Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 62: Đối sư nương ra tay

**Chương 62: Ra tay với sư nương**
"Mấy kẻ chính đạo này so với ma đạo còn ác độc hơn nhiều, toàn là hạng người trộm gà bắt chó."
Hàn Phong nhịn không được buông lời chửi rủa.
Ban đầu hắn nghĩ, coi như mô phỏng nhân sinh thất bại, có thể thu được công pháp tu luyện thần thức từ Chính Khí Tông cũng xem như không tệ.
Nhưng không ngờ Chính Khí Tông lại ác độc như vậy, khảo nghiệm hai năm, hắn vẫn chưa đạt được công pháp mong muốn.
Chính Khí Tông còn nói nếu khảo nghiệm thêm ba năm nữa, mới cân nhắc giao công pháp tu luyện thần thức cho Hàn Phong.
Trong lòng Hàn Phong hiểu rõ, dù cho qua ba năm nữa, Chính Khí Tông này cũng không có khả năng đem công pháp tu luyện thần thức dạy cho chính mình.
Đáng ghét nhất vẫn là thủ đoạn của Chính Khí Tông, nói không giao hắn cho Tư Đồ Trường Không.
Bí mật đã sớm hoàn thành giao dịch với Tư Đồ Trường Không, đem Hàn Phong bán đi với giá cả thích hợp nhất.
Hàn Phong cảm thấy sau này phải cẩn thận với những tông môn chính đạo này.
Bởi vì thường thường những kẻ làm việc tàn nhẫn nhất lại chính là những tông môn chính đạo, còn làm bộ dáng vẻ "người hiền lành".
Đúng là tự mình bị bán đi, còn đang vì người ta kiếm tiền.
"Đã không thể chạy trốn, tạm thời quay về tông môn trước, xem thử có thể xoay sở giữa hai người bọn họ hay không."
Hàn Phong tiến hành mô phỏng nhân sinh nhiều lần, đều không thể chạy thoát khỏi Tư Đồ Trường Không.
Cũng đồng nghĩa với việc con đường chạy trốn không khả thi.
Có khả năng Tư Đồ Trường Không mặc kệ cho Hàn Phong rời đi, là do có tự tin tuyệt đối rằng hắn không trốn thoát được.
Hắn chỉ có thể nghĩ ra những đường khác, may ra có thể thoát khỏi Tư Đồ Trường Không.
Ngoại trừ lần mô phỏng nhân sinh trước không thu được công pháp của Chính Khí Tông.
Những lần mô phỏng nhân sinh kết thúc còn lại, Hàn Phong đều thu được không ít lợi ích.
Hắn trả lại linh thất thượng phẩm của khách sạn, hướng về Hoàng Phong Cốc mà đi.
Hàn Phong vừa về đến cổng động phủ, liền thấy một nữ tử có dung mạo tuyệt trần.
Nữ tử mặc một bộ váy áo mỏng màu lam, bên trong váy áo mặc một bộ đai đeo màu lam, giữ lại nét xuân sắc tươi đẹp.
Vòng eo thon thả mềm mại, cặp đùi trắng nõn thon dài.
Chỉ một cái nhăn mày một nụ cười, cũng đủ thể hiện mị thái.
"Ngũ sư tỷ, sao tỷ lại ở chỗ ta?" Hàn Phong chủ động hỏi.
"Ta là nghe mệnh lệnh của sư nương, ở đây đợi ngươi trở về, xem ngươi có làm chuyện gì ngốc nghếch không." Hồ Oánh Oánh cười càng thêm xinh đẹp.
"Đợi ta làm gì? Ta bất quá chỉ ra ngoài một chuyến mà thôi."
"Sư đệ quả nhiên rất cẩn thận, nói chuyện đều là giọt nước không lọt."
Đai đeo màu lam trên vai Hồ Oánh Oánh trượt xuống, lộ ra làn da nhẵn nhụi trắng như tuyết cùng mảng lớn xuân sắc.
Đôi mắt đẹp tràn đầy kiều mị, tựa như biết nói chuyện.
"Ta vẫn không hiểu lời sư tỷ nói, nếu không có chuyện gì, xin mời sư tỷ rời đi."
Hàn Phong trực tiếp muốn đi vào bên trong động phủ, hắn không có thời gian dây dưa với Hồ Oánh Oánh.
Trước mắt Hồ Oánh Oánh hẳn là vẫn chưa hết hy vọng, còn muốn dụ dỗ chính mình.
Lần này ngược lại nàng thông minh, không sử dụng mị thuật, chỉ dùng ưu thế thân thể của mình.
Nhưng cũng không có tác dụng gì với Hàn Phong, hắn biết rõ mục đích của Hồ Oánh Oánh.
"Đúng là không hiểu phong tình!" Hồ Oánh Oánh dùng sức dậm chân ngọc, tức giận nói: "Sư nương bảo ta đến nói với ngươi, Tư Đồ Trường Không đã coi trọng ngươi."
"Chờ thương thế của hắn khôi phục, liền sẽ đoạt xá ngươi, sư nương còn bảo ta nói cho ngươi, ngươi tốt nhất nên chạy trốn, cứ như thế không có ích lợi gì."
"Vì sao chạy trốn không được?" Hàn Phong hỏi.
"Đây cũng là điều sư nương muốn ta nói cho ngươi biết, khi ngươi rời Hoàng Phong Cốc không phải luôn cảm thấy có người theo dõi ngươi, nhưng lại không tìm thấy người đó, là bởi vì kẻ theo dõi ngươi là một cỗ khôi lỗi."
"Cỗ khôi lỗi này không có sức chiến đấu cụ thể, nhưng có năng lực theo dõi cùng ẩn nấp vô cùng cường đại, chỉ cần ngươi không rời khỏi Thiên Nam, ngươi đi đâu cũng sẽ bị theo dõi."
Nghe Hàn Phong hỏi, Hồ Oánh Oánh vui vẻ nói hết ra.
Lúc này, nàng vẫn không phát hiện ra mình đã bị Hàn Phong dẫn dắt.
"Thì ra là vậy."
Hàn Phong hơi nheo mắt lại.
Thảo nào hắn không tìm được kẻ theo dõi là ai.
Hóa ra kẻ theo dõi mình không phải người, mà là một cỗ khôi lỗi đặc thù.
Loại Nguyên Anh lão quái như Tư Đồ Trường Không này, thủ đoạn quả thực rất nhiều.
Hồ Oánh Oánh khẽ mấp máy môi đỏ, ngay sau đó nói: "Ở chỗ này ta nhắc nhở sư đệ một chút, coi như ngươi biết cỗ khôi lỗi đặc thù kia, tốt nhất cũng đừng ra tay."
"Bởi vì một khi ngươi phá hủy cỗ khôi lỗi kia, Tư Đồ Trường Không sẽ sớm động thủ, khi đó tình cảnh của ngươi sẽ càng thêm nguy hiểm."
"Nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi hẳn là đã rõ ràng tình cảnh của mình, chỉ cần gia nhập Hợp Hoan Tông chúng ta, Tư Đồ Trường Không sẽ chọn người khác."
Nàng đưa dáng người lung linh tinh tế đến, ghé vào bên tai Hàn Phong, nhẹ giọng nói:
"Nếu ngươi bây giờ đáp ứng, sư tỷ sẽ bồi ngươi đi vào, ngươi cứ việc hưởng thụ, sư tỷ sẽ không dùng thuật hái dương bổ âm."
"Không cần, ta muốn về động phủ."
Hàn Phong đẩy thân thể Hồ Oánh Oánh ra, suýt chút nữa khiến Hồ Oánh Oánh lảo đảo ngã xuống.
Chờ Hồ Oánh Oánh ổn định thân hình, Hàn Phong đã trở về động phủ.
Điều này khiến Hồ Oánh Oánh tức giận đến dậm chân ngọc, rất nhanh nàng lại phát hiện không đúng.
"Không được! Sư phụ muốn ta đến thăm dò, ta một câu cũng không dò được, ngược lại đem những chuyện không nên nói đều nói ra."
Hồ Oánh Oánh lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Lần này sau khi trở về, chắc chắn nàng sẽ bị trách phạt.
Khi Hồ Mỹ Ngọc bảo nàng tới, chỉ nói Tư Đồ Trường Không đã quyết định muốn đoạt xá Hàn Phong.
Tạo áp lực lớn cho Hàn Phong, để hắn chủ động đến đáp ứng gia nhập Hợp Hoan Tông.
Như thế, Hồ Mỹ Ngọc mới có thể khống chế Hàn Phong tốt hơn.
Nếu còn có thể, Hồ Oánh Oánh để Hàn Phong lập tức đáp ứng, như thế sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện không cần thiết.
Để nàng không ngờ, nàng đã nói ra toàn bộ bí mật, Hàn Phong vẫn như cũ giống như trước.
Cuối cùng Hồ Oánh Oánh không cam tâm dậm chân ngọc, rời khỏi bên ngoài động phủ của Hàn Phong.
Hàn Phong cũng cảm ứng được Hồ Oánh Oánh đã rời đi.
Hồ Oánh Oánh sở dĩ nghe lời như vậy, bởi vì Hàn Phong đã sử dụng một loại bí thuật của Thiên Cơ Thần Quyết.
Bí thuật này có thể sử dụng với người có thần thức yếu hơn mình rất nhiều, để người đó vô duyên vô cớ trả lời vấn đề mình chất vấn.
"Sư nương này của ta đối với ta không phải bình thường để bụng, xem ra trên người ta có gì đó hấp dẫn nàng."
Hàn Phong phát hiện Hồ Mỹ Ngọc còn gấp gáp hơn cả mình.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Thanh Nguyên Kiếm Điển, công pháp này nếu tu luyện tới cực hạn, có thể vượt cấp giết địch.
Cho dù là đại tông như Hợp Hoan Tông thu được, cũng sẽ xem như công pháp trấn tông.
"Nếu như ta giả ý đáp ứng yêu cầu của Hồ Mỹ Ngọc, trước khi đến Hợp Hoan Tông, tạm thời lật lọng, giết chết hai người bọn họ, có thể bình yên vô sự không?"
Hàn Phong lại nghĩ ra một phương pháp rất tốt.
Trong lần mô phỏng nhân sinh kia, sau khi mình đáp ứng yêu cầu của Hồ Mỹ Ngọc, hai người tạm thời kết thành quan hệ đồng minh.
Trong khoảng thời gian này, Hồ Mỹ Ngọc cùng đệ tử Hồ Oánh Oánh, cùng Hàn Phong song tu.
Trong quá trình song tu, hai người dựa theo ước định ban đầu, không sử dụng thủ pháp Thải Âm Bổ Dương.
Ước định này kéo dài đến khi Hàn Phong tiến vào Hợp Hoan Tông.
Hồ Mỹ Ngọc mới trở mặt, coi Hàn Phong như lô đỉnh.
Hàn Phong có thể ở giữa đường giết chết Hồ Mỹ Ngọc, sau đó không đi Hợp Hoan Tông không được sao.
Đương nhiên, chỉ vậy thôi thì chưa đủ, giết chết Hồ Mỹ Ngọc khẳng định sẽ gặp phải sự trả thù của Hợp Hoan Tông.
Nếu tính cả việc chính mình biến mất, Hợp Hoan Tông sẽ mất đi đối tượng trả thù.
Mình có thể dùng dịch dung mặt nạ, dùng cách ve sầu thoát xác này.
Hợp Hoan Tông không tìm thấy Hàn Phong, rất có thể sẽ hoài nghi Hồ Mỹ Ngọc, có khả năng đã không cẩn thận chết trong tay Tinh Nguyệt Tông.
Hay là thế lực đối địch khác, thừa dịp Hoàng Phong Cốc diệt tông, đến đục nước béo cò.
Dù sao mặc kệ Hợp Hoan Tông có hoài nghi như thế nào, cũng sẽ không hoài nghi một người đã chết từ sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận