Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 213: Yêu Vương Bạch Dạ

**Chương 213: Yêu Vương Bạch Dạ**
Theo những cỏ cây kia biến mất, lộ ra làn da thịt non mịn, óng ánh như nước.
Có một chỗ bị rách khá gần, suýt nữa lộ ra cả mảng thịt trắng nõn nà.
Tô Ngân Nguyệt vội vàng lấy tay che lại, sợ bị Hàn Phong nhìn thấy hết.
Kỳ thật động tác của nàng vẫn chậm một bước, Hàn Phong đã xem hết những gì cần xem.
"Còn nhìn nữa, mau lui ra để ta thay quần áo." Tô Ngân Nguyệt đỏ bừng mặt, hô lớn.
"Không sao, nàng cứ thay trước mặt ta, ta sẽ không ngại." Hàn Phong không hề dời ánh mắt đi.
"Ta để ý!"
"Vậy thì liên quan gì đến ta?"
"..."
Cuối cùng Hàn Phong cũng lui ra ngoài, để Tô Ngân Nguyệt thay xong quần áo.
"Có phải muốn dẫn ta đi đâu chơi không?"
Tô Ngân Nguyệt tính tình vốn hoạt bát, hiếu động, khoảng thời gian bế quan này suýt chút nữa làm nàng u uất đến phát điên.
"Nàng còn già mồm nghĩ đến chuyện ta dẫn nàng đi chơi, vừa rồi nếu không phải ta đến kịp, thì có khi nàng đã không còn trên đời này." Hàn Phong dở khóc dở cười.
"Đó là chuyện vừa rồi, còn bây giờ là bây giờ." Tô Ngân Nguyệt không hề để tâm chút nào.
Hàn Phong không biết nên dùng từ gì để hình dung Tô Ngân Nguyệt, nên nói nàng thần kinh thô, hay là đạo tâm vững vàng.
Bất quá nói chung đều là tốt, có không ít tu sĩ vì canh cánh trong lòng chuyện đã qua, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, cũng không phải là ít.
"Vừa hay ta muốn đi Giang Lăng Châu, nàng đi cùng ta." Hàn Phong bất đắc dĩ nói.
"Giang Lăng Châu thì ta biết, là nơi phồn hoa nhất của phàm nhân vương triều ở thiên Nam, có rất nhiều chỗ chơi hay." Tô Ngân Nguyệt vui vẻ ra mặt.
"Ta nói trước với các ngươi, đến Giang Lăng Châu không phải để du ngoạn, mà là để xử lý Ma tộc chiếm cứ ở đó."
"Biết rồi, biết rồi."
Tô Ngân Nguyệt sớm đã im lặng đến phát chán, còn tích cực gấp mười lần Hàn Phong.
"Đông đông đông!"
Ngay lúc hai người chuẩn bị rời khỏi động phủ, chuông lớn của Hoàng Phong Cốc vang lên chín lần.
Trừ khi Hoàng Phong Cốc xảy ra đại sự, nếu không tuyệt đối sẽ không gõ vang chuông lớn như vậy.
"Kẻ nào to gan lại không biết điều, dám xông vào Hoàng Phong Cốc của ta." Hàn Phong không vui nói.
Ngay cả phân thân của Ma tộc Thánh Tổ đều phải đợi bên ngoài tông, thế mà còn có kẻ dám xông vào Hoàng Phong Cốc.
Lệ Thâm Hải cũng tới bên cạnh Hàn Phong, thở hổn hển nói: "Có một nam tử tóc trắng xông vào tông môn, nói là muốn tìm Tô cô nương, chúng ta bảo hắn chờ một chút, để cho người đi thông tri Tô cô nương."
"Có điều người này không nói đạo lý, trực tiếp phá vỡ Hộ Tông Đại Trận, một ngụm nuốt chửng mười đệ tử thủ vệ của tông ta, chỉ có thủ vệ trưởng lão Nguyên Anh trốn thoát, tên tu sĩ nhân tộc kia hẳn là có tu vi Luyện Hư trở lên."
"Nam tử tóc trắng! Không phải là vị hôn phu kia của ta chứ?"
Tô Ngân Nguyệt không khỏi giật mình trong lòng.
Nàng cảm thấy tám phần là vị hôn phu của mình, nếu không tuyệt đối không có khả năng lặn lội đường xa tới Hoàng Phong Cốc.
"Hiện tại người này ở đâu, dám xông vào Hoàng Phong Cốc của ta, ngay cả Ma tộc Thánh Tổ cũng không có gan này." Hàn Phong lạnh giọng.
Từ sau khi hắn quản lý Hoàng Phong Cốc, rồi dời đến sau Huyền Ma Tông, cơ hồ không có ai dám xông vào.
Nam tử tóc trắng này không chỉ xông vào Hoàng Phong Cốc, mà còn giết chết mười đồ đệ thủ vệ, làm sao Hàn Phong có thể chịu đựng được.
"Không cần dẫn đường, ta ở ngay đây."
Một nam tử tóc trắng xuất hiện trước mặt Hàn Phong, trên người mang theo sát khí lạnh thấu xương.
"Bạch Dạ, sao ngươi lại đến đây?" Tô Ngân Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Ta mà không tới đây, có phải ngươi đã cùng tên Hàn Lão Ma này thành thân rồi không, đợi đến lúc có hài tử thì ta cũng chẳng hay biết."
Bạch Dạ lạnh lùng nói, ánh mắt mang theo sát ý đáng sợ.
Hắn vốn đã rất tức giận, nhìn thấy Hàn Phong và Tô Ngân Nguyệt vai sánh vai, còn từ cùng một động phủ đi ra.
Điều này càng làm Bạch Dạ thêm giận dữ, những suy đoán trong lòng hắn đã hoàn toàn khẳng định.
"Ngươi quản rộng quá rồi đấy, ta thích ở cùng ai thì ở cùng người đó, hôn ước kia là lão tổ của ta định ra, không phải ta quyết định. Hôm nay ngươi đến rất đúng lúc, hôn ước kia coi như hết hiệu lực."
Tô Ngân Nguyệt vốn không thích Bạch Dạ, Bạch Dạ này danh tiếng cũng không tốt đẹp gì.
Mặc dù Bạch Dạ và Tô Ngân Nguyệt sớm có hôn ước, còn chưa đợi Tô Ngân Nguyệt nhập môn làm dâu, hắn đã có rất nhiều tình nhân.
Thậm chí Bạch Dạ còn có mấy đứa con, Tô Ngân Nguyệt cũng chính vì chuyện này mà đến thiên Nam để tránh mặt Bạch Dạ.
Nếu Bạch Dạ biết điều, thì sẽ không đến tìm nàng, đáng tiếc hắn lại không hề biết tự lượng sức mình...
"Ta đường đường là Yêu Vương của Thiên Yêu tông, chỉ có ta không muốn, chứ không có chuyện ta bị từ hôn."
Bạch Dạ phẫn nộ, giáng một chưởng về phía Tô Ngân Nguyệt.
Hắn hạ thủ rất tàn độc, hắn còn coi trọng thanh danh của mình hơn cả Tô Ngân Nguyệt.
Việc Tô Ngân Nguyệt vì một tên tu sĩ Nhân tộc mà cự tuyệt hắn, Bạch Dạ Yêu Vương, tuyệt đối sẽ khiến hắn trở thành trò cười cho toàn Linh Châu.
Bạch Dạ tu vi đã đạt tới Hợp Thể kỳ, làm sao Tô Ngân Nguyệt có thể là đối thủ của hắn.
Mặt Tô Ngân Nguyệt trắng bệch vì sợ hãi, may mà Hàn Phong kịp thời ngăn cản.
"Gian phu của ngươi đã không thể chờ đợi được rồi sao? Vốn ta còn muốn đến lúc đó xử lý ngươi, xem ra bây giờ ngươi đã nôn nóng không thể đợi."
Bạch Dạ nhận ra người ra tay là Hàn Phong, càng thêm phẫn nộ.
"Nơi này không phải Linh Châu, mà là thiên Nam, để ta xem làm sao ta chém giết ngươi." Hàn Phong cũng vô cùng tức giận.
"Đừng tưởng rằng ngươi đánh bại Vũ Văn Thuật và Chư Cát Yên Nhiên, thì đã coi mình là vô địch thiên hạ, hai người bọn họ ở Luyện Hư kỳ là rất mạnh, nhưng ở trước mặt Hợp Thể kỳ chúng ta thì căn bản không đáng nhắc tới." Bạch Dạ khinh thường nói.
Sáu vị Thánh Tổ của Cự Linh Các đến thiên Nam, mục đích chủ yếu là vì Sinh Mệnh Chi Thụ.
Sinh Mệnh Chi Thụ không chỉ là chí bảo tuyệt đối trong mắt Ma tộc, mà còn là thứ cực kỳ hấp dẫn ở toàn Linh Châu.
Hầu như không ai biết sáu vị Thánh Tổ của Cự Linh Các đã đến thiên Nam, đương nhiên chuyện Hàn Phong chém giết bọn hắn, cũng không ai hay biết.
Nếu Bạch Dạ biết được, chắc chắn sẽ không xem nhẹ Hàn Phong.
Trong lòng Hàn Phong cũng mang theo lửa giận, vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu mạnh nhất.
Hắn tung nắm đấm vàng về phía Bạch Dạ, Bạch Dạ vẫn khinh thường, định dùng tay không ngăn cản.
"Rắc rắc" liên tục những tiếng xương gãy vang lên.
Ngực hắn bị đánh lõm một hố lớn, một cánh tay xương cốt đã hoàn toàn gãy nát.
Bạch Dạ lúc này mới biết mình đã khinh địch, vội vàng ngưng tụ bạch lang pháp tướng của bản thân.
Hắn vừa mới ngưng tụ ra bạch lang pháp tướng, thì một nắm đấm vàng khác đã theo sát mà tới.
Bạch lang pháp tướng trực tiếp vỡ nát, Bạch Dạ phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trở nên vô cùng uể oải.
Nắm đấm vàng của Hàn Phong thực sự quá lợi hại, hắn căn bản không thể ngăn cản.
Bạch Dạ không còn cách nào khác, đành khôi phục lại chân thân bạch lang, như vậy có thể làm tăng cường độ thân thể lên gấp nhiều lần.
Nhưng cho dù như vậy, Bạch Dạ cũng chỉ là bớt đau đớn khi bị đánh, căn bản không có bất luận cái gì có sức đánh trả.
"Vị đạo hữu này, giữa chúng ta có hiểu lầm gì sao!"
Bạch Dạ đã hoàn toàn mất đi vẻ hống hách, bá đạo lúc trước, muốn chủ động cầu hòa.
Hắn cũng đã nhận ra Chư Cát Yên Nhiên và Vũ Văn Thuật không phải yếu, mà là thực lực của Hàn Phong quá mức khủng bố.
"Không có hiểu lầm gì cả, ngươi vừa rồi đã giết mười mấy đệ tử của tông ta, ngươi phải đền mạng."
Hàn Phong không có ý định dừng tay, liên tục vung nắm đấm vàng về phía Bạch Dạ.
Chân thân bạch lang của Bạch Dạ đã không còn chỗ nào lành lặn, trên người xương cốt phần lớn đều bị Hàn Phong đánh nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận