Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 255: ta cùng Thánh Nữ không thể không nói bí mật

**Chương 255: Ta và Thánh Nữ, bí mật không thể nói**
Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm, loại bảo vật cực kỳ trân quý này, Hàn Phong khẳng định không thể nào từ bỏ.
Bảo vật cường đại như vậy, đổi lại là ai cũng tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha.
Huống chi, Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm rất có thể rơi vào tay Lãnh Hàn Mai, mà Lãnh Hàn Mai lại có đại thù với hắn.
Lãnh Hàn Mai còn là một kẻ cực kỳ nhỏ mọn, điểm này có thể nhìn ra từ cách nàng ta đối đãi Chư Cát Yên Nhiên.
"Hiện tại ta không có cách nào đối phó nàng ta, chủ yếu vẫn là thực lực của ta không đủ, giờ đem những chuyện quan trọng giao phó một chút, trước hết tận lực nâng cao tu vi của mình lên Đại Thừa Kỳ."
Hàn Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trong thế giới tu tiên cường giả vi tôn này, căn bản không có quá nhiều mưu kế.
Quan trọng nhất là thực lực bản thân, chỉ có thực lực cường đại mới là phương pháp giải quyết bất luận khốn cảnh nào.
Hắn bưng chén trà lên uống một ngụm, lập tức cảm thấy trà có chút nguội mất.
"Trà này sao lạnh, còn không mau đi pha trà mới." Hàn Phong nói.
"Vừa rồi rõ ràng là nóng, chính ngươi suy nghĩ chuyện mà quên mất, mới làm trà nguội lạnh, tất cả chỉ có thể trách ngươi." Hồ Thất Tình căm giận bất bình nói.
"Ngươi đây là cùng ta mạnh miệng."
"Dù sao ta mặc kệ, trà này nguội chủ yếu liên quan tới chính ngươi, ngươi muốn uống trà nóng thì tự mình làm."
"Xem ra ta giáo huấn còn chưa đủ, nhất định phải chấp hành gia pháp."
"Ngươi.... Ta đi pha trà cho ngươi là được chứ gì."
Toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp trắng tuyết của Hồ Thất Tình đỏ lên, bờ môi truyền đến cảm giác khác thường.
Không lâu trước đó, nàng cố ý không học pha trà cho tốt, lãng phí rất nhiều thời gian của Hàn Phong.
Hàn Phong sinh khí, hung hăng đánh nàng mấy lần, nói là giáo huấn nhưng trên thực tế là chiếm tiện nghi.
Hồ Thất Tình cảm thấy rất là xấu hổ, giờ bị Hàn Phong uy h·iếp, nàng lập tức thỏa hiệp.
(╥╯^╰╥)
Hiện tại người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đợi nàng thành công thoát hiểm, nhất định phải hảo hảo trả thù Hàn Phong.
"Ngươi còn quên một việc, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, về sau phải gọi ta là chủ nhân, biết không?" Hàn Phong cảnh cáo nói.
"Ngươi mơ tưởng!" Hồ Thất Tình thực sự không thể chịu đựng nổi.
"Xem ra ngươi vẫn là không thể thiếu một trận đòn, không phải vậy ngươi sẽ không đàng hoàng."
"Ta không làm nữa, muốn chém g·iết, muốn lóc t·h·ị·t thì tùy ngươi."
Hồ Thất Tình cũng không n·ổi nữa, từ khi nào phải chịu khuất nhục như vậy.
"Ngươi không sợ chính mình sau khi c·hết, thân thể bị ta bán cho những tà tông kia sao? Ngươi thế nhưng là tương đương quý hiếm." Hàn Phong cười uy h·iếp.
"Ta mặc kệ, dù sao khi đó ta đã c·hết, thân thể chẳng qua chỉ là một bộ thân xác thối tha, tùy cho các ngươi muốn làm gì thì làm." Hồ Thất Tình cực kỳ tức giận.
"Nguyên lai Thất Tình sư nương phóng khoáng như vậy, vậy ngươi khẳng định không đề nghị ta viết « Ta cùng Đoạn Tình Tông Thánh Nữ ba ngày hai đêm » « Phương pháp dạy dỗ Đoạn Tình Tông Thánh Nữ » « Bí mật không thể cho ai biết giữa ta và sư nương của mình » « Thời gian ta cùng sư nương song túc song phi », vân vân."
"Ngươi dám!!"
"Thất Tình sư nương ngay cả thân thể cũng không cần, ta chỉ là ra cái sách, hẳn là không quá đáng đi."
"Ta và ngươi còn chưa p·h·át sinh bất cứ quan hệ nào, ngươi viết linh tinh khẳng định không ai tin."
"Thất Tình sư nương nói đúng, đến lúc đó ta ra sách, khẳng định sẽ nói rõ với mọi người, mấy quyển sách này đơn thuần là hư cấu, hết thảy đều là ta tưởng tượng." Hàn Phong gật đầu tán đồng.
"Ngươi.... Ta nghe lời ngươi là được, ngươi tuyệt đối không được ra sách."
Hồ Thất Tình vẫn là lựa chọn thỏa hiệp.
Nàng cho rằng ra sách loại vật này so với đấu giá t·h·i t·h·ể của mình còn ác liệt hơn, cái này liên quan đến toàn bộ danh dự của Đoạn Tình Tông.
Hàn Phong nếu là đấu giá t·h·i t·h·ể của mình, Đoạn Tình Tông còn có năng lực chuộc về.
Còn có những tà tông mà Hàn Phong nhắc tới, rất có thể vì e ngại quan hệ với Đoạn Tình Tông, chưa hẳn dám thu mua t·h·i t·h·ể của nàng.
Có thể ra sách lại là một chuyện khác, loại vật này làm không cẩn thận liền sẽ lưu truyền đến vạn năm.
Tỷ như Tinh Nguyệt Tông đã sớm diệt vong, thậm chí rất nhiều người còn không biết đến tông môn cường thịnh một thời này.
Nhưng hễ có người nhắc tới « Ta hiếu c·hết Tinh Nguyệt Tông sư tôn » Linh Châu, rất nhiều người liền biết đến.
Mà lại vừa mới còn muốn nhập ngủ đám người, trong nháy mắt khả năng liền tỉnh táo ngay.
Hàn Phong thật muốn đem mấy quyển sách này viết ra, toàn bộ thanh danh của Đoạn Tình Tông căn bản không gánh nổi.
Về phần nàng Hồ Thất Tình có hay không cùng Hàn Phong p·h·át sinh quan hệ, sẽ chẳng còn quan trọng.
Chỉ cần Hồ Thất Tình và Hàn Phong ở chung một mái nhà, thì chuyện gì cũng có thể lập lờ.
Hồ Thất Tình đi pha một ly trà mới, rồi lại tự mình bưng đến trước mặt Hàn Phong.
"Có thể uống trà, coi chừng trà nguội lạnh."
Hồ Thất Tình bất đắc dĩ nói.
"Ân?"
Hàn Phong cau mày.
Hồ Thất Tình cố nén lửa giận trong lòng, dùng ngữ khí cực kỳ ôn nhu: "Chủ nhân, trà đã xong, người phải kịp thời uống, không phải vậy rất có thể sẽ nguội mất, như thế sẽ không ngon."
"Về sau cứ như vậy."
Hàn Phong rất hài lòng gật đầu.
Hồ Thất Tình tức đến mức tay nắm thành quyền, cả người cũng nhịn không được r·u·n rẩy.
Mà đúng lúc này, Phong Ngữ Nhi, t·ử Lăng, Chư Cát Yên Nhiên đồng thời tới.
Chư Cát Yên Nhiên nhìn thấy Hồ Thất Tình bị Hàn Phong sai sử như vậy, cũng vô cùng kinh ngạc.
Nàng là người của Đoạn Tình Tông, khẳng định là đã gặp qua Hồ Thất Tình.
t·ử Lăng cùng Phong Ngữ Nhi ngược lại không có phản ứng quá lớn, một cái là Ma tộc Thánh Tổ, không biết Đoạn Tình Tông Thánh Nữ cũng là bình thường.
Còn Phong Ngữ Nhi trên cơ bản ở trên Thiên Ma Tông tu luyện, nàng ngược lại là nhận biết Thánh Nữ cũ của Đoạn Tình Tông, cũng chính là Lãnh Hàn Mai, không biết đương nhiệm Thánh Nữ Hồ Thất Tình.
"Thánh Nữ? Sao ngươi lại ở chỗ này." Chư Cát Yên Nhiên kinh ngạc.
"Ta ở chỗ này cùng ngươi, tên phản đồ này, có quan hệ gì? Đoạn Tình Tông nuôi dưỡng ngươi lâu như vậy, coi như ngươi bị người ta bắt sống, cũng phải tự bạo cùng đ·ị·c·h nhân đồng quy vu tận mới đúng, đầu hàng đ·ị·c·h nhân, lại còn vì hắn làm việc là ý gì.." Hồ Thất Tình không chút khách khí.
"Ngươi nói đúng."
Trong lòng Chư Cát Yên Nhiên không khỏi một trận hổ thẹn.
Chính như Hồ Thất Tình đã nói, nàng cho dù không phải đối thủ của Hàn Phong, cũng không thể giúp hắn làm việc.
Hiện tại những việc nàng làm, đã không đơn giản là p·h·ả·n· ·b·ộ·i.
"Nói chuyện kiểu gì vậy, chúng ta còn ở đây." Hàn Phong bất mãn nói.
Hồ Thất Tình mới ngậm miệng lại, sợ Hàn Phong thẹn quá hoá giận.
Nàng hiện tại rất sợ Hàn Phong, t·h·ủ· đ·o·ạ·n t·ra t·ấn người của hắn quá nhiều, sợ lại khiến cho chính mình làm ra những việc quá đáng.
"Chư Cát, cái họ này rất quen, ngươi là không phải sinh ra ở Chiến tộc." Phong Ngữ Nhi đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
"Chiến tộc gì? Ta sinh ở Đoạn Tình Tông, sư phụ là Lãnh Hàn Mai." Chư Cát Yên Nhiên cảm thấy rất ngờ vực.
"Ngươi hẳn là người của Chiến tộc, c·ô·ng p·h·áp ngươi tu luyện làm ta rất quen thuộc, lúc trước Tinh Nguyệt Tông cấu kết Ma tộc, chính Chiến tộc đã bí mật báo cho Thiên Ma Tông ta, mới khiến cho Linh Châu tránh thoát khỏi một lần nguy cơ sinh tử." Phong Ngữ Nhi lập tức nhớ tới chuyện cũ.
"Ngươi không cần ở đây nói hươu nói vượn, Chư Cát Yên Nhiên này chỉ là một đệ tử của Đoạn Tình Tông mà thôi, nếu không phải có Đoạn Tình Tông, nàng làm sao có được tu vi này." Hồ Thất Tình lập tức luống cuống.
Lãnh Hàn Mai làm được sự tình rất bí ẩn, nhưng người biết cũng không ít.
Phong Ngữ Nhi, thân là Thánh Nữ trước nay của Thiên Ma Tông, khẳng định đã từng nghe nói qua chuyện này.
Nếu là đem chuyện kia nói ra, chỉ e Chư Cát Yên Nhiên sẽ mất khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận