Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 246: Muốn áp đảo hoàng đế tần phi (length: 8924)

Bất quá xét đến phần thưởng hậu hĩnh, còn có thái độ của hoàng hậu và các nương nương đối với chuyện của Trần phu nhân, trên đường đi tiểu La Tử đã chỉ điểm không ít.
Coi như là kết một mối thiện duyên, ngược lại Trần thị lang bị nàng thu thập thảm hại như vậy, quý phi nương nương nghe nói xong lại vô cùng cao hứng.
Đến Dực Khôn cung, Chu Ninh Hải canh giữ ở bên ngoài đã tính là được gặp mặt người thật. Trong lòng thầm than Trần phu nhân quả nhiên xứng đáng là xuất thân từ tướng môn, so với quý phi nương nương nhà hắn còn đầy đặn hơn một chút.
Khó trách Trần thị lang không đấu lại, chiều cao còn kém nửa phần.
Tiểu La Tử cung kính giới thiệu cho hai người, "Chu công công tốt, vị này là Trần phu nhân."
"Trần phu nhân, đây là Thủ lĩnh thái giám Dực Khôn cung Chu Ninh Hải, một lát nữa ngài đi theo ông ấy vào là được."
"Nô tài ở bên ngoài chờ, lát nữa lại tiễn ngài xuất cung."
Trần phu nhân đáp, "Làm phiền Chu công công."
Chu Ninh Hải mang khí thế của một Thủ lĩnh thái giám, khác hẳn hoàn toàn với những thái giám bình thường. Tuy trên mặt vẫn tỏ vẻ cung kính, nhưng kỳ thực cũng không mấy để ý đến thân phận cáo mệnh nhị phẩm của Trần phu nhân.
"Trần phu nhân khách khí, phu nhân đã đến, xin mời vào, nương nương vẫn đang chờ."
Chờ đến khi vào chính điện, Trần phu nhân vốn tưởng sẽ thấy hai vị quý phi nương nương ngồi ngay ngắn phía trên, có lẽ cũng còn vài tần phi khác.
Đàn bà hậu cung cả ngày không có việc gì, có chuyện mới mẻ như nàng, há lại không tới góp chút náo nhiệt.
Không ngờ lại thấy đám tần phi đang thoải mái tự do chơi mạt chược trên bàn.
"Phu nhân Hữu thị lang Bộ Hộ Trần Vạn Thị tham kiến các vị nương nương, chúc nương nương cát tường."
Hoa quý phi đặt quân mạt chược trong tay xuống, quay người ôn hòa nói với Trần phu nhân, "Trần phu nhân mau đứng lên đi, ở chỗ bổn cung không cần câu nệ."
"Chu Ninh Hải, ban chỗ ngồi."
"Đa tạ Hoa quý phi nương nương ân điển."
Trong lòng Trần phu nhân bồn chồn nay đã vơi hơn phân nửa, nơi này nhìn thế nào cũng không giống như là vâng mệnh phụng hoàng muốn làm khó nàng.
Hoa quý phi nói, "Đây là Thành quý phi, đây là Thuận tần, đây là Hân quý nhân, nghe tin hôm nay ngươi vào cung, cố ý tới chờ đấy."
Trần phu nhân lại đứng dậy hỏi han từng người, thụ sủng nhược kinh nói, "Thiếp thân làm việc không cẩn thận, khiến các nương nương chê cười."
Tôn Diệu Thanh cười nói, "Trần phu nhân khách khí, có gì đâu mà không cẩn thận. Đều nói vợ hiền chồng ít tai họa, đàn ông có chỗ không phải, làm vợ tự nhiên phải hết lòng khuyên can."
"Nếu khuyên can không được, tình huống khẩn cấp thì phải tùy cơ ứng biến, dùng vài biện pháp khác cũng là chuyện bất đắc dĩ."
"Chẳng phải nói dưới roi vàng mới nên người sao, các tỷ tỷ nói có phải là đạo lý này không?"
Mọi người ở đó đều cười ồ lên, Hoa quý phi thầm nghĩ, nếu như mình cũng có thể cho đại bàn một trận roi vàng, vậy không biết sẽ sảng khoái đến cỡ nào.
Chỉ tiếc, trừ việc ngấm ngầm dùng chút thủ đoạn, vài lời nói không khách khí ra, còn thực không thể ra tay.
Bất quá mấy lời xã giao này, nên nói vẫn cứ phải nói, "Mấy lời ngụy biện này của ngươi mà bị các đại thần nghe được, không biết sẽ bố trí hậu cung thế nào đâu."
Trần phu nhân nghe vậy, vội nói, "Thiếp thân cái gì cũng không nghe thấy."
Tôn Diệu Thanh cười nói, "Phu nhân không cần câu nệ vậy, cứ coi như đang ở nhà."
"Đừng nhìn đám đại thần đó ngoài miệng nói mạnh mẽ vậy thôi, thực tế trở về phủ nhà mình, còn không biết ra làm sao nữa."
"Một bên hạ thấp phụ nữ, một bên lại hưởng thụ những điều phụ nữ mang lại. Có trói buộc có gì là không được, chẳng lẽ để bọn hắn ra ngoài tùy ý làm bậy, gây liên lụy về nhà mới gọi là hiền lương thục đức."
Hân quý nhân nói, "Đạo lý là như vậy, bất quá lời này cũng chỉ có nương nương mới có thể nói thẳng, thần thiếp chờ dù có cảm tưởng cũng không dám nói."
Tào Cầm Mặc cười nói, "Hân tỷ tỷ là dám nghĩ mà không dám nói, ta đây chỉ nghĩ trong bụng thôi chứ chưa từng nghĩ tới."
Hân quý nhân trừng mắt, "Ngươi đó à!"
Hoa quý phi nói, "Không phải gió đông lấn át gió tây, thì cũng là gió tây lấn át gió đông, vợ chồng cũng là như vậy. Những điều cấm kỵ đó, cũng chỉ là cho người ngoài xem thôi."
"Đóng cửa phòng lại, nhà nào chẳng dò xét qua như vậy?"
Tôn Diệu Thanh nói, "Thế Lan tỷ tỷ nói đúng, có gì đáng cấm kỵ."
"Theo bản cung thấy, những nữ nhân như Trần phu nhân vẫn còn quá ít. Nếu nhà nhà đều được vậy, thì ít ra những kẻ trăng hoa háo sắc sẽ ít đi rất nhiều."
Trần phu nhân nói, "Nương nương quá khen, thiếp thân không dám nhận những lời này."
Nàng nên nói, nghe danh không bằng gặp mặt ư? Đều nói Thành quý phi là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, lại còn tài tình vô song. Cho nên mới có thể vượt lên trên rất nhiều giai nhân trong hậu cung, đạt được vinh quang tột đỉnh.
Nhưng hôm nay gặp mặt, dung mạo cũng chỉ coi như thanh tú, tuyệt đối không tới mức nghiêng nước nghiêng thành.
Ít ra so với Hoa quý phi ngồi cạnh, liền kém hơn rất nhiều, có lẽ hoàng thượng cũng không phải người chỉ coi trọng vẻ bề ngoài.
Chỉ qua mấy câu vừa rồi, liền biết vị Thành quý phi này, cũng không phải là người thận trọng trong lời ăn tiếng nói.
Bất quá quan hệ của hai vị quý phi này, dường như là rất tốt?
Nếu Trần lão gia dám rước mấy thiếp thất vào cửa, nàng không trực tiếp trói bán đi mới là lạ, đâu lại thực lòng cùng những nữ nhân khác tỷ muội tương xứng.
Không ít nhà thê thiếp đầy đàn, có những bà chủ lợi hại trị được đám tiểu thiếp răm rắp. Nhưng khi đến trước gót chân nàng, cũng không ít kẻ nói những lời chua chát, có lẽ cũng không phải là chưa từng nếm trải thiệt thòi từ những ả thiếp kia.
Suy bụng ta ra bụng người, Trần phu nhân cảm thấy quan hệ giữa đám tần phi, chung quy cũng chẳng có gì tốt đẹp, đặc biệt là giữa các sủng phi.
Bất quá những chuyện này đều không quan trọng, mệnh phụ trong cung với nàng cũng không liên quan.
Hoa quý phi nói, "Nghe tin xong, bản cung liền muốn triệu ngươi vào cung nói chuyện phiếm vài câu. Có thể quản được Trần thị lang răm rắp, chắc là Trần phu nhân cũng có bản lĩnh."
"Nơi này cũng không có người ngoài, Trần phu nhân không ngại nói thử, đã dùng cách gì?"
Trần phu nhân nghe vậy trong lòng giật mình, ý của Hoa quý phi là muốn hỏi nàng một chút làm thế nào trói buộc được chồng, chẳng lẽ là muốn học dùng lên người hoàng đế?
Nếu đúng là vậy, các nương nương dám học, chứ nàng thì làm sao dám nói. Không khéo hoàng thượng nổi giận, hai vị quý phi không chắc đã sao, chứ nàng thì muốn chạy cũng chạy không thoát.
Trần phu nhân thận trọng đáp, "Bẩm Hoa quý phi, thiếp thân cũng không có biện pháp gì đặc biệt, chỉ là dựa vào thể lực mạnh hơn phu quân chút thôi."
"Thiếp thân và chàng vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã như vậy rồi. Cha mẹ chồng khoan dung, yêu thương như con gái ruột, cho nên thành thân nhiều năm như vậy, vẫn như thuở ban đầu."
Nàng cũng không hề nói sai, Trần lão gia chỉ là con út trong nhà, người nhà cũng không trông mong hắn sẽ có thêm gì hơn. Nếu là đổi thành trưởng tử, có thích nàng đến đâu cũng không cưới về làm dâu cả.
Chỉ bất quá vận may của Trần lão gia thực sự quá tốt, mười tuổi đi thi tú tài, vốn chỉ để hắn cảm nhận không khí.
Ai ngờ trường thi nửa đêm gặp mưa lớn, không ít người bài thi bị ướt sũng, càng có rất nhiều thí sinh cảm lạnh sốt cao.
Thoáng cái trừ hết hơn phân nửa đối thủ, Trần lão gia xếp ở mấy người cuối, còn nhỏ tuổi đã có công danh.
Về sau đi thi cử nhân, cũng không quá hy vọng gì nhiều. Lần này thì không gặp mưa lớn, mà lại gặp hỏa hoạn. May mắn không có người nào bị nạn, nhưng trong lúc rối ren, không ít người bị bẩn phá hoại bài thi.
Trần lão gia lại dùng thứ tự thứ hai từ dưới đếm lên, vinh quang lên bảng, khiến những người khác ngớ người.
Phía sau lại là thi hội, không mưa lớn không hỏa hoạn, hết thảy đều thuận buồm xuôi gió. Người nhà đều không nghĩ Trần lão gia lúc này có thể thi đỗ, ai ngờ đề thi lại trúng phóc, trước đó đã ôn hết cả!
Cuối cùng tuy là đồng tiến sĩ đứng ở cuối bảng, nhưng đối với Trần lão gia mà nói, đã vượt xa thực lực của bản thân, quá viên mãn rồi!
Sau khi làm quan, cũng may mắn không tưởng tượng nổi. Đi đến đâu mưa thuận gió hòa đến đó, thượng quan thăng quan, chiến công tự tìm đến cửa.
Vận may tốt đến mức này, đến cả cha ruột hắn cũng phải ghen tị.
Bất quá đám Niên Thế Lan không biết những chuyện này, chỉ biết Trần phu nhân chỉ nói mấy điều ngoài mặt, chứ không hề kể tới chuyện thầm kín...
Bạn cần đăng nhập để bình luận