Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 21: Kiến thức hạn hẹp Tôn Diệu Thanh (length: 5120)

Khi Hoa phi ngẩng đầu ưỡn ngực trở lại Dực Khôn cung, Tôn Diệu Thanh đã sớm về Phù Dung quán, còn đang ngủ trưa ngon lành.
Vừa mới tỉnh dậy, Lưu Ly đã tự động báo cáo chuyện mới xảy ra trong cung.
"Tiểu chủ còn chưa biết đâu ạ, hôm nay ở ngự hoa viên có chuyện lớn, hết lần này đến lần khác lại để Hoàn thường tại cùng Thẩm quý nhân gặp phải."
"Nghe nói Hoàn thường tại vừa về đã mời thái y, thái y vừa đi thì lập tức báo với hoàng hậu nương nương, nói bệnh không nhẹ, phải tĩnh dưỡng một thời gian."
Chuyện này Tôn Diệu Thanh đã biết từ lâu, Chân Hoàn thông minh như vậy, mới vào cung mấy ngày đã gặp bao nhiêu tính toán, làm sao có thể để mình đứng đầu sóng ngọn gió.
Có chiêu ôn thực dùng tốt ngay từ đầu như vậy, nàng không dùng mới lạ.
Lưu Ly thấy Tôn Diệu Thanh không mấy để tâm, liền nghĩ nói chuyện khác để nàng chú ý.
Tuy rằng về mặt tình cảm nàng không bằng Tường Vi, Linh Lan hai người là cung nữ hồi môn, nhưng các nàng dù sao cũng từ ngoài cung vào, nhiều chuyện không bằng nàng phục vụ trong cung từ nhỏ.
"Vừa nãy Giang Phúc Hải công công tới truyền ý chỉ của hoàng hậu nương nương, nói là từ tối mai, các tiểu chủ mới vào cung phải chuẩn bị hầu hạ hoàng thượng thị tẩm."
"Người là người trúng tuyển lần này có phong hào, Hoàn thường tại không có phúc phận này, người nhất định sẽ là người được sủng ái đầu tiên."
Tường Vi cười nói: "Ý hoàng thượng ai mà biết được, chưa chắc đã là ngày mai, nhưng cũng nên chuẩn bị, tránh lúc nước đến chân mới hốt hoảng."
Lưu Ly cũng phát hiện lời mình vừa nói không ổn, nếu ngày mai hoàng thượng thật sự lật thẻ tiểu chủ thì không sao.
Nhỡ đâu lật người khác, chẳng phải tự mình tìm tội hay sao?
"Tường Vi tỷ tỷ nói phải, vừa hay hôm nay nội vụ phủ đưa chút phấn son tới, đợi buổi tối nô tỳ trang điểm cho người."
Tôn Diệu Thanh biết Chân Hoàn giả bệnh, người đầu tiên thị tẩm sẽ là Thẩm Mi Trang, căn bản không lo chuyện ngày mai.
Chẳng những ngày mai, mà có lẽ trong vòng hai tháng nữa nàng cũng không cần phải lo, vì thế vô cùng yên tâm.
Chỉ là Lưu Ly nhiệt tình như vậy...
Tôn Diệu Thanh đột ngột hỏi: "Ngươi đã cược bao nhiêu tiền?"
Lưu Ly không chút suy nghĩ trả lời: "Chỉ hai...hai thôi ạ."
"Nô tỳ đáng chết, xin tiểu chủ thứ tội."
Trong cung mà tụ tập đánh cược bị phát hiện là tội lớn, nhẹ thì mang gông hai tháng, nặng thì ăn bốn mươi trượng, đánh xong còn bị đày đến hoàng lăng làm khổ sai.
Nhưng đa số đều không qua được bốn mươi trượng ấy, bị đánh chết tươi, vì thế Lưu Ly mới sợ như vậy.
Tôn Diệu Thanh không hiểu rõ sự nguy hiểm của việc cung nữ thái giám tụ tập đánh bạc, chỉ thấy họ là những người đáng thương.
Áp lực trong hoàng cung lại lớn, thích tìm kiếm sự kích thích để giết thời gian cũng là chuyện thường tình, chỉ cần không quá trớn là được.
Kéo Lưu Ly dậy, Tôn Diệu Thanh tò mò hỏi: "Nghe nói trong cung có đánh bạc, mỗi khi có người mới vào cung thì nhiều cung nữ thái giám lại thích lén lút đặt cược, xem ai sẽ là người đầu tiên được hoàng thượng lật thẻ."
"Mọi người mua ai vậy, nói ta nghe chút đi."
Lưu Ly đáp: "Nô tỳ đương nhiên là mua tiểu chủ."
Tôn Diệu Thanh nói: "Vậy người khác thì sao, mua ai nhiều nhất?"
"Ban đầu có rất nhiều người mua Hoàn thường tại, nhưng Hoàn thường tại xảy ra chuyện rồi, đa phần những người đó đều mua Phú Sát quý nhân với Thẩm quý nhân."
Lưu Ly càng nói càng nhỏ giọng, sợ Tôn Diệu Thanh nổi giận.
Tuy rằng tiểu chủ nhà nàng cũng không tệ, nhưng mọi thứ nên có so sánh, Phú Sát quý nhân và Thẩm quý nhân gia thế không tầm thường, lại có dung mạo chim sa cá lặn.
Nàng vì ở bên tiểu chủ nên quyết định mua hai lượng bạc.
Còn ở chỗ Thẩm quý nhân, nàng mua tới bốn lượng...
Tôn Diệu Thanh hỏi: "Vậy bây giờ tỷ lệ đặt cược thế nào?"
Lưu Ly cúi đầu đáp: "Bẩm tiểu chủ, hiện tại mua Phú Sát quý nhân và Thẩm quý nhân là một ăn hai, An đáp ứng và Thuần thường tại thì một người không nổi bật, một người còn nhỏ, tỷ lệ đều là một ăn mười."
"Còn mua ta thì sao?"
Lưu Ly mấp máy môi, áp lực nói: "Mua người thì tỷ lệ là một ăn tám..."
Linh Lan nghe xong lập tức nổi giận: "Mấy cái lũ nô tài đó có ý gì, mắt mọc ở đâu vậy!"
Tôn Diệu Thanh cũng không giận, trực tiếp phân phó: "Linh Lan, đưa cho Lưu Ly một trăm lượng bạc."
Linh Lan gật đầu, chỉ một trăm lượng, tiểu chủ muốn làm gì cũng được.
Trong chốc lát, Linh Lan đã lấy ra hai thỏi bạc trắng, mỗi thỏi năm mươi lượng, vừa đủ một trăm lượng đưa cho Lưu Ly.
Tôn Diệu Thanh nói: "Cầm đi, mua Thẩm quý nhân."
Lưu Ly cầm lấy bạc: "Tiểu chủ cứ yên tâm, lát nữa nô tỳ sẽ dùng một trăm lượng này đặt cược cho người, để những kẻ kiến thức hạn hẹp kia đều... Sao lại mua Thẩm quý nhân ạ?"
Tôn Diệu Thanh kiến thức hạn hẹp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận