Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chân Hoàn Truyện: Tất Cả Mọi Người Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 242: Như cô (length: 8264)

Lưu Ly nghe vậy, lông mày lập tức giãn ra. Nàng liền biết, chính mình nương nương không phải là người dễ nuốt giận.
Hoàng thượng ngày thường chọc vào đầu nương nương, các nàng nương nương đều muốn đáp lễ một hai. Trương Đình Ngọc đám người chẳng qua chỉ là thần tử, còn có thể hơn được hoàng thượng sao?
Cũng không biết, nương nương chuẩn bị thu thập bọn hắn như thế nào.
Lưu Ly kìm nén không được sự hiếu kỳ trong lòng, vội vàng hỏi, "Nương nương, người chuẩn bị giáo huấn bọn hắn như thế nào?"
"Nô tỳ cảm thấy, bọn hắn tính toán thanh danh của hoàng thượng như vậy, liền nên thật tốt nhắc nhở hoàng thượng, đừng giữ lại những tiểu nhân này bên người."
Linh Lan thốt lên liền nói, "Không ổn, chuyện trong ngự tiền, không có hoàng thượng phân phó liền tiết lộ ra ngoài, còn lệch để nương nương biết."
"Đây chẳng phải rõ ràng nói cho hoàng thượng, trong điện Dưỡng Tâm có người của Trữ Tú cung chúng ta sao? Đến lúc đó Tiểu Kim Tử giấu kín đến đâu cũng không tránh khỏi từng tầng từng lớp kiểm tra."
Lưu Ly thất vọng nói, "Vậy chẳng phải nương nương chỉ có thể giả bộ như không biết, cũng không thể thổi gió bên gối cho hoàng thượng!"
Linh Lan khuyên nhủ, "Nương nương nghĩ lại, đừng vì nhỏ mất lớn, làm mấy chuyện không đáng vì những tiểu nhân này."
Vào cung lâu như vậy, Linh Lan cũng càng phát ổn trọng. So với vẻ ngây thơ khi mới vào cung, giờ nàng nội liễm trầm ổn hơn, càng ngày càng giống dáng vẻ của Đại cung nữ.
Người ai cũng sẽ trưởng thành, Tôn Diệu Thanh cảm thấy điều này cũng không có gì không tốt.
"Ngươi nói rất có lý, bất quá nếu chuyện này, là chính Trương Đình Ngọc bọn hắn để lộ ra, gây ồn ào lên thì sao?"
Linh Lan cùng Lưu Ly không hiểu, "Chuyện ngự tiền bàn luận, dù Trương Đình Ngọc bọn hắn có xuẩn đến đâu, cũng sẽ không chủ động tuyên dương chứ?"
"Có thể làm được vị trí này, kín miệng là nhất định."
Tôn Diệu Thanh nói, "Hữu tâm tính vô tâm, có gì không thể, vả lại chuyện này cũng không phải chuyện gì tuyệt mật."
"Các ngươi đưa lỗ tai lại đây!"
Lưu Ly và Linh Lan đưa lỗ tai tới, nghe Tôn Diệu Thanh nói những điều kia, trên mặt đều nổi lên hồng hà, lại không nhịn được gật đầu tán đồng.
Hai người càng nghe, trên mặt càng hiện lên vẻ nham hiểm, còn thỉnh thoảng đưa ra ý kiến của mình.
Ba người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng cũng có kết quả.
Trong ánh mắt Linh Lan lộ ra vẻ âm hiểm, đắc ý nói, "Vậy nô tỳ sẽ truyền lời cho cữu lão gia, để hắn phái người dán mắt thật kỹ."
* Kinh thành xem như trung tâm chính trị văn hóa, ngoài tầng lớp quyền quý nhiều vô số kể, ngành giải trí cũng tương đối phát triển.
Tuy triều đình có lệnh, quan viên không được phép áp kỹ, không chỉ là ngủ cùng, mà ngay cả ngồi cùng bàn bưng trà rót nước nói mấy câu cũng không được.
Một khi bị tuần thành ngự sử phát hiện, theo luật Đại Thanh sẽ bị trượng trách sáu mươi. Chỉ có điều phép tắc chẳng qua là hình thức, trên có chính sách dưới có đối sách.
Ít nhất kiệu cộ lui tới trong tám ngõ hẻm, gần như đều là vương công quý tộc, văn võ bá quan.
Áp kỹ cần phải che đậy, còn như cô (thỏ gia) thì hợp pháp hợp quy, không gì phải kiêng kỵ.
Kiệu của Trần phủ dừng ở một trạch viện bên ngoài thành, dạo gần đây hắn bao trọn một ca quán có tiếng từ bên ngoài đến, là Bách Nhạc ban đang treo bảng diễn hí khúc Côn khúc, đào quế quan.
Trước mắt chính là lúc người người yêu mến không buông tay. Bận rộn phía sau, đến đây uống chút rượu, nghe một khúc "Quý phi say rượu", những phiền não trên triều đường, cũng đều tan thành mây khói.
Quế Quan mặc đồ hóa trang, trên mặt không tô vẽ dày đặc như trên đài, chỉ nhàn nhạt thoa một lớp son phấn. Ánh mắt lưu chuyển, tư thái uyển chuyển, hoàn toàn không có dáng vẻ của nam nhi.
Nếu không phải trước ngực bằng phẳng, còn thực sự khiến người không phân biệt được hắn là nam hay nữ.
"Biển ~~~ đảo ~~~ băng ~ vòng ~ ban đầu ~ chuyển ~ nhảy ~ gặp ~~~ ngọc ~ thỏ ~~~ ngọc ~ thỏ ~~ lại ~ chuyển ~ đông ~ thăng."
Trần lão gia một hơi uống cạn rượu mạnh trong chén, cao hứng vỗ tay hai lần, hô lớn một tiếng "hay".
Quế Quan thấy người kia quá thẳng thắn, đặt quạt xếp trong tay qua một bên, "Không hát, không hát nữa, lão gia mấy ngày mới tới một lần xem như vậy thôi. Không nghĩ rằng người trong lòng không có ở đây, không biết lại bị thả vào chỗ hồ ly tinh nào rồi."
Trần lão gia vội nói, "Ngươi là tâm can của ta, ta cả người cả trái tim đều đặt ở chỗ ngươi, làm gì có người khác!"
Quế Quan hờn dỗi nói, "Lời ngon tiếng ngọt."
"Lão gia chẳng qua nói cho dễ nghe, lừa ta thôi. Hôm nay cổ họng khó chịu, vừa hát đến khúc 'lại chuyển đông thăng', không cẩn thận hát sai âm."
"Lão gia nghe kịch nhất là sành sỏi, thính lực hơn người, nhất định sẽ không nghe ra được. Có thể thấy người tuy đến, nhưng tâm đã sớm bay đi rồi."
Trần lão gia thấy bị nói vậy liền nói, "Nào có chuyện đó, chỉ vì công vụ bận rộn, mà phía trên lại là kẻ khắc nghiệt, nên mới lạnh nhạt với ngươi."
"Ta vừa rảnh liền lập tức đến ngay đó thôi?"
Quế Quan cười lạnh một tiếng, không buông tha nói, "Các ngươi làm quan, chỉ biết lấy công vụ làm lý do."
"Đừng tưởng ta không biết, nha môn quay mặt ra nam, có lý mà không có tiền thì đừng hòng vào. Trước kia lang bạt kỳ hồ diễn xướng khắp nơi, ta thấy nhiều rồi."
"Có tên làm quan nào mà không cao giường gối êm, vinh hoa phú quý, hô phong hoán vũ. Ai mà thật sự dồn tâm sức vào công vụ? Nếu không vì tiền tài, hà tất phải gian khổ học hành nhiều năm như vậy!"
Trần lão gia bị nói mấy câu cũng không hề buồn bực. Dạng kép hát như Quế Quan, làm sao mà hiểu được chuyện chính trị.
Hắn đường đường là Hộ bộ Thị lang, nếu thực sự so đo với hắn, vậy mới là làm trò hề cho thiên hạ. Huống hồ đây chẳng qua chỉ là lời trong khuê phòng, đang khi ân ái mặn nồng, hắn dỗ dành mấy câu có sao.
Trần lão gia nói, "Quan lại Đại Thanh nhiều như vậy, không phải ai cũng như thế mà. Lão gia ta tuy không phải vị quan thanh liêm gì cho cam, nhưng những việc ta quản, cũng đều nghiêm túc xem xét."
"Nếu không hoàng đế làm sao lại trọng dụng ta, để ta làm đến chức vị này?"
Trần lão gia đắc ý đến râu ria cũng vểnh lên, hắn xưa nay chỉ nhặt những cái có thể nhặt, những thứ không thể đụng vào hắn một hạt bụi cũng không dám mó!
Quế Quan hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói, "Không chừng hoàng thượng là bị các người lừa đấy chứ."
Biểu tình Trần lão gia lập tức nghiêm túc lại, "Câm miệng, những lời này cũng dám nói lung tung!"
Quế Quan thấy vậy liền mềm mỏng xuống, cười nói, "Lão gia, người bớt giận, đừng chấp nhặt với ta."
Thấy Quế Quan dịu dàng, Trần lão gia mới lại tươi cười, biến thành bộ dạng háo sắc vừa rồi.
"Mấy ngày không tới, thương tích trên người ngươi hẳn là đã khỏi hẳn, hôm nay lão gia sẽ cùng ngươi chơi trò mới."
Nói xong, Trần lão gia ôm lấy thân thể Quế Quan, liền muốn đi lên giường. Trong mắt Quế Quan thoáng hiện lên một chút chán ghét, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn dấu vết, giơ tay ngăn cản người trước mắt.
"Lão gia vừa đến đã muốn những thứ đó, vết thương kia còn chưa lành hẳn đâu, không biết đau lòng gì hết!"
Trần lão gia nói, "Hôm nay lão gia đau lòng ngươi được không, lát nữa chú ý một chút là được."
Nói xong kéo người định vào trong, Quế Quan cứ hết lần này tới lần khác không chịu, "Người bây giờ nói như vậy, lát nữa lại thay đổi một người, ta mới không mắc mưu!"
Trần lão gia nói, "Vậy ngươi muốn cái gì, sáng mai lão gia sẽ cho người mang đến cho ngươi!"
Quế Quan cười nói, "Nghe nói mấy phu nhân trong kinh giờ đang thịnh hành một thứ gọi là nước hoa, ta cũng muốn, lão gia có lấy được không?"
Trần lão gia vừa nghe, cả người đều khó chịu, cũng chẳng còn tâm tư làm việc khác. Cũng chỉ vì thứ này, người vợ cả ở nhà đến giờ vẫn còn làm ầm ĩ với hắn đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận