Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 182: Đồng ngôn vô kỵ (length: 8937)

Hoàn cảnh sống của Viên Minh so với hậu cung dễ chịu hơn nhiều.
Đối với hoàng đế, nương nương và các tiểu chủ thì như vậy, đối với cung nữ lại càng thế.
Lục cung không lớn, thời tiên đế có rất nhiều tần phi, nghe nói có hơn hai trăm người.
Mà phần lớn các tần phi có vị trí thấp kém chỉ có thể ở tại thiền điện, chung nhau một phòng.
Vậy nên đừng trách các nàng tranh đấu, nếu không tranh thì sẽ phải ở chung phòng với người khác. Môi trường sống đó có khi còn không bằng phòng ký túc xá bốn người của trường đại học.
Tiểu chủ còn phải ngủ ở chỗ chung, huống chi là nô tỳ? Trước mắt, tại Trữ Tú cung, chỉ có Tôn Diệu Thanh và Hân thường tại ở, nên tính ra còn rộng rãi.
Linh Lan và Tường Vi hai người có thể ở một gian phòng nhỏ. Đến Trường Xuân tiên quán, địa phương vừa rộng vừa mát.
Những người hầu hạ sát bên như các nàng mỗi người đều có một gian phòng nhỏ để ở. Khiến các cung nữ thái giám khác phải ngủ chỗ chung không ngừng ngưỡng mộ.
Trước khi Tôn Diệu Thanh rời giường, Lưu Ly đã rửa mặt xong, rất cung kính đứng chờ ở bên ngoài rèm lụa.
Mấy ngày nay, nương nương cầm lá thư mà lão gia gửi tới, thường xuyên rơi vào trầm tư. Đêm qua lại suy nghĩ đến khuya, hôm nay chắc không dậy sớm vậy.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly vô cùng cảm kích hoàng hậu. Nếu không phải hoàng hậu miễn cho các tần phi phải sớm thức dậy đi thỉnh an, thì sao các nàng có thể ngủ đến giờ này mỗi ngày.
Trên giường truyền đến động tĩnh, Lưu Ly vâng lệnh đến, lập tức kéo rèm ra, vào trước hầu hạ.
Mấy chục cung nữ thái giám nối đuôi nhau mà vào, trên tay cầm những thứ Tôn Diệu Thanh cần để rửa mặt.
Trước tiên, nhỏ nước hoa hồng vào nước ấm, lại dùng khăn mềm bao tay lại, cho vào chậu ngâm.
Chỉ trong khoảng thời gian uống hai chén trà, đã cần phải đổi nước nóng ba lần. Như vậy, đôi tay mới trắng nõn mịn màng, da dẻ như mỡ đông.
Trong lúc ngâm tay, cũng nhỏ thêm nước hoa hồng vào chậu rửa mặt. Lấy khăn bông làm khăn che mặt, nhúng ướt vắt khô rồi đặt lên mặt, giữa chừng lại phải thay nước ba lần.
Sau khi chuẩn bị xong hết công đoạn này, Linh Lan lên trước trang điểm cho Tôn Diệu Thanh.
Trên kệ bàn trang điểm, để bảy tám chiếc hộp vuông, trong đó toàn là đồ trang sức mà Tôn Diệu Thanh hay dùng.
Lưu Ly ôm hộp, thỉnh thoảng lấy trâm cài hoặc trâm hoa ra, đặt thử lên đầu Tôn Diệu Thanh.
Thấy Tôn Diệu Thanh hai mắt vô thần, mặt mày ủ rũ, rõ ràng tối qua ngủ không ngon giấc.
Lưu Ly nói: "Nương nương, lát nữa nô tỳ hầu ngài nghỉ ngơi thêm một lát đi, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì lớn."
"Đã có năm đại ca đến Cửu Châu Thanh An rồi, ngài tranh thủ ngủ thêm một chút."
Tôn Diệu Thanh nói: "Ừm, mấy ngày trước Hoằng Trú bị cảm, cứ ở lỳ trong Trường Xuân tiên quán. Mấy ngày không gặp hoàng a mã, hễ mấy ngày không gặp thì lạ thôi."
"Bảo người đi hỏi xem, hoàng thượng có ở Cửu Châu Thanh An không. Không vội, bảo Tường Vi và Lý ma ma ôm đứa bé đến đó, để hoàng thượng có thêm chút trách nhiệm làm cha."
"Còn nghỉ ngơi thì thôi vậy, hôm qua Hoa phi còn mời bản cung đến Mát mẻ điện chơi, lát dùng điểm tâm xong sẽ qua."
Lưu Ly nói: "Vậy thì, hôm nay nương nương dùng trang sức Chi Tử Hoa bằng ngọc trắng nhé?"
"Đeo vào mùa hè sẽ cho người ta cảm giác mát mẻ. Trông thì đơn giản mộc mạc, nhưng không mất đi vẻ tôn quý."
Linh Lan nói: "Nô tỳ nhớ, ngài còn có đôi bông tai ngọc trai Minh Châu Nam Dương tiến cống."
"Trên bông tai, ngọc trai cũng vừa hay là bạch ngọc, rất hợp với bộ trang sức Chi Tử Hoa bằng ngọc trắng này. Lúc trước ngài còn khen đôi bông tai này đẹp, ngọc trai vừa sáng vừa tròn."
Tôn Diệu Thanh nghi hoặc hỏi: "Có hả? Sao ta không nhớ?"
Từ khi vào cung, quần áo mỗi mùa hay đồ châu báu trang sức, đều do Nội Vụ phủ đưa tới.
Đại bàn quất thỉnh thoảng cũng sẽ cho nàng một ít đồ hiệu, nhà họ Tôn cũng thường xuyên chọn những kiểu dáng đang thịnh hành ngoài cung rồi sai người mang vào cung cho nàng.
Nhiều đồ vật chỉ mới nhìn thoáng qua, liền bị khóa trong tủ cất, rồi sau đó quên bẵng đi, căn bản không nhớ có thứ đó.
Linh Lan tìm ra đôi bông tai, cười nói: "Nương nương có cả một phòng quần áo trang sức, sao có thể nhớ hết được mọi thứ chứ."
"Đây này, ngài xem có thích không?"
Tôn Diệu Thanh nhìn đôi bông tai trong hộp, khuyên tai bạc điểm xuyết hạt ngọc trai dương chi bạch ngọc.
Bên dưới treo một viên ngọc trai Minh Châu Nam Dương dịu dàng rực rỡ, giữa hai viên ngọc trai còn có thêm một viên đá quý hổ phách.
Mấy viên ngọc trai được tô điểm bằng các hoa văn đan bằng vàng bạc, khiến viên trân châu càng thêm lấp lánh.
Đồ châu báu trang sức nhiều như vậy, mà đồ dùng hằng ngày cũng chỉ là mấy thứ đó mà thôi?
Tôn Diệu Thanh thầm mắng mình xa hoa lãng phí, rồi lại ung dung nói: "Vậy đi, ta có chút đói, điểm tâm dọn lên chưa? Cho ta một bát cháo lót dạ trước đi."
Lưu Ly nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay có cháo gà tơ hạt kê đỏ, chè nấm tuyết hạt sen, cháo tổ yến táo đỏ, cháo bí đỏ gạo nếp, cháo thịt nạc trứng muối và cháo sườn dao trụ."
"Nương nương muốn ăn vị nào?"
Tôn Diệu Thanh nói: "Cháo tổ yến, lại thêm một đĩa dưa chuột muối."
Tôn Diệu Thanh nói xong, hai cung nữ liền bưng cháo tổ yến và đồ ăn vào. Ăn sáng ở bàn trang điểm, quả là không đúng quy củ trong cung.
Nhưng từ khi nàng có được vị trí tần, sinh hoàng tử, chỉ cần đóng cửa phòng, cũng không cung nữ thái giám nào dám hó hé vào tai nàng.
Thành ra nàng đặc biệt không hiểu, Từ Hi đã lên thái hậu buông rèm chấp chính, sao đến lúc ăn cơm mà thích ăn món gì cũng vẫn phải bị thái giám nhắc nhở.
Chỉ có thể phàn nàn đôi câu, hoàn toàn không phù hợp với thân phận người phụ nữ quyền lực nhất cuối đời Thanh.
Chờ Tôn Diệu Thanh trang điểm xong xuôi, đến Mát mẻ điện chơi bài. Trong Cửu Châu Thanh An, đại bàn quất đang trừng mắt nhìn Hoằng Trú mập mạp.
Tường Vi sớm đã quen tình huống này, các loại lời xã giao tùy ý tuôn ra.
"Bẩm hoàng thượng, nương nương nói năm đại ca mấy ngày không thấy hoàng thượng, nhớ hoàng a mã quá, nên bảo nô tỳ mang đại ca đến đây."
Đại bàn quất ôm Hoằng Trú vào lòng, ước lượng cân nặng, đối với đứa con nhỏ không hiểu chuyện này, hắn vẫn còn khá kiên nhẫn.
"Ừm, ốm mấy ngày mà đã nhẹ đi một chút rồi, cằm cũng nhọn ra."
"Con nhớ hoàng a mã à?"
Hoằng Trú sữa hô hô nói: "Nhớ, ngạch nương nói núi không đến thì ta đi, ta đi gặp núi là được."
"Hoàng a mã bận rộn, không có thời gian chơi với con, nên con vất vả chút, đến chơi với hoàng a mã vậy."
Đại bàn quất mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói ra được chữ nào. Hoằng Trú thấy thế liền nói: "Hoàng a mã muốn nói gì à, nhi thần không nghe thấy. Ngạch nương nói Hoằng Trú còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng chưa hiểu. Cái gì cũng đều hỏi, nếu không sẽ thẹn vì không dám hỏi đó."
Tô Bồi Thịnh nói: "Năm đại ca, không được dùng từ này đối với hoàng thượng."
Hoằng Trú ngây thơ ngẩng đầu lên hỏi: "Vì sao vậy, ngạch nương vẫn nói thế mà? Còn có trong cung có phải có vị Tô phi nương nương không? Sao nhi thần chưa từng thấy vậy?"
Vừa nghe đến Tô phi, Tường Vi sợ hãi đến mức lập tức quỳ xuống, vừa dập đầu vừa hoảng hốt cầu xin tha tội: "Xin hoàng thượng thứ tội, năm đại ca còn nhỏ, nghe nhầm ở đâu, xin hoàng thượng thứ tội."
Tô Bồi Thịnh cũng hoang mang, năm đại ca nghe được chuyện này ở đâu, hoàng thượng trước giờ chưa từng phong vị Tô phi nào.
"Năm đại ca nói, chắc là chỉ phi tần của tiên đế, hiện tại đã xuất gia, mẹ đẻ của Quả Quận Vương?"
Hoằng Trú nghe không hiểu, Quả Quận Vương là ai, rồi còn xuất gia là sao, nhưng nó phân biệt rõ tiên đế là ai, bèn thản nhiên giải thích: "Ngạch nương nói là Tô phi của hoàng a mã, người nằm trong tim của hoàng a mã, ngay sau lưng."
"Hoàng a mã, vị trong tim sau lưng là gì vậy?"
"Năm đại ca..."
Không đợi Tường Vi nói hết câu, ánh mắt lạnh lùng của đại bàn quất đã đổ dồn về phía nàng.
Tường Vi lập tức rùng mình, không dám nói thêm lời nào nữa.
Trong lòng oán thán nương nương không lựa lời, cái gì cũng dám nói. Năm đại ca còn bé chưa hiểu chuyện thì thôi, nhưng nương nương cũng không hiểu chuyện sao?
Tô Bồi Thịnh lúc này đã nghe hiểu, không ngờ câu đó lại chỉ hắn...
"Hoàng thượng...chuyện này bắt đầu từ đâu vậy trời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận