Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 47: Hoa Bàn Bàn vẫn là phía trước hương vị (length: 9328)

Tụng Chi cùng Chu Ninh Hải, nghe Hoa phi nói vậy, vẻ mặt ai nấy đều khoa trương tột độ.
Mưu hại con vua tuy là tội lớn, nhưng chuyện hậu cung tranh đấu chẳng phải hiếm xưa nay. Không nói đâu xa, thời vua Khang Hy, không biết bao nhiêu hoàng tử chết yểu chẳng rõ nguyên do.
Cũng chính vì vậy mà các hoàng tử, công chúa sau này mới được ở bên mẹ ruột hoặc mẹ nuôi đến sáu tuổi mới dọn đi chỗ ở khác do các đại ca quản lý. Bằng không, theo gia pháp tổ tông, hoàng tử vừa sinh ra chưa đầy tháng đã phải rời xa mẹ ruột rồi.
Chu Ninh Hải cảm thấy Hoa phi thật đáng thương, trước kia Hoa phi quan tâm hoàng thượng biết bao, chẳng muốn hoàng thượng có chút gì không vui. Thế mà giờ đây, người nàng yêu nhất lại ép nàng đến mức này.
Hoàng thượng a hoàng thượng, ngài là Thiên Tử, nhưng Thiên Tử thì sao chứ? Chẳng qua cũng là kẻ mù quáng!
Sau cơn kinh hoàng, Chu Ninh Hải thấy lời Hoa phi nói rất phải, thay vì phòng trước phòng sau, chi bằng nhổ cỏ tận gốc cho xong chuyện.
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Tụng Chi, Chu Ninh Hải hung hăng dập đầu trước mặt Hoa phi. Đầu đập vào nền gạch trước giường vang lên tiếng bịch nặng nề.
"Mạng sống của nô tài là do nương nương ban cho, nương nương có gì phân phó, dù phải lên núi đao xuống biển lửa, nô tài cũng nhất định làm được!"
Tụng Chi nghe vậy, vai rũ xuống. Sau đó cô nghĩ thầm, mình là nô tỳ của nương nương, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu. Huống hồ, nương nương và đại tướng quân đối đãi với cô bao năm qua cũng không tệ.
Chu Ninh Hải còn có thể vì nương nương mà đánh cược cả mạng sống, xông pha lửa đạn, cô có gì mà không thể? Huống chi, với cách hoàng thượng đối xử với nương nương hiện tại, dù nương nương không làm gì cũng thế. Da đã mất thì lông mọc vào đâu, còn gì mà cô phải do dự?
Nghĩ thông suốt những điều này, Tụng Chi nói, "Nô tỳ cũng vậy."
Hoa phi cảm động rơi hai hàng lệ, thì ra bên cạnh nàng vẫn còn những người có thể tin được.
Ba người bàn bạc đến nửa đêm, đèn trong phòng Hoa phi mới tắt.
Còn nhân vật chính mà họ đang bàn tính kia, không hề hay biết mình đã có thêm một người từ fan chân ái chuyển sang hắc phấn, chỉ một lòng muốn ăn miếng trả miếng mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Diệu Thanh đến Cảnh Nhân cung thì thấy biểu hiện của Hội Xuân có gì đó không đúng lắm. Còn đang thắc mắc thì vừa vào cửa đã thấy Hoa phi mà cô không gặp hơn tháng qua đang nhàn nhã ngồi ở vị trí của mình uống trà, vẫn là mùi vị quen thuộc ấy.
Tề phi và đám người thì im như thóc, mặt mày cứ như bị ai ức hiếp vậy. Cộng thêm vẻ đắc ý của Hoa phi, Tôn Diệu Thanh cảm thấy sự tình đúng là như mình nghĩ rồi.
【 Kì lạ, sao hôm nay Hoa Bàn Bàn tới sớm vậy, đâu phải phong cách của nàng ta a! 】 【 Chẳng lẽ vì không quen mắt với Mi tỷ tỷ và Phú Sát quý nhân được sủng ái, mà mình lại bệnh mấy ngày liền, nên vội đến gây sự à? 】 【 Chậc chậc chậc, đại bàn quất tìm đối thủ cho Hoa Bàn Bàn cũng chẳng ai ra gì, không tìm người sức chiến đấu mạnh hơn. Sức chiến đấu của Mi tỷ tỷ chưa bằng một phần ba của Hoa Bàn Bàn ấy chứ. 】 Hoa phi uống trà, khóe mắt liếc sang Thẩm Mi Trang đối diện, khinh miệt nhếch miệng, rồi đặt chén trà xuống.
Chỉ hai người bọn họ mà muốn cản bước nàng ư? Cho rằng nàng năm thế lan này là thứ a miêu a cẩu nào cũng so sánh được chắc!
"Tần thiếp xin thỉnh an Hoa phi nương nương, Tề phi nương nương, Kính tần nương nương, Lệ tần nương nương, chúc các nương nương cát tường."
Hoa phi mặt mày ôn hòa đáp, "Tôn muội muội tới rồi à, lâu rồi không gặp, hình như muội muội gầy đi thì phải?"
【 Ghét bỏ, mỗi ngày bị đại bàn quất bắt đi phạt hai canh giờ, nào là kéo cung bắn tên, nào là thức đêm thêu thùa, ta có thể không gầy được chắc! 】 【 Dù gầy nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc của ta nha, mà bây giờ là mùa đông, người gầy lại càng sợ lạnh. . . 】 【 Hắn chắc chắn cố tình, hắn không ngủ ngon thì không muốn thấy ta sống sung sướng, nắm quyền không chịu buông, đáng kiếp bị kim đan hạ độc mà chết, viết tấu chương mệt chết! 】 Hoa phi khẽ nhắm mắt, Kim đan…
Đúng vậy, từ lúc đăng cơ, hoàng thượng đã bắt đầu dùng kim đan rồi, nàng hầu hạ bên cạnh, ít nhiều gì cũng biết một chút. Có điều, hoàng thượng dùng cũng không nhiều lắm.
Mà trong kim đan kia, đều là những thứ đại bổ, nhân sâm, linh chi, sừng hươu… toàn là đồ cứu mạng.
Nàng uống thuốc bổ bình thường cũng toàn những thứ này, sao có thể có độc? Mà thứ có độc ấy lại đường đường chính chính đi vào miệng của hắn!
Hoa phi muốn cười lớn, trước kia nàng từng hỏi, hoàng thượng đã nói với nàng, đó là đạo dưỡng sinh. Không ngờ, hắn lại chết bởi cái đạo dưỡng sinh tự chọn của mình, thật nực cười, nực cười quá đỗi!
Tôn Diệu Thanh nói, "Đa tạ Hoa phi nương nương quan tâm, trời vào đông rồi, mấy hôm nay tần thiếp hơi biếng ăn nên mới gầy đi chút thôi ạ."
"Ngược lại nương nương bệnh mấy ngày, xem chừng cũng gầy không ít, phải ăn nhiều bồi bổ mới được."
Hoa phi cười nói, "Ta biết rồi, chỗ ta có không ít đồ tốt. Mấy hôm nay trong người không khỏe, vốn Cung ca ca biết vậy sai người mang không ít kỷ tử đen trên núi hoang và cả đông trùng hạ thảo nữa. Nếu Tôn muội muội không chê, ta cho người hầm canh gà mang qua cho muội muội nha."
"Còn đầu bếp ở Dực Khôn cung mới nghĩ ra mấy món bánh ngọt, Tôn muội muội nhân tiện cũng nếm thử chút nha."
Nghe đến bánh ngọt, Tôn Diệu Thanh đã thấy thèm rồi. Đầu bếp ở Dực Khôn cung quả là tay nghề bánh ngọt có tiếng.
Rõ ràng là cùng một nguyên liệu, mà hương vị lại khác biệt một trời một vực, ăn hoài cũng không ngán.
Tôn Diệu Thanh gật gù, còn chuyện phải giữ khoảng cách với Hoa phi và Niên Canh Nghiêu thì từ từ cũng được. Đằng nào cô cũng ăn không ít lần rồi, không cần thiết phải kiêng lần này.
Tề phi bĩu môi, nàng vốn không tin Hoa phi thật lòng muốn giao hảo với Tôn Diệu Thanh, chắc chắn là có mưu đồ xấu nào đó.
Khó hiểu nhất chính là Lệ tần và Tào quý nhân, trừ hoàng thượng và thái hậu ra, chưa thấy Hoa phi đối tốt với ai như vậy bao giờ.
Nhưng nghĩ đến những điều không thể giải thích về Tôn Diệu Thanh, thì thôi vẫn là rụt cổ lại cho an toàn, chọc không lại thì trốn có sao đâu?
Người đến cuối cùng, là Phú Sát quý nhân, người mới bị đại bàn quất lật thẻ bài hôm qua.
Tôn Diệu Thanh thấy cô ta đi vào, mang theo chút ngượng ngùng của thiếu nữ mới yêu, hai má còn ửng hồng. Hành động cũng khác hẳn ngày thường, những người đang ngồi đều là người từng trải, nhìn cái là hiểu.
Lệ tần lười nhìn cái cảnh chướng mắt này, còn Mi tỷ tỷ thì mỉm cười dịu dàng với Phú Sát quý nhân.
Khi mọi người đến đông đủ thì hoàng hậu mới thu xếp xong xuôi đi ra, mọi người hành lễ xong lại bắt đầu màn hỏi thăm rườm rà.
Chưa kịp để hoàng hậu cất lời thì Hoa phi đã vội nhảy vào, để chứng tỏ sự trở lại của mình.
"Mấy ngày nay, ta tuy bệnh tật nhưng cũng nghe nói Phú Sát quý nhân sau khi khỏi bệnh, mỗi ngày đều đến hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, siêng năng cực kỳ nha."
"Chỉ là hôm nay, sao lại tới muộn như vậy? Hay là đạt được mục đích rồi, liền cảm thấy không cần nữa?"
【 Hoa Bàn Bàn đúng là quá sắc bén! Câu khích bác vừa thốt ra đã khiến ai cũng nghe hiểu, nhưng ai cũng phải nghe theo! 】 Quả nhiên, Phú Sát quý nhân vừa nghe liền vội vàng lên, quỳ xuống xin lỗi hoàng hậu.
"Hoàng hậu nương nương minh giám, tần thiếp thật không nghĩ như vậy, hôm nay tần thiếp đến muộn cũng không phải cố ý, thật sự là…"
Phú Sát quý nhân ấp úng, hiển nhiên không thể nói ra được, mặt càng ngày càng đỏ.
Hoàng hậu sẽ không để Hoa phi toại nguyện, nhẹ nhàng nói, "Phú Sát quý nhân, ngươi ngồi xuống trước đã, ta hiểu tấm lòng của ngươi."
"Hôm qua ngươi mới hầu hạ hoàng thượng, khó tránh khỏi có chút vất vả. Vốn giờ thỉnh an đã trễ rồi, nào có gì là đến muộn chứ."
Sau đó, hoàng hậu lại dời mắt sang phía Hoa phi, "Hoa phi, ngươi bệnh mới khỏi đã đến sớm được như vậy, ta rất mừng, hy vọng muội muội sau này cũng sẽ như thế."
Hoa phi nói, "Thỉnh an hoàng hậu là cung quy, ta thống quản lục cung, đương nhiên sẽ làm gương cho các tần phi."
"Chỉ là hoàng thượng hết lòng yêu chiều, nhất định không cho thần thiếp dậy sớm, thần thiếp cũng chẳng dám trái ý, chỉ đành làm khó hoàng hậu nương nương. Bất quá có chừng chén trà thôi mà, chắc hoàng hậu nương nương sẽ không để bụng chứ?"
【 Hoàng hậu: Ta để ý, ta để ý phát điên lên được! 】 【 Hoa Bàn Bàn đấu khẩu với hoàng hậu, tự nhiên thấy cái cảnh tương ái tương sát này thật hay ho là sao! Thôi dẹp cái đại bàn quất qua một bên đi, hai người ở bên nhau luôn đi! 】 Hoàng hậu và Hoa phi liếc nhau, rồi cùng ăn ý quay mặt đi chỗ khác, ai thèm ở cùng cái đồ tiện nhân này chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận