Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 110: Mập quýt bị giận ngất (length: 5971)

Tôn Diệu Thanh nhìn đại bàn quất lâm vào trầm tư, liền biết chắc chắn có hy vọng. Hễ là người có chí hướng làm hoàng đế, thì sẽ không thể không để ý đến danh tiếng của mình.
[Thanh danh của đại bàn quất bị những kẻ đối địch bôi nhọ đến mức không tưởng tượng nổi.] [Rõ ràng có ba đạo chiếu thư chữ Hán để mập quýt kế vị, hết lần này đến lần khác bịa đặt là mưu đoạt ngôi vị của lão thập tứ.] [Cái gì mà truyền vị cho thập tứ tử, truyền ngôi cho tứ tử, lúc này chữ giản thể còn chưa ra đời, mà chữ cổ cũng không phải dạng kia!] [Còn bịa đặt mập quýt chưa ra đời, làm cho hoàng vị bị người khác đội nón xanh, cuối cùng để người khác họ chiếm ngôi.] [Chậc chậc chậc, thật thảm... Rõ ràng đã kéo dài thêm cho nhà Thanh nhiều năm như vậy.] Đại bàn quất tức giận đến suýt chút nữa tắt thở, trợn mắt ngửa ra sau. Cũng may đang ngồi trên ghế, sau lưng có vật chống đỡ nên mới không ngã xuống đất.
Tôn Diệu Thanh và Tô Bồi Thịnh kinh hãi kêu lên, nháy mắt người trong phòng hỗn loạn cả lên, cuống cuồng không thôi.
"Hoàng thượng, người sao vậy!"
"Chuyện gì xảy ra, đây là?"
Tô Bồi Thịnh gào lên, "Truyền thái y! Mau đi mời thái y đến!"
Tôn Diệu Thanh nói, "Công công khoan đã!"
Nàng đột nhiên nhớ ra, trong phim có một lần, đại bàn quất ở chỗ An Lăng Dung bị bệnh, thái hậu cho là do An Lăng Dung gây ra, một mực muốn truy cứu.
Sau đó vẫn là Tô Bồi Thịnh giải thích rằng ngày kia là sinh nhật Chân Hoàn, thái hậu mới bỏ qua.
Đại bàn quất đột ngột đổ bệnh tại Trữ Tú cung của nàng, thái hậu vốn dĩ đã không ưa nàng, nếu không nhân cơ hội này trừng trị nàng thì mới là lạ!
Đối diện với Tô Bồi Thịnh và mọi người vẻ mặt khó hiểu, Tôn Diệu Thanh vội vàng nói, "Hoàng thượng là bậc đế vương, lỡ xảy ra chuyện có thể gây chấn động tiền triều hậu cung, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Tô Bồi Thịnh không dám tự ý quyết định, nhưng lời Tôn Diệu Thanh nói cũng có lý, chỉ là vạn nhất xảy ra chuyện gì...
Tôn Diệu Thanh thấy Tô Bồi Thịnh do dự, liền biết hắn lo lắng bị thái hậu biết thì sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
"Linh Lan, đi Thái Y viện mời thái y đến, cứ nói là bản cung đột nhiên phát bệnh nặng, rõ chưa?"
"Vâng, nô tì rõ rồi."
Tô Bồi Thịnh cắn môi, "Tiểu Hạ Tử, ngươi cũng đi theo."
Tiểu Hạ Tử nói, "Vâng, sư phụ."
Hai người vội vàng chạy ra ngoài, hoàng thượng trông thế kia có vẻ không ổn chút nào, bọn hắn phải nhanh lên!
* Vì không biết rõ tình huống của đại bàn quất, mấy người cũng không dám tùy tiện di chuyển. Lưu Ly và Tường Vi ở bên ngoài trông chừng người trong Trữ Tú cung, không cho ai đến gần.
Đến khi thái y tới, quả nhiên là rất chậm trễ.
Tô Bồi Thịnh nói, "Nương nương, nô tài cho là chuyện này vẫn nên báo cho thái hậu thì hơn."
Tuy rằng thái hậu hơi bất công, nhưng dù sao cũng là mẫu tử ruột thịt với hoàng thượng. Hơn nữa nếu hoàng thượng thật sự có mệnh hệ gì, tiền triều hậu cung vẫn là phải có thái hậu đứng ra mới danh chính ngôn thuận.
Tôn Diệu Thanh nói, "Bản cung hiểu ý của Tô công công, chuyện bên thái hậu chắc chắn phải thông báo."
"Chỉ là Tô công công cảm thấy, là nhi tử thân thiết hơn hay tôn tử thân thiết hơn?"
Tô Bồi Thịnh nghe vậy mà tim muốn nhảy ra ngoài!
Lời này mà cũng dám tùy tiện nói ra! Thành tần nương nương không muốn sống nữa rồi, cho dù trong lòng nghĩ như vậy cũng không thể thật nói ra chứ!
Tô Bồi Thịnh lúc này hận không thể mình là người điếc, điếc cả trăm điều!
Tôn Diệu Thanh vẻ mặt u sầu, lo lắng nhìn đại bàn quất nói, "Dù sao đi nữa, bản cung cũng là tần phi của hoàng thượng, tự nhiên mọi việc đều phải lấy sự an nguy của hoàng thượng làm trọng."
Lông mày đại bàn quất hơi động, như thể muốn tỉnh lại. Tôn Diệu Thanh sau khi thấy vậy, vội vàng đến bên đại bàn quất, ân cần gọi hoàng thượng, hoàng thượng. Trong phim truyền hình đều diễn như thế, người thực vật cũng có thể gọi tỉnh được!
"Đến rồi đến rồi, thái y đến rồi!"
Tiểu Hạ Tử kéo Lục thái y chạy vội vào, Linh Lan chạy theo sau mấy bước, thở hổn hển đuổi theo.
Tô Bồi Thịnh vừa thấy thái y đến, lập tức kéo Lục thái y đang định hành lễ đến bên đại bàn quất.
"Thái y đừng quan tâm đến những lễ nghi rườm rà này, mau xem cho hoàng thượng, hoàng thượng sao lại thế này."
Lục thái y lúc này mới hoàn hồn, vừa nãy lúc bị kéo đến, nói là thành tần nương nương đột nhiên phát bệnh nặng.
Kết quả chạy vội vàng đến Trữ Tú cung, thành tần thì vẫn ngồi yên đó, người xảy ra chuyện lại là hoàng đế.
Trái tim bé nhỏ của Lục thái y, mấy tháng vào cung này phải chịu kích thích còn nhiều hơn mấy chục năm trước.
Không dám hỏi nguyên do, Lục thái y bắt mạch cho đại bàn quất, lại xem triệu chứng thì phát hiện hoàng đế đây hoàn toàn là bị tức giận mà sinh bệnh!
Cũng không biết chuyện gì có thể khiến hoàng thượng tức giận đến như vậy.
Lục thái y bất giác liếc nhìn thành tần bên cạnh, chẳng lẽ là chuyện lúc trước bị hoàng thượng phát hiện?
Tôn Diệu Thanh nói, "Nhìn bản cung làm gì, nhìn hoàng thượng!"
"Lục thái y, rốt cuộc hoàng thượng bị làm sao? Vừa nãy còn tốt, tự dưng lại không thở nổi rồi ngất đi."
Lục thái y lấy ra một lọ thuốc hít, nói, "Bẩm nương nương, theo mạch tượng và triệu chứng của hoàng thượng mà xem, chính là do tức giận quá mà sinh bệnh."
"Đặt lọ thuốc hít này dưới mũi hoàng thượng, ngửi xong sẽ tỉnh lại. Vi thần sẽ kê thêm một bộ thuốc thang thanh nhiệt hạ hỏa, giải độc, điều dưỡng năm ngày là được."
"Chỉ là phải nhớ kỹ, mấy ngày này phải để hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt, đừng để người tức giận nữa."
Sau khi cho thái giám đặc biệt ngửi qua, xác nhận không có vấn đề gì, Tô Bồi Thịnh mới để lọ thuốc hít dưới mũi đại bàn quất.
Quả nhiên, trải qua mùi hương mạnh mẽ và đặc biệt này xông vào, đại bàn quất từ trong mơ màng tỉnh táo lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận