Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 22: Cổ đại trước khi cưới giáo dục sổ tay (length: 5368)

Lưu Ly phát hiện mình nhất thời lỡ miệng, vậy mà lại nói sai, "bịch" một tiếng lại quỳ xuống.
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không cố ý, mong rằng tiểu chủ thứ tội."
Tôn Diệu Thanh nói, "Đứng lên đi, lần sau nghe cẩn thận chút."
Linh Lan không vui lầm bầm, "Tiểu chủ vì sao lại muốn mua Thẩm quý nhân, nàng và chúng ta vốn dĩ không có liên quan gì."
"Người có số bạc này không làm gì tốt, hết lần này tới lần khác lại muốn mua nàng. Đây không phải là làm tăng thêm uy thế của người khác, làm mất đi nhuệ khí của mình sao?"
Tôn Diệu Thanh cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là từ trước tới giờ chưa từng tham gia kiểu đánh cược này, nhất thời nổi hứng thôi.
Tiền từ trên trời rơi xuống, không kiếm lời thì thật phí, dùng sự chênh lệch thông tin để kiếm tiền, đây là lần đầu tiên của nàng, có thể mang lại cho nàng một loại cảm giác bí ẩn, khó tả được.
Bất quá, lời như vậy, hiển nhiên không thể cùng Linh Lan và các nàng nói nhiều.
Tôn Diệu Thanh nói, "Chẳng qua chỉ là lần thị tẩm đầu tiên thôi, có gì mà phải tranh giành."
"Ta nhìn đi nhìn lại, vị hoàng thượng của chúng ta, đúng là một người trọng hình thức, chỉ thích xinh đẹp."
Người trọng hình thức?
Là chỉ hoàng thượng thích những người có dung mạo xuất chúng?
Tường Vi và Linh Lan nhìn nhau, từ sau ngày tuyển tú hôm đó, tiểu chủ đã khác so với trước kia rất nhiều, trong miệng thỉnh thoảng lại thốt ra những lời kỳ quái.
Các nàng ở bên cạnh hầu hạ, tự nhiên sớm đã nhận ra không đúng. Nhưng vòng tay tràng hạt Xá Lợi Tử, lại vừa vặn đeo trên tay tiểu chủ, Tường Vi và Linh Lan chỉ có thể đoán rằng, là do đột nhiên trúng tuyển mà ra.
Bất quá, bây giờ tiểu chủ hoạt bát hơn trước kia không ít, tính tình cũng tốt lên rất nhiều, càng khiến người ta yêu thích hơn.
Chỉ là không biết tiểu chủ vì sao coi trọng Thẩm quý nhân và Hoàn thường tại như vậy? Chẳng lẽ là vì ngày tuyển tú, đã xảy ra chuyện gì đó?
* Ngày hôm sau, Từ hoàng hậu, Hoa phi các loại tần phi, cho đến cả những thái giám, cung nữ quét dọn ở lãnh cung, đều mong ngóng xem, sẽ là ai bị lật thẻ bài.
Vì có sự chiếu cố của Hoa phi, thái giám của Ngự Thiện phòng, đối với thái độ của Tôn Diệu Thanh đã khá hơn nhiều.
Hôm nay đưa thức ăn đến, so với cơm tập thể mấy ngày trước rõ ràng có khác biệt.
Món canh gà nấm dại thơm nức mũi, nàng uống liền mấy bát.
Dĩ nhiên, tiền thì vẫn phải trả.
Vì ăn quá no, Tôn Diệu Thanh đi qua đi lại trong sân để tiêu thực, còn chưa đi được mấy bước, đã gặp một vị đại thái giám trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, dẫn theo một cô cô và hai tiểu thái giám tới.
"Nô tài là tổng quản thái giám của Kính Sự phòng Từ Tiến Lương, chúc mừng Thành thường tại, chúc mừng Thành thường tại.
Tối nay hoàng thượng lật trúng thẻ bài của ngài, đây là sự ân sủng đầu tiên đấy."
Tôn Diệu Thanh cho là mình nghe lầm, mở to mắt hỏi, "Công công nói hoàng thượng lật trúng thẻ bài của ta, không phải của Thẩm quý nhân? Công công không truyền nhầm chứ?"
Từ Tiến Lương ngẩn người, vị Thành thường tại này là cao hứng đến quá độ, hay là chưa nghe rõ?
"Tiểu chủ nói đùa, lúc hoàng thượng lật bài nô tài ở ngay bên cạnh nhìn, đích thực là lật thẻ bài của ngài."
"Giờ đã không còn sớm nữa, phượng loan xuân ân xe một lát sẽ tới, tiểu chủ mau mau chuẩn bị đi."
Tôn Diệu Thanh nói, "Cảm ơn Từ công công, Linh Lan."
Khuôn mặt Linh Lan nở hoa, quả không uổng công sáng sớm nàng đã chuẩn bị một bao lì xì lớn, nghĩ là để phòng vạn nhất.
"Đa tạ công công, công công vất vả."
Từ Tiến Lương rất vừa ý bao lì xì này, cười càng nhiệt tình hơn.
"Đây đều là phúc khí của tiểu chủ, nô tài không dám nhận công."
"Vị này là Lưu ma ma ở Ty ngủ, sẽ nói cho tiểu chủ quy củ thị tẩm, tiểu chủ cần phải học hỏi ma ma cho tốt."
"Nô tài không chậm trễ tiểu chủ chuẩn bị, xin cáo lui trước."
Tôn Diệu Thanh có chút xấu hổ nói, "Công công đi thong thả."
Ô ô ô ~ Một trăm lượng bạc của nàng! Có thể uống bao nhiêu bát canh gà nấm dại!
Lưu Ly cao hứng đến không ngậm được miệng, hai lượng bạc của nàng một vốn tám lời, trừ bốn lượng mua Thẩm quý nhân, còn có thể kiếm thêm được.
Lưu ma ma kể xong quy củ, sau đó nhét một quyển sách vào tay Tôn Diệu Thanh, cười rồi đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng, để Tôn Diệu Thanh tự mình nghiên cứu.
Vừa mới đóng cửa, trên mặt Tôn Diệu Thanh không còn nửa điểm xấu hổ, ngược lại tò mò nhìn cuốn sổ tay giáo dục trước khi cưới thời cổ đại.
Nghe nói thứ này từ thời Tiền Tần đã lưu truyền, không có chút gì về vẻ đẹp kín đáo của người xưa, hôm nay cuối cùng cũng có thể xem.
Tôn Diệu Thanh mang theo thái độ xem xét và phê phán, cười gian lật từng trang sách nhỏ.
Ừm ừm ừm, quá nhiều rồi, không nhiều lắm.
Quyển chính cũng chỉ có mười hai trang, nét bút phóng khoáng, tính nghệ thuật cực mạnh.
Đáng tiếc đều là bụng lớn, không có một bức nào có cơ bụng.
Có đôi khi quá tả thực cũng không phải chuyện gì tốt, Tôn Diệu Thanh lật qua mấy trang sau liền vứt sang một bên.
Nghĩ đến cái eo của đại bàn quất, nhìn lại hình ảnh trên cuốn sổ này.
Đến lúc đó còn muốn nàng theo dưới chân đại bàn quất trèo lên. . .
Cái này gọi là cái gì?
Mỹ nữ và . . .?
Bạn cần đăng nhập để bình luận