Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 474: không thành đế, rất khó an toàn

Chương 474: Không thành đế, rất khó an toàn
"Ai?"
Tam Nhãn Tiên Vương lập tức cảnh giác nói.
Với tu vi của hắn nhưng không hề p·h·át giác được, trong phòng đột nhiên lại thêm một người.
Có thể thấy tu vi của người tới nếu không cao hơn hắn, thì ắt hẳn phải đặc biệt am hiểu ẩn nấp chi t·h·u·ậ·t.
Một nam t·ử áo xanh có dáng dấp phổ thông, từ chỗ ẩn nấp trong phòng bước ra.
Nam t·ử mặc áo xanh này chính là Hàn Phong, mặt mũi của hắn đã được dịch dung qua.
Vốn dĩ Tam Nhãn Tiên Vương chắc chắn là một n·gười c·hết, Hàn Phong có dịch dung hay không cũng không quan trọng.
Nhưng cẩn t·h·ậ·n một chút luôn luôn tốt, vạn nhất Tam Nhãn Tiên Vương có t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n truyền tin đặc t·h·ù nào đó, rồi truyền đến chỗ Cửu t·h·i·ê·n Nữ Đế thì sẽ không tốt.
Cừu đ·ị·c·h của Hàn Phong thực sự quá nhiều, nguy hiểm được coi là ở khắp mọi nơi.
Người khác là không thành đế, chung quy là sâu kiến.
Còn Hàn Phong là không thành đế, rất khó có được an toàn.
Kỳ thật, hắn thành đế rồi cũng chưa chắc đã an toàn, bởi hắn đã đắc tội với Đạo Nhất Tiên Đế cùng Chúa Tể không c·hết của Minh Hải là Minh Tổ.
"Ta và đạo hữu dường như không hề quen biết, ngươi xuất hiện như vậy trong phòng ta, có phải đã quá đường đột rồi không." Tam Nhãn Tiên Vương nói.
"Ta thì lại cảm thấy không hề đường đột chút nào, ta tới là để g·iết ngươi, chẳng lẽ còn phải kh·á·c·h khí với ngươi sao?"
Hàn Phong thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tam Nhãn Tiên Vương, cười nói tiếp: "Tam Nhãn Tiên Vương thật biết hưởng thụ, cái g·i·ư·ờ·n·g lớn này không chỉ rất mềm, mà còn lớn vô cùng, e là nằm mười mấy người ở bên cạnh, cũng không thành vấn đề."
"Lớn m·ậ·t, Thanh Nguyên Thành ta không phải ai muốn giương oai thì giương oai, ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời đi, nếu không t·h·i·ê·n Tuyền Tiên Quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu." Lý Bất Phàm chính nghĩa lẫm nhiên nói.
"Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, “Đại nhân” trong m·i·ệ·n·g ngươi còn chưa lên tiếng, ngươi ở đó mà sủa bậy cái gì."
Âm thanh của Hàn Phong trở nên băng hàn: "Vừa rồi ta thấy Tam Nhãn Tiên Vương uy h·iếp ngươi, bắt ngươi giao con gái và thê t·ử của mình ra, ta còn cảm thấy ngươi có chút đáng thương."
"Hiện tại xem ra người đáng thương ắt có chỗ đáng h·ậ·n, đã ngươi t·h·í·c·h ra mặt như vậy, thì ngươi hãy là kẻ đầu tiên đi c·hết đi."
Trên tay hắn xuất hiện một đoàn ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa màu vàng vừa mới xuất hiện, nhiệt độ xung quanh bất chợt tăng cao.
"Thái Dương Tinh Hỏa!"
Con ngươi của Tam Nhãn Tiên Vương hơi co rút lại.
Ngọn lửa màu vàng nhẹ nhàng bay về phía Lý Bất Phàm, Lý Bất Phàm muốn t·r·ố·n tránh nhưng p·h·át hiện bản thân lại không thể động đậy.
"Đại nhân! Cứu m·ạ·n·g!"
Lý Bất Phàm lớn tiếng kêu cứu.
Đối mặt với tiếng kêu cứu của Lý Bất Phàm, Tam Nhãn Tiên Vương tựa như không hề hay biết.
Ngọn lửa màu vàng vừa bén đến Lý Bất Phàm, cả người Lý Bất Phàm liền bốc cháy.
"A a a!!"
Lý Bất Phàm p·h·át ra âm thanh kêu thê lương t·h·ả·m t·h·iết.
Hắn còn chưa kịp giãy dụa mấy lần, đã bị t·h·iêu thành tro t·à·n.
Ngay cả Nguyên Anh và thần hồn bên trong cơ thể cũng không thể may mắn thoát nạn, c·hết trong Thái Dương Tinh Hỏa.
100 mỹ nữ trong phòng thấy cảnh này, t·r·ố·n ở nơi hẻo lánh, r·u·n rẩy lẩy bẩy.
Các nàng hiểu rõ tu vi của người trước mắt này, việc các nàng có thể làm được chỉ có cầu nguyện và an ph·ậ·n thủ thường.
"Các hạ, rốt cuộc muốn làm gì, có thể nói thẳng."
Tam Nhãn Tiên Vương sắc mặt màu vàng đất hỏi.
Vừa rồi hắn đã nghĩ tới đ·á·n·h lén đối phương, thừa dịp bất ngờ đem hắn c·h·é·m g·iết.
Nhưng nhìn thấy Hàn Phong lấy ra Thái Dương Tinh Hỏa, Tam Nhãn Tiên Vương triệt để bỏ cuộc.
Thực lực của người trước mắt mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu chính diện đối chiến, Tam Nhãn Tiên Vương cảm thấy tỷ lệ thắng của mình gần như bằng không.
"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết nội tình của Quảng Lăng Tiên Vương, còn có chuyện của Cửu t·h·i·ê·n Nữ Đế, ta có thể suy xét mà buông tha ngươi." Hàn Phong lạnh lùng nói.
"Nội tình của Quảng Lăng Tiên Vương, ta làm việc dưới trướng hắn nên biết không ít, còn về Cửu t·h·i·ê·n Nữ Đế ta hoàn toàn không biết gì cả, loại chuyện cấp bậc Tiên Đế này, một Tiên Vương như ta làm sao có thể nhúng tay vào loại tranh đấu này." Tam Nhãn Tiên Vương giải t·h·í·c·h.
"Ta nói cho ngươi biết, sự nhẫn nại của ta có giới hạn, ngươi tốt nhất đừng quá ph·ậ·n, nếu ta đã hỏi ngươi, khẳng định là biết một chút manh mối."
Hàn Phong phóng xuất ra khí tức cường đại, khiến Tam Nhãn Tiên Vương cảm thấy vô cùng áp lực.
Tam Nhãn Tiên Vương tựa hồ thỏa hiệp: "Vậy ta nói trước về Quảng Lăng Tiên Vương, Quảng Lăng Tiên Vương là một vị thủ hạ của t·h·i·ê·n Tuyền Nữ Đế, trước kia đi th·e·o t·h·i·ê·n Tuyền Nữ Đế chinh chiến nam bắc."
"Về sau, bởi vì công lao của Quảng Lăng Tiên Vương đủ lớn, liền được phong làm Quảng Lăng Tiên Vương, có được đất phong của riêng mình, Quảng Lăng Tiên Vương một mực rất tốt, đối với tất cả mọi người đều có thể đối xử như nhau."
"Lần này ta xuất hành chính là nhận được m·ệ·n·h lệnh của Quảng Lăng Tiên Vương, là đi tuần s·á·t cẩn thận hoang xa thành, xem xét tình huống gặp tai hoạ ở các Tiên Thành phụ cận Đại Hoang, nếu cần thiết, ta sẽ điều động một số người qua đó hỗ trợ."
Hắn cho rằng Hàn Phong là yêu thú Đại Hoang, không quên nói bổ sung: "Đạo hữu là Yêu Vương trong Đại Hoang, cho là chúng ta Quảng Lăng Tiên Vương muốn nhúng tay vào chuyện của Đại Hoang, điểm này ngươi có thể yên tâm, chúng ta cũng không hề có ác ý, chỉ là hoàn thành nhiệm vụ của Tiên Quốc mà thôi."
"Ngươi nói những lời này rất êm tai, nhưng ta lại không nghe ra được một chút tin tức hữu dụng nào."
Sắc mặt của Hàn Phong trở nên băng hàn, một đạo thanh quang xẹt qua bên phải Tam Nhãn Tiên Vương.
Tam Nhãn Tiên Vương dự cảm được điều chẳng lành, theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng đạo thanh quang này thực sự quá nhanh, trực tiếp c·h·é·m đứt cánh tay phải của hắn.
m·á·u tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ chăn mền tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g mà hai người đang ngồi.
"A a!"
Tam Nhãn Tiên Vương h·é·t thảm một tiếng.
Hắn vội vàng lấy đan dược ra ăn vào, dòng m·á·u phun ra m·ã·n·h l·i·ệ·t mới ngừng chảy.
Sắc mặt Tam Nhãn Tiên Vương trở nên tái nhợt khó coi, thân thể nhịn không được mà r·u·n nhè nhẹ.
Người trước mắt này so với mình tưởng tượng còn cường đại hơn, e rằng Quảng Lăng Tiên Vương đích thân tới cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
"Cơ hội ta đã cho ngươi, lần sau nếu ngươi còn dám l·ừ·a gạt ta, thứ bị gọt đi chính là đầu ngươi." Ánh mắt Hàn Phong lạnh lẽo thấu x·ư·ơ·n·g.
"Ta nói, ta nói."
"Nói cho ta biết, Quảng Lăng Tiên Vương phái ngươi đến Đại Hoang để làm gì?"
Tam Nhãn Tiên Vương vội vàng nói: "Quảng Lăng Tiên Vương không phải bảo ta đến Đại Hoang, mà là bảo ta quan s·á·t các Tiên Thành phụ cận Đại Hoang, xem có cường giả nào xuất hiện hay không?"
"Hắn điều tra những thứ này để làm gì?"
"Cái này ta cũng không biết, tâm tư của Quảng Lăng Tiên Vương rất nặng, không có mấy ai có thể đoán được."
"Vậy ngươi nói cho ta biết Quảng Lăng Tiên Vương có cấu kết với tồn tại sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu không, ngươi làm thủ hạ của hắn, chắc chắn phải biết không ít."
"Biết một chút, Quảng Lăng Tiên Vương dường như từng cấu kết với Minh Tổ, còn hiện tại ta cũng không biết có còn tiếp tục cấu kết nữa không."
"Các ngươi đều biết, vậy mà t·h·i·ê·n Tuyền Nữ Đế vẫn làm ngơ sao?"
"t·h·i·ê·n Tuyền Nữ Đế có can thiệp, nhưng không tìm được chứng cứ xác thực, lại thêm Quảng Lăng Tiên Vương tác chiến anh dũng, chỉ cần người nào từng chiến đấu kề vai sát cánh cùng hắn, đều cảm thấy hắn là một anh hùng chân chính."
"Anh hùng chân chính? Ngươi x·á·c định?"
Hàn Phong không hề tin tưởng.
Trong lần mô phỏng nhân sinh, Quảng Lăng Tiên Vương không chỉ hiến tế một đám người ở hoang xa thành cùng các Tiên Thành, hơn nữa còn hiến tế tất cả yêu thú ở Đại Hoang.
Đây chính là một Ác Ma từ đầu đến đuôi!
Nếu Quảng Lăng Tiên Vương là anh hùng, vậy thì tất cả mọi người tr·ê·n thế giới này đều là anh hùng.
Kỳ thật trước khi tới hắn đã từng nghe ngóng qua, nhưng hắn không tin.
Hàn Phong cảm thấy có thể là Lãnh Hàn Mai nghe ngóng tin tức, nên có khả năng xuất hiện một chút sai sót.
Dù sao không phải tất cả tin tức nghe ngóng được đều là sự thật.
"Đại nhân, ta thật sự không có l·ừ·a ngươi, ngươi không tin có thể hỏi những người kia." Tam Nhãn Tiên Vương tranh thủ thời gian giải t·h·í·c·h.
"Ngươi nói cho ta biết, Quảng Lăng Tiên Vương là hạng người gì?" Hàn Phong nhìn về phía một nữ t·ử có tướng mạo luôn vui vẻ.
"Quảng Lăng Tiên Vương là anh hùng, lúc trước khi Thanh Nguyên Thành bị tà ma c·ô·ng kích, chính là Quảng Lăng Tiên Vương đã ra tay, chỉ là người khác quá nhân từ, nên dưới trướng mới có mấy kẻ bại hoại."
Nữ t·ử này gan rất lớn, còn không quên liếc mắt nhìn qua Tam Nhãn Tiên Vương một cái.
PS: hôm nay hai chương, nghỉ ngơi một chút, ngày mai ba chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận