Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 172: Không cái này tiền lệ (length: 8649)

Linh Lan hiểu hiểu không hiểu gật đầu, hoàng thượng đồng ý đương nhiên tốt, nhưng chuyện này đối với các nàng có chỗ tốt gì chứ?
Nếu lão gia còn tại vị trí hàng dệt kim ở Tô Châu, có thể nói còn có thể kiếm chút chút, nhưng Tri châu Thông Châu thì không thể chia chác gì được!
Nghĩ đến đây, Linh Lan trực tiếp đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, "Chỉ là nô tỳ không hiểu, nương nương vì sao muốn cùng hoàng thượng nói những điều này."
"Dù sao cũng là chuyện triều đình, để những kẻ trong lòng có quỷ biết, nô tỳ lo ngài vì vậy mà bị trách phạt."
Tôn Diệu Thanh nói, "Trong phòng trừ ngươi cùng Tô Bồi Thịnh liền không có ai khác, không có hoàng thượng cho phép, Tô Bồi Thịnh không dám nói ra."
"Về phần chỗ hoàng thượng, chỉ cần bản cung nói ra suy nghĩ cùng hắn không hẹn mà hợp, hắn sẽ không thực sự trách tội bản cung."
"Đã quyền lực trong tay hắn có thể chia cho các thần tử kia, vậy tại sao không thể chia cho bản cung, người ở bên gối hắn?"
"Ít nhất mặc kệ nguyện thừa nhận hay không, vinh nhục của hắn chính là vinh nhục của bản cung."
Linh Lan nói, "Nói như vậy hình như cũng đúng, quyền thế của các nương nương đều là từ sự sủng ái của hoàng thượng mà ra."
"Hoàng thượng nếu không cao hứng, cái gì vị phân, cung quyền, rất nhanh liền có thể tan thành mây khói."
Tôn Diệu Thanh cười nói, "Cho nên nữ nhân phải có lực lượng của mình, ta đã gả cho hoàng đế, vậy tại sao không dùng cái bùa hộ thân tốt này?"
"Coi như là cáo mượn oai hùm, thì cũng cần hắn đứng ra trước. Nếu bản cung không vào cung, hoặc là vào cung không được sủng ái, mấy món mật đường trai đó có thể bán được giá tốt thế này không?"
"Những hoàng thân quốc thích, vương công đại thần đó, lẽ nào sẽ cam chịu thiệt thòi này?"
"Vốn dĩ để ca ca tẩu tẩu đi Thục Trung mưu một chức quan là muốn chờ cấm hải vừa mở, dùng thân phận một phương chủ quan làm một ít chiến tích."
"Như vậy ba năm năm trôi qua, ca ca vừa có thể tránh xa chuyện Niên Canh Nghiêu, lại có thể cho Tôn gia mưu một con đường."
"Ai ngờ hoàng thượng lại muốn hắn đi làm Tri châu Thông Châu, chuyện chỉ thành được một nửa, nửa còn lại chỉ có thể tìm cách khác."
Linh Lan cảm thấy nương nương chính là nương nương, so với một nô tỳ như nàng thông minh hơn nhiều. Sau khi vào cung tầm mắt, chí khí, đều không hề tầm thường.
Nghĩ đến trước khi vào cung, những điều ma ma dạy dỗ, còn có phu nhân dặn dò tận tình đối với nàng và Tường Vi.
Nói cung quy nghiêm khắc, sơ ý một chút sẽ lo lắng tính mạng, lỡ một chút là tai họa gia tộc.
Dặn nàng và Tường Vi sau khi vào cung, nhất định phải thường xuyên ở bên cạnh nhắc nhở nương nương, ghi nhớ kỹ khuôn phép.
Nên trồng hoa, bớt trồng gai, người khác không trêu chọc thì các nàng cũng đừng tùy tiện đắc tội ai.
Nhưng sau khi tiến cung nương nương sống còn tự tại hơn so với ở Tôn gia, lúc tâm tình không tốt, ngay cả hoàng thượng cũng bị nương nương cho sắc mặt xem.
Hoàng thượng có tức giận, cũng luyến tiếc trách phạt nương nương, mà sau khi hết giận, lại càng thêm sủng ái so với trước.
Linh Lan cảm thấy, hoàng thượng đúng là hoàng thượng, yêu thích đều bất thường như vậy.
Đồng thời, nàng càng thêm bội phục Tôn Diệu Thanh. Cho dù là Hoa phi, có lẽ cũng không dám ở chung với hoàng thượng như vậy.
* Đại bàn quất đi dưới bóng cây, thưởng thức cảnh Viên Minh viên, chậm rãi đi về phía Thư viện Bích Đồng.
Vừa rồi ở Trường Xuân tiên quán, hắn liền thấy sắc mặt Tô Bồi Thịnh khẽ thay đổi, biết trong lòng hắn nghi ngờ, bèn chắp hai tay sau lưng nói, "Ngươi có phải cảm thấy, trẫm không nên nói nhiều với thành phi tần. Còn đầy nghi vấn, thành tần chủ động nhắc tới chuyện triều chính, trẫm cũng không tức giận."
Tô Bồi Thịnh khom người, cười nói, "Nô tài không dám, ngài là hoàng thượng, ngài muốn cùng ai nói gì, trò chuyện gì. Chỉ cần ngài vui vẻ, đều được."
"Thành tần nương nương chắc cũng cho là như thế."
Đại bàn quất nheo mắt cười hai tiếng, cũng không nói đúng hay sai.
Trong cung người nói chuyện dễ nghe rất nhiều, nhưng cũng không sánh bằng Tô Bồi Thịnh nói ngọt, nói vào lòng hắn.
Chỉ là chuyện trong lòng, dù Tô Bồi Thịnh là tâm phúc nhiều năm của hắn, hắn cũng không thể để Tô Bồi Thịnh biết.
Thành tần không giấu được tâm sự, muốn gì đều không gạt được hắn. Dù sau này có tâm tư lớn hơn, cũng không làm ra chuyện gì lớn được.
Không giống người khác, ngoài miệng nói trung thành tuyệt đối. Nguyện làm chó săn cho hắn, lên núi đao, xuống biển lửa, trong lòng ai biết họ đang nghĩ gì.
Đợi đến khi cấm hải Nam Dương mở ra, trừ bỏ các cục hàng dệt, lò sứ, Trà sơn, các loại ở địa phương, thương nhân của nội vụ phủ cũng sẽ thêm vào.
Thành tần cùng hắn nhắc đến chuyện này, hẳn cũng là nhắm vào ý buôn bán trên biển. Nàng có 3 phần cổ phần mật đường trai, tranh được bao nhiêu thì cũng có một phần của hắn.
Việc trưng đinh vào ruộng để phổ biến cả nước trở thành luật, theo tình hình hiện tại, ít nhất còn cần ba mươi năm nữa. (Trong lịch sử là như vậy, có nơi đến khi Càn Long về già mới xong.) Trong khoảng thời gian này mâu thuẫn chồng chất, nước xa không cứu được lửa gần, hắn không thể không tìm biện pháp khác.
Mà cái tâm sự này, chỉ có Tôn Diệu Thanh là hiểu hắn nhất. Tuy khả năng cao là vì nàng không muốn chịu thiệt, nhưng chỉ cần có thể khai nguồn, xa xỉ chút cũng không sao.
Ngược lại số tiền Tôn Diệu Thanh tiêu, nàng đều kiếm lại được cả, Đại bàn quất tự an ủi mình.
* Từ sau cái hôm Hoa phi ở trước mặt Thẩm Mi Trang cùng Kính tần quyến rũ hắn, Đại bàn quất kiêng kỵ thân thể mình vẫn chưa khỏe hẳn, không chịu đi đến chỗ nàng nữa, nàng cũng được dịp thoải mái.
Tuy rời hậu cung đến Viên Minh viên nghỉ mát, nhưng công việc ở cung, vẫn không ít, thậm chí còn nhiều hơn ở trong cung.
Thẩm Mi Trang ở bên ngoài trướng nhỏ, chịu đựng cánh tay mỏi nhừ, chép lại sổ sách năm trước.
Ở đầu trướng, Hoa phi nghiêng người dựa vào sập, cầm một cái quạt hoa, lật từng tờ từng tờ các quy định Thẩm Mi Trang và Kính tần đã soạn.
Tụng Chi và Chu Ninh Hải đứng một bên, chờ phân phó.
Sau khi xem, Hoa phi chậm rãi nói, "Chương trình của Thẩm quý nhân này nhìn lướt qua cũng viết không tệ. Bản cung không xem kỹ, nếu có gì không ổn lại nói tỉ mỉ với ngươi sau."
Thẩm Mi Trang thả bút lông trong tay, hướng Hoa phi khom người, "Dạ, thần thiếp hiểu rồi."
"Cuốn sổ sách này đã chép xong rồi, mời nương nương xem qua."
Nói xong, Thẩm Mi Trang cầm một chồng giấy mình đã viết, rất cung kính đi lên đưa.
Tụng Chi sau khi nhận lấy mang đến trước mặt Hoa phi, Hoa phi cũng không nhận mà chỉ nhìn qua rồi nói, "Chữ Thẩm quý nhân so với lúc mới vào cung, đã tốt hơn nhiều rồi. Cũng phải, mỗi ngày làm nhiều sổ sách như vậy, ít thì cũng vài vạn chữ. Coi như là đầu heo, cũng có thể luyện thành tượng gỗ."
"Ngươi nên cảm ơn bản cung, nếu không phải mấy ngày này bản cung dạy dỗ, thì sao có ngươi ngày hôm nay."
Đối diện với bộ dáng ra vẻ này của Hoa phi, Thẩm Mi Trang cảm thấy vô cùng uất ức. Trong lòng nhịn không được trách móc Đại bàn quất nhỏ nhen, nếu vị phân nàng có thể cao hơn một chút, cũng không đến mức cứ bị Hoa phi đem ra làm nhục.
Nhưng trong lòng không vui thì cũng phải nhẫn. Nàng cùng Hoa phi tuy bây giờ là đối thủ, nhưng sau này cũng chưa chắc không có khả năng hợp tác.
Chỉ là Hoa phi như vậy, hợp tác với nàng không khác nào đang mưu da với hổ.
Thẩm Mi Trang chỉ có thể nói, "Dạ, thần thiếp đa tạ nương nương chỉ điểm. Trong khoảng thời gian này thần thiếp sao chép sổ sách trong cung, thần thiếp học được không ít thứ, quen thuộc với lệ cũ trong cung rồi, khi quản việc sẽ không xảy ra sai sót."
Hoa phi nói, "Thẩm quý nhân có thể hiểu được khổ tâm của bản cung, bản cung thật sự rất vui mừng."
"Trong tần phi, ngươi dù gì vẫn còn là người mới, lại chỉ là một quý nhân nhỏ bé. Hàm Phúc cung ngươi còn chưa làm chủ được, bản cung nếu giao việc tần phi liên quan cho ngươi làm, khó tránh khỏi không làm người ta tâm phục khẩu phục."
"Ngươi nên thông cảm cho sự khó xử của bản cung, rốt cuộc trước nay Đại Thanh nhiều năm như vậy, liền chưa có tiền lệ quý nhân quản lý việc nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận