Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 134: Thấy tiền sáng mắt (length: 9011)

Tại cung Trữ Tú, Tôn Diệu Thanh vừa lật giở cuốn sổ sách mới trình lên còn nóng hổi. Đôi bàn tay nàng không ngừng đếm đi đếm lại những con số được ghi kép trên trang giấy.
Miệng nàng thì hận không thể ngoác đến tận mang tai, nụ cười rạng rỡ của nàng sau khi thấy sổ sách vẫn chưa hề tắt.
Kiếp trước sao ta không phát hiện ra, nàng đúng là một tài năng kinh doanh. Quả nhiên, cách đánh hàng độc quá là đã, mới khai trương một ngày đã kiếm được mấy vạn lượng bạc.
Đúng là, phần lớn tài phú đều tập trung ở tầng lớp trên của kim tự tháp. Sau khi bị bóc lột hết lớp này đến lớp khác, những người dân nghèo đã bị vơ vét đến khánh kiệt, không một ngày được ấm no.
Nói thẳng ra thì dù có cố hết sức cũng không thể ép ra được hai lượng dầu.
Mấy vạn lượng bạc này đủ cho mấy ngàn gia đình ăn no mặc ấm thoải mái trong một năm. Nhưng với đám quyền quý trong kinh thành thì chỉ là chút quà vặt sau bữa trà rượu.
Không sao, đợi đến ngày ta trở thành nữ thủ phủ số một Đại Thanh, cuộc sống của đại đa số bọn họ sẽ được cải thiện.
Linh Lan vui vẻ nói, “Đây gọi là mở cửa đại cát! Không ngờ kẹo cũng có thể bán chạy đến vậy, mới một ngày đã bán được hơn bốn vạn hai, một năm thì còn kiếm được bao nhiêu bạc nữa!”
Tôn Diệu Thanh nói, “Đây không phải chỉ có một ngày, còn bao gồm đơn đặt hàng của nửa tháng sau đó nữa.”
“Vì mới khai trương nên danh tiếng còn đang lên, một phần khách là vì tò mò, phần khác là vì nể mặt tần phi trong cung nên mới đến ủng hộ ta.”
“Sau vài ngày nhiệt tình này nguội bớt, việc làm ăn sẽ giảm đi nhiều, mỗi ngày bán được hai trăm cân cũng là khá rồi.”
“Mấy nhà bình dân thường thường bậc trung mua một hai lạng về nếm thử xong sẽ tự làm. Với lại một cân mười lạng bạc, đối với họ cũng không phải là rẻ.”
Nghe Tôn Diệu Thanh nói việc làm ăn sau này sẽ không được như hiện tại, Liễu Ly và Linh Lan không khỏi chuyển từ vui vẻ sang lo lắng.
Liễu Ly hỏi, “Nương nương, biết là việc buôn bán sau này không thể so với bây giờ, mỗi ngày chỉ bán hết hai trăm cân là vừa, sao người còn nuôi nhiều trâu như vậy?”
“Nếu sau này chỉ dùng sữa từ trang trại thì không sao, đằng này người lại ký hợp đồng ba năm với các hộ nông dân, đến lúc đó kẹo làm ra, bán không hết thì sao?”
Tôn Diệu Thanh nói, “Nhiều ư? Ta còn thấy không đủ nữa là.”
“Đã làm ăn, sao chỉ có thể bó hẹp trong một cửa hàng ở kinh thành này. Ta muốn mật đường trai mọc lên như nấm trên đất nước Đại Thanh.”
“Sau này mỗi một huyện thành ít nhất phải có một chi nhánh mật đường trai. Để người dân muốn ăn thì có thể dễ dàng mua mấy viên ăn thử.”
Liễu Ly và Linh Lan nghĩ đến hình ảnh đó mà khó tưởng tượng ra. Mỗi một huyện thành đều có một tiệm mật đường trai, tuy nghe không có lý nhưng cũng không hoàn toàn là không thể.
Những nơi khác không phồn hoa như kinh thành, ngoài kẹo có thể thêm mặt hàng khác vào bán.
Nhưng dân chúng bình thường muốn ăn thì tiện tay có thể mua được mấy viên thì thực sự hai người họ không thể tin được, cũng không dám tin.
Không chỉ vì giá kẹo sữa quá đắt, không phải là thứ người bình thường có thể ăn được tùy tiện.
Mà còn bởi vì nguyên liệu chính làm kẹo mạch nha phải dùng rất nhiều gạo nếp và lúa mì, tiêu hao rất lớn.
Năm nào cũng có nơi mất mùa, nhất là những năm không có người nối nghiệp. Cho dù triều đình có sắp xếp cứu tế nhưng vẫn có rất nhiều người chết đói.
Lương thực trên đời này có hạn, dù mỗi năm được mùa thì cũng không đủ gạo để làm kẹo.
Huống chi là để cho hơn nửa dân chúng trong thiên hạ muốn ăn là có thể ăn được, vậy thì cần bao nhiêu sữa bò!
E là bây giờ tất cả bò cái của Đại Thanh mang thai sinh sản hết cũng không đủ sữa.
Linh Lan hoảng hốt nói, “Như vậy phải cần bao nhiêu lương thực, bao nhiêu là trâu…”
Tôn Diệu Thanh nói, “Bây giờ nói chuyện đó còn sớm, không vội được.”
“Mọi người vất vả đã lâu, thưởng là không thể thiếu. Người ở Trữ Tú cung mỗi người thưởng ba tháng lương tháng.”
“Những người tham gia làm kẹo ở mật đường trai và trang trại cũng thưởng thêm ba tháng tiền công.”
“Còn những hộ nông dân cung cấp sữa, mỗi nhà cho một bao đường đỏ và một túi lương thực để bồi bổ cho trâu.”
Linh Lan đáp, “Dạ, nương nương thật là thiện tâm. Sữa bò vốn chẳng đáng giá bao nhiêu, nương nương đưa giá, mỗi con trâu một năm kiếm thêm được một lượng bạc.”
“Có thêm đường đỏ với một túi gạo, nhà nào có người sinh em bé sẽ được hưởng một tháng cữ.”
Tôn Diệu Thanh nói, “Ta kiếm phần lớn thì cũng nên cho bọn họ hưởng chút lộc mới được. Tiền bạc làm sao mà kiếm cho hết được.”
***
Tại Ngự hoa viên, đại bàn quất vừa đi vừa chắp tay sau lưng, theo sau là một đám thái giám, thong thả dạo bước trong vườn.
Mấy ngày này Tôn Diệu Thanh bận việc khác, không có thời gian để ý tới hắn nhưng lại vẫn cho người đưa Hoằng Trú đến Dưỡng Tâm điện mỗi ngày.
Hai ngày đầu đại bàn quất còn cố nhịn tính khí mà trêu đùa con trai, nhưng không bao lâu sau thì thấy phiền phức.
Hắn dứt khoát tranh thủ thời gian đi ra ngoài giải sầu, tận hưởng cảnh xuân tươi đẹp.
“Tô Bồi Thịnh, ngươi có thấy hôm nay ánh nắng đặc biệt đẹp, yên bình không?”
“Tử Cấm Thành mùa đông kéo dài, mấy tháng không nghe thấy chim hót côn trùng kêu, giờ nghe thấy thật dễ chịu.”
Tô Bồi Thịnh cúi đầu, theo sau đại bàn quất một bước, cười đùa, “Hoàng thượng nói phải, tiếng chim hót côn trùng kêu này dễ nghe hơn giọng the thé như tiếng hổ gầm của Thành tần nương nương nhiều.”
Đại bàn quất đang vui vẻ nên híp mắt cười chứ không chấp nhặt.
“Việc buôn bán của tiệm Thành tần dạo này sao rồi? Trẫm nghe nói nàng cho người biếu hậu cung mỗi người một hộp kẹo sữa, cả nhà mẹ đẻ của tần phi nữa.”
“Từ hoàng hậu đến những cung nữ, Thành tần đúng là không bỏ sót một ai. Thấy nàng ra sức thế kia chắc hẳn ngày khai trương việc làm ăn không tệ nhỉ?”
“Kiếm được một ngàn lượng bạc chưa?”
Tô Bồi Thịnh nhìn vẻ thờ ơ của đại bàn quất mà nhớ đến tin tức mình nhận được.
Vì đại bàn quất chưa hỏi nên Tô Bồi Thịnh cũng chưa báo, giờ đột nhiên bị hỏi, nụ cười trên mặt Tô Bồi Thịnh đột ngột trở nên lúng túng.
Đại bàn quất thấy Tô Bồi Thịnh không trả lời, quay lại nhìn thấy vẻ mặt kia thì dường như đã nhận ra có gì không ổn.
“Chẳng lẽ bán không được à? Bị lỗ vốn?”
Đại bàn quất chế nhạo một tiếng, “Trẫm biết ngay là vậy mà, hay là cho người đi mua vài cân đi, ít nhiều gì cũng là chút tâm ý của trẫm.”
Tô Bồi Thịnh thấy bộ dạng của đại bàn quất thì càng không biết phải giải thích thế nào. Đại bàn quất thấy hắn không nói gì thì sắc mặt lập tức nghiêm lại.
“Sao, lẽ nào không bị lỗ?”
Tô Bồi Thịnh cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, bất đắc dĩ nói, “Bẩm hoàng thượng, cửa tiệm của Thành tần nương nương không bị lỗ, không những không bị lỗ mà còn kiếm được không ít.”
“Ngoài việc các tần phi trong cung và nhà mẹ của họ ủng hộ, nương nương còn cho người đặt biển quảng cáo ở ngoài cửa, viết trên đó là ‘đến hoàng thượng ăn còn khen ngon’,”
“Lại còn nói sữa bò dùng để làm kẹo là sữa đặc cung của hoàng thất, mỗi ngày đều có người đánh đàn cho trâu nghe để sữa sản xuất ra đạt chất lượng tốt nhất.”
“Người trong kinh, dù là quyền quý hay dân buôn bán nhỏ đều rất hiếu kỳ, ai có chút tiền trong tay đều mua một ít về ăn thử.”
“Vì vốn đã cung không đủ cầu mà Thành tần lại còn khai trương ba ngày đầu giảm giá 20%.”
“Giá gốc mười lượng bạc một cân thì ba ngày đó chỉ còn tám lượng. Nô tài nghe nói đơn đặt hàng kẹo sữa đã xếp đến tận hai tháng sau.”
Đại bàn quất hỏi, “Tám lượng bạc một cân, vậy cửa tiệm Thành tần mấy ngày này kiếm được bao nhiêu bạc?”
Tô Bồi Thịnh nói, “Nô tài ước tính sơ qua thì ít nhất cũng phải mười vạn lượng, đấy là lợi nhuận sau khi đã trừ đi chi phí.”
Đại bàn quất không thể tin được, một tiệm kẹo nhỏ mà lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy.
Vì kinh ngạc, mắt thường ngày vốn híp của đại bàn quất đột nhiên trợn to như hạt hạnh nhân, cái gọi là “thấy tiền mắt sáng” chắc hẳn là như vậy.
“Tô Bồi Thịnh, Thành tần ở trong hậu cung đã phải hầu hạ trẫm, lại còn phải chăm sóc Hoằng Trú, thật là vất vả.”
“Ngươi nói, hay là trẫm phái người đến giúp nàng phân ưu có được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận