Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 195: Đều đi lầm đường? (length: 8379)

Sự tình về bệnh đậu mùa, tuy Tôn Diệu Thanh nói chắc như đinh đóng cột, nhưng khi chưa có người tận mắt xác nhận, đại bàn quất vẫn giữ thái độ thận trọng.
Hắn sai Lục thái y dẫn một đội người đến tiếp nhận, còn mình thì an nhàn ở Cửu Châu Thanh Án chờ tin.
Hắn quả là người được trời định!
Người ta vẫn nói tiên đế anh minh ngút trời, sao Tử Vi chiếu mệnh. Hắn mới vừa đăng cơ đã có chiến tích lớn như vậy, tương lai trong sử sách chắc chắn sẽ được lưu danh thiên cổ.
Hoàng đế tâm tình tốt, ngày nào đó tháng Bảy âm lịch của các tử sĩ đều dễ chịu hơn.
Không biết từ lúc nào, trong Viên Minh Viên truyền ra lời đồn. Rằng hoàng thượng mới đăng cơ chưa bao lâu, đã ổn định được chiến sự ở Tây Bắc. Quá vui mừng nên muốn đại phong hậu cung, ban ân trạch cho tất cả tần phi trong cung.
Trong chốc lát, Viên Minh Viên trở nên nhộn nhịp, khắp nơi ở Cửu Châu Thanh Án đều thoang thoảng mùi son phấn của nữ nhi.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đại bàn quất đã nhận được mười mấy hầu bao, bảy tám cái đai lưng, ba đôi giày và một đống khăn lụa.
Bị làm phiền đến mức không chịu nổi, hắn trực tiếp treo biển miễn chiến, các tần phi không có triệu kiến đều không được bén mảng đến gần Cửu Châu Thanh Án.
“Khó hưởng thụ nhất là ân huệ của mỹ nhân.”
Đại bàn quất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại nhấp ngụm trà đại hồng bào Vũ Di Sơn, hương thơm ngào ngạt, thoảng hương hoa lan.
Trà này mỗi năm thu hoạch không nhiều, mà thái hậu lại đặc biệt yêu thích. Mỗi năm hắn cũng chỉ giữ lại một chút, số còn lại đều đem đến Thọ Khang Cung.
Tô Bồi Thịnh cười nói: "Tiểu chủ đều mong ngóng vào ngài, ngài không thể nào lạnh nhạt vậy chứ?"
Đại bàn quất nói: “Chẳng phải vì tin đại phong lục cung mà từng người đều nóng như lửa đốt đấy sao.”
“Tuy nói là đại phong lục cung, nhưng cũng không thể ai ai cũng đều được thăng vị. Các vị phân từ Tần trở lên đều đã chắc chắn, huống chi còn có một vài chuyện, trẫm còn chưa nghĩ ra.”
"Cũng may vẫn còn thời gian, cũng không cần nóng vội."
Tô Bồi Thịnh nhìn vẻ mặt suy tư của đại bàn quất, liền biết hắn đang phiền não về chuyện thăng vị cho Hoa phi.
Lúc trước, trước mặt các thành tần, hắn lỡ miệng nói thẳng ra việc đại phong lục cung.
Nhất là lời đồn trong cung cho rằng, là do việc bình định Tây Bắc nên mọi tần phi đều không thể không công nhận chuyện của Hoa phi.
Tô Bồi Thịnh biết, vốn dĩ hoàng đế chưa định nhanh chóng thăng vị cho Hoa phi. Nhưng ai bảo chuyện ầm ĩ như vậy, bây giờ không thăng cũng không xong.
Chỉ là vị trí Quý phi hay Hoàng quý phi, vẫn còn cần phải cân nhắc.
"Hoàng thượng đang nghĩ, sẽ cho Hoa phi nương nương vị phân gì?"
Đại bàn quất gật đầu, “Đúng là vậy.”
“Có vài chuyện chung quy là trẫm có lỗi với nàng, cũng muốn mấy năm nữa sẽ cho Thế Lan vị Hoàng quý phi. Nhưng trước mắt thời cơ chưa chín muồi, nếu không thăng vị, trẫm cũng không muốn nhìn thấy Thế Lan thất vọng.”
Tô Bồi Thịnh nghe hiểu, đại bàn quất đã sớm quyết định trong lòng, chỉ là còn ngại mặt mũi, cần người cho hắn một cái cớ, để hắn có thể yên tâm thoải mái làm việc.
Mà hắn chính là người như vậy, không ai phù hợp hơn!
"Hoàng thượng thật anh minh, tình cảm của ngài và Hoa phi nương nương, sao có thể dùng vị phần cao thấp để biểu lộ cho rõ được?"
“Vị trí Hoàng quý phi tuy là tôn quý, nhưng sao có thể so được với nỗi khổ tâm ngài dành cho Hoa phi nương nương?”
“Huống chi hoàng hậu nương nương hiện tại tuy không mấy quản chuyện, nhưng dù sao cũng là hoàng hậu, còn phải bận tâm đến mặt mũi của thái hậu.”
“Hoa phi nương nương luôn thấu hiểu đại nghĩa, lại một lòng một dạ với hoàng thượng, chắc chắn sẽ không tính toán những thứ này.”
Đại bàn quất gật đầu: “Ngươi nói đúng, thành tần lập được công lớn như vậy, trẫm cũng chỉ thăng nàng lên làm Quý phi. Nếu lúc này thăng Hoa phi làm Hoàng quý phi, quả thật không thích hợp.”
"Lại nói, hoàng hậu vẫn còn đó, mà đã lập Hoàng quý phi, đám ngôn quan kia chắc lại muốn bàn tán xôn xao."
Tô Bồi Thịnh cười nói: “Hoàng thượng nghĩ thật chu toàn, trong cung đã lâu không có chuyện vui lớn như vậy, đúng là nên náo nhiệt một phen.”
***
Trường Xuân Tiên Quán, Chân Hoàn, Thẩm Mi Trang, An Lăng Dung và cả Tôn Diệu Thanh lại tụ tập bên một bàn.
Các lão sư phụ Nội vụ phủ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, đem những chiếc răng voi ma mút, khảm nạm lên đủ loại mã não, bảo thạch, san hô, phỉ thúy, trân châu,... chế tác thành bộ mạt chược xa xỉ vô cùng này.
An Lăng Dung cầm lấy một quân bài "Nhất sách", hình tròn màu xanh lục, được khảm bằng phỉ thúy cực kỳ trong suốt. Chính giữa bông hoa là một đóa mã não màu đỏ thắm làm chủ đạo, lại thêm san hô và nhiều loại bảo thạch khác tô điểm.
Mà nhụy hoa là một hạt trân châu tròn trịa không tì vết, tuy chỉ lớn bằng hạt đậu, nhưng ánh châu rực rỡ, được bao quanh bởi những châu báu khác, trông như chúng tinh củng nguyệt.
An Lăng Dung nói: "Đây là răng ngà được khai quật từ bên Mông Cổ? Quả nhiên khác hẳn những thứ khác."
“Sờ vào lại không giống răng ngà, nếu không phải màu sắc hơi khác một chút, ta còn tưởng là làm bằng ngọc dương chi nữa.”
Thẩm Mi Trang nói: "Đúng vậy, đồ vật quý giá như vậy, nếu là người khác, nhất định sẽ cất giữ kỹ lưỡng, có hứng thì mới mang ra ngắm nghía thôi."
“Mà ngươi lại lấy ra dùng, ta cầm trên tay mà trong lòng thấp thỏm, sợ lỡ tay đánh rơi là hỏng chuyện.”
Tôn Diệu Thanh nói: "Nếu đã không dùng, thì làm mạt chược để làm gì, không bằng chạm khắc thành vật trang trí còn hơn."
Chân Hoàn nói: “Nếu nói trong cung này, thì vẫn là Tôn muội muội sống thoải mái nhất, muốn chơi gì liền chơi nấy, giống như khi mới nhập cung vậy.”
An Lăng Dung nói: “Đúng là vậy, lúc trước còn nói Ngũ ca khó dạy, mà sao ta thấy, từ khi Ngũ ca thuộc về Tôn tỷ tỷ thì ngoan ngoãn nghe lời hơn hẳn.”
"Xem ra nghịch ngợm chỉ là với người khác, còn nghe lời thì chỉ có Tôn tỷ tỷ thôi.”
Thẩm Mi Trang cười nói: “Lời này không được để hoàng thượng nghe thấy đâu, hai hôm trước hoàng thượng còn phàn nàn với ta. Rằng Tôn muội muội hễ rảnh là lại đưa Ngũ ca qua làm phiền hắn, mấy hôm nay phá không ít đồ trang trí của hắn.”
“Trong đó có hai kiện đồ Nguyên Thanh Hoa, còn có một chậu cảnh đá quý, đều là đồ vật mà hoàng thượng yêu thích.”
“Nhưng ta thấy hoàng thượng ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng thương yêu Ngũ ca, các vị ca ca và công chúa khác không ai sánh bằng.”
Tôn Diệu Thanh nói: “Các vị ca ca và công chúa khác hắn đã ôm được mấy lần? Tam a ca lớn như vậy, thời gian chung đụng với hoàng thượng được bao nhiêu?”
“Thức ăn, sinh hoạt hàng ngày đều có thái giám, ma ma xử lý, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Tề phi lo liệu. Đợi đến khi đứa trẻ lớn hơn, sẽ có một nhóm đại thần sắp xếp việc học cho chúng.”
“Hoàng thượng mười ngày nửa tháng, may ra hỏi đến tam a ca được một câu đã là tốt rồi. Không tốn mấy công sức, coi như là con ruột thì cũng có mấy phần thương yêu chứ?”
Chân Hoàn suy tư nói: "Thì ra muội muội mới thường xuyên đem Ngũ ca đưa đến chỗ của hoàng thượng."
"Cố ý để Hoằng Trú đi làm ầm ĩ, khi hoàng thượng tốn công sức với Hoằng Trú, mới có thể để bụng tới các con."
Tôn Diệu Thanh đắc ý nói: “Con của hắn, bỏ nhiều tâm sức ra chẳng phải rất nên sao?”
“Hơn nữa triều chính bận rộn, hoàng thượng cũng nên tìm chút chuyện làm. Không để tự hắn trút giận, đến lúc đó lại phiền đến chúng ta, bản cung không chịu đựng được mấy thứ đó đâu!”
Thẩm Mi Trang nhíu mày: "Trước khi vào cung, mẫu thân dặn dò ta rằng, phận tần phi là phải làm cho hoàng thượng vui vẻ."
"Để hoàng thượng sau khi xử lý xong chính sự, có thể thoải mái nghỉ ngơi. Những chuyện khác tự mình làm được, không để hoàng thượng phải lo lắng.”
“Vì nếu hoàng thượng bận tâm, không vui, sau này sẽ không đến.”
Nụ cười trên mặt Chân Hoàn thoáng thu lại, mẹ nàng trước đây cũng đã từng dặn nàng như vậy. Không chỉ riêng nàng làm theo, mà các phi tần trong cung phần lớn cũng đều làm như thế.
Tôn Diệu Thanh chưa từng làm như vậy, mà cũng được sủng ái như thường.
Lẽ nào những người như các nàng, đều đã sai rồi sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận