, Hoa phi quả nhiên vẫn là cho các nàng màn dằn mặt.
Cũng không cho các nàng đứng dậy, còn nói cái gì trang sức không đủ trong suốt, rõ ràng là có ý riêng, châm biếm những tần phi mới vào cung này thiên tư không tốt.
Cũng may nàng đã sớm chuẩn bị!
[Đều nói trong hậu cung Lệ tần lớn lên đẹp nhất, nhưng ta thấy Hoa Bàn Bàn mới là xinh đẹp nhất.] [Còn nghe người ta nói bánh ngọt ở Dực Khôn cung làm ngon nhất, nhất là bánh cua. Ta lại không tranh giành tình cảm với nàng, không biết có cơ hội nào nếm thử một chút không.] Khóe miệng Hoa phi đều cong lên, giọng nói này xem như còn chút tự biết, biết không bằng nàng liền không ôm ý nghĩ xấu.
Chỉ cần không tranh sủng với nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không tiếc một khay bánh ngọt.
"Bánh ngọt trong cung bản cung hoàn toàn chính xác không nơi nào so sánh được, nếu các vị muội muội có lòng, có thể tùy thời đến Dực Khôn cung của bản cung, cùng nhau nếm thử."
Hoàng hậu cùng các tần phi còn lại đều kinh ngạc nhìn về phía Hoa Bàn Bàn, dường như cũng đang ngạc nhiên sao nàng đột nhiên thay đổi thái độ.
Chẳng lẽ là muốn lôi kéo?
Chân Hoàn cùng Thẩm Mi Trang cũng nghĩ không ra, một bên bắt các nàng quỳ không cho phép đứng dậy, một bên còn nói đến cung nàng ăn bánh ngọt.
Trong cung uy lẫn ơn đều là thế này sao?
Tôn Diệu Thanh cũng phát hiện có gì đó sai sai, trong phim truyền hình đâu có cái đoạn này!
[Hầy, sao Hoa phi tự nhiên nói đến bánh ngọt, không phải nên tìm Tứ Quý tỷ hỏi chuyện sao? Chẳng lẽ là vì có thêm ta, cánh bướm nhiều vỗ hai lần, nên xảy ra thay đổi.] [Bất quá Hạ Đông Xuân ngốc nghếch thế kia, không cần người khác động tay, gặp chút khó khăn cũng không biết sẽ gây ra bao nhiêu trò cười, cứ giữ lại xem trò vui thì tốt.] Hoa phi... (⊙_⊙)?
Cái gì cánh... Chẳng lẽ đây là nói đến con bướm thành yêu.
Bất quá lời nàng nói cũng có chút đạo lý, cứ để nàng nhìn kỹ đã.
Hoàng hậu nói, "Tốt, các vị muội muội cũng quỳ một hồi rồi, mau cho các nàng đứng lên đi."
Hoa phi lúc này mới nhớ ra điều đó, "Ôi chao, bản cung nhất thời không để ý, để các muội muội chịu khổ rồi, mau mau đứng lên đi."
"Nghe nói trong các tần phi mới vào cung có một vị Hạ thường tại rất đặc biệt?"
[Đến rồi đến rồi, nàng mang theo một trượng hồng tới đây!] Lúc này Hạ Đông Xuân lại không dám vênh váo hung hăng với An Lăng Dung như trước đây, nàng đã giả bộ làm chim cút rồi, sao vẫn bị Hoa phi gọi tên.
Dù nàng không muốn lên tiếng cũng không được.
"Hoa phi nương nương vạn phúc kim an."
Hạ Đông Xuân khúm núm quỳ xuống đi một lễ nghi không ra sao cả, làm các phi tần khác đều quay đầu cười khẽ, ngay cả Tụng Chi cũng không nhịn được.
[Ai bảo Tứ Quý tỷ còn chưa vào cung đã đắc tội giáo dục ma ma, phe phái trong cung, không cho nàng biết chuyện gì thì thôi, cơ bản lễ nghĩa cũng không dạy hết. Vừa rồi rõ ràng là lễ nghi của cung nữ.] [Người mới yết kiến ai cho đồ vật thì người đó là của người ta, cứ thế giương oai trước mặt Hoa phi, cái tính khí pháo nổ của Hoa phi chịu được mới lạ.] Hạ Đông Xuân: Ô ô ô... Nàng biết mình ngốc mà, còn xát muối lên vết thương của nàng.
Ngươi thông minh như vậy sao không nói phải làm sao đi!
Hoa phi thấy Hạ Đông Xuân run lập cập, không hề có chút tư thái tần phi nào. Đến nha hoàn rửa chân trong cung nàng còn đoan trang hơn, không khỏi trong lòng chê cười.
Hoàng hậu đúng là ai cũng nhận, cái loại người này cũng xứng vào cung tranh sủng sao?
"Hạ thường tại thân này xiêm y trông có vẻ rất nổi bật, chất vải này không tầm thường nhỉ?"
Hạ Đông Xuân nghe vậy, sợ hãi liếc nhìn hoàng hậu, sau đó nhỏ giọng nói.
"Là hoàng hậu nương nương thưởng, thần thiếp cũng không có vật gì trân quý hơn cái này, nên nghĩ may thành một bộ đồ."
"Là thần thiếp kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy đồ tốt."
[Chất vải bộ này đúng là rất đẹp, ánh sáng lấp lánh nhiều màu sắc, sờ vào không biết có mềm mại như nhung không.] [Bất quá sao Tứ Quý tỷ trở nên khúm núm vậy, không giống với nàng chút nào, bị Hoa Bàn Bàn dọa sao?] Hạ Đông Xuân muốn khóc, nàng chẳng phải là bị Hoa phi dọa sao!
Thấy nàng bộ dạng này, Hoa phi cũng cảm thấy mất hết cả hứng, "Thôi đứng lên đi, bản cung chỉ tùy tiện hỏi một câu mà ngươi đã sợ thành như vậy."
"Bản cung có phải hổ dữ ăn thịt người đâu."
Nghe vậy, Hạ Đông Xuân vốn đã đứng dậy lại bịch một tiếng quỳ xuống.
Thấy vậy hoàng hậu lắc đầu, dời ánh mắt làm như không thấy.
Hoa phi cười nhẹ nói, "Muội muội đây là làm sao vậy, thích quỳ lắm à?"
"Nhưng mà ngươi thích quỳ thế, hôm nay tình cảnh này bản cung cũng không tiện tùy ý nhận lấy."
"Tụng Chi, dìu Hạ thường tại dậy đi."
Tụng Chi đứng ra đáp lời, sau đó đỡ Hạ Đông Xuân dậy.
Hạ Đông Xuân mặt đỏ bừng trở lại đội hình trốn tránh.
Sau hôm nay, mọi người đều biết trong cung có một Hạ thường tại, rõ ràng là một tiểu chủ mà cứ thích làm người ở.
"Hoàn thường tại cùng Thẩm quý nhân là hai vị nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận