Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 172: Ngoài ý muốn

**Chương 172: Ngoài ý muốn**
Có một con Thanh Bàn Long cường đại như thế cản trở, Thanh Trúc không cách nào để con mãng xà khổng lồ của ả công kích Hàn Phong.
Ả ta bất đắc dĩ chỉ có thể điều khiển con mãng xà khổng lồ, tiến đến cắn xé không ngừng con Thanh Bàn Long kia.
Quyết định cuối cùng thắng bại, vẫn là hai người Hàn Phong và Kim Thiên Vinh, cuộc chiến giữa hắc bạch thiên ma và Kim Ô đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Hắc bạch thiên ma tung một quyền đánh vào cánh của Kim Ô bàng, âm thanh xương cốt đứt gãy lập tức vang lên.
Vuốt của Kim Ô cào lên trên cánh tay của hắc bạch thiên ma, trong nháy mắt để lại mấy đạo vết thương, máu đỏ tươi trong nháy mắt tuôn ra.
Hàn Phong và hắc bạch thiên ma hợp hai làm một, thực lực tăng lên gấp bội.
Nhưng có một điểm yếu rất trí mạng, đó là hắc bạch thiên ma bị thương, cũng đồng nghĩa với bản thân hắn cũng bị thương.
Vết thương của hai người đều không phải là vết thương trí mạng, hơn nữa còn có năng lực tự chữa lành siêu cường, rất nhanh liền hồi phục.
Chiến đấu được khoảng một nén nhang, Hàn Phong chiếm được ưu thế.
Hắn có Thời Gian Pháp Tắc, nhục thân cường độ không hề kém cạnh Kim Thiên Vinh chút nào.
Theo thời gian không ngừng trôi qua, người chiến thắng cuối cùng sớm muộn cũng là hắn.
Kim Thiên Vinh tự nhiên cũng rõ ràng điều này, hắn hy vọng Thanh Trúc ba người có thể giúp đỡ mình.
Nhưng ba người Thanh Trúc bị kiếm trận và hai con Phệ Kim Trùng vây khốn, bản thân bọn họ đã phải vất vả ứng phó thì làm sao còn có thể giúp được hắn.
"Thánh tử, ta đến giúp người!"
Tu vi của Thanh Điểu cũng không thấp, trước đó không ra tay hoàn toàn là do Kim Thiên Vinh.
Giờ phút này Kim Thiên Vinh gặp nguy hiểm, hắn ta cũng chẳng quản được nhiều như vậy.
Nhưng hắn cũng không thể giúp cho Kim Thiên Vinh, bởi vì Tô Ngân Nguyệt đã ra tay ngăn cản hắn ta.
"Thánh nữ thân là người của Thiên Yêu Tông, vậy mà lại thiên vị người ngoài, việc này nếu để tông chủ biết được, Ngân Lang lão tổ e là cũng không giữ được cô đâu."
"Chuyện của ta chẳng lẽ phải cần ngươi, một tên nô bộc của Kim Ô mạch tới quản sao?"
"Vậy thì đắc tội với Thánh nữ."
Thanh Điểu xông lên sử dụng sát chiêu mạnh nhất, không hề cố kỵ đến thân phận của Tô Ngân Nguyệt.
Ở Thiên Yêu Tông, mỗi yêu mạch đều tự tung tự tác, ngoài mặt nghe theo tông chủ Thiên Yêu Tông, trên thực tế lại đấu đá lẫn nhau.
Thanh Điểu hạ sát thủ với Tô Ngân Nguyệt, Tô Ngân Nguyệt cũng tương tự đáp trả.
Tu vi của Tô Ngân Nguyệt là Hóa Thần hậu kỳ, thấp hơn một đại cảnh giới so với Thanh Điểu.
Nhưng trên người nàng ta lại có huyết mạch Thiên Lang chân linh nồng đậm, trong lúc nhất thời khiến trận đấu bất phân thắng bại.
"Không thể tiếp tục như vậy."
Kim Thiên Vinh vốn cho rằng có ba người Thanh Trúc hỗ trợ, có thể dễ dàng chém g·iết Hàn Phong.
Nhưng hắn không ngờ rằng Hàn Phong lại có nhiều thủ đoạn như thế, chiến đấu vẫn khó khăn như cũ.
Hàn Phong lại đánh ra một quyền, lồng ngực Kim Thiên Vinh lại phải vững vàng chịu một quyền.
Vốn dĩ chỗ này đã bị thương, bây giờ vết thương cũ thêm vết thương mới, khiến cho càng thêm đau đớn.
Kim Thiên Vinh dùng cái mỏ chim nhọn hoắt mổ về phía Hàn Phong, như muốn mổ thủng bụng của hắn.
Nhưng Hàn Phong sao có thể để cho hắn thực hiện được, tung một quyền đập vào đầu Kim Thiên Vinh.
Kim Thiên Vinh biến thành Kim Ô, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ đầu, khiến Kim Thiên Vinh cảm thấy đau đến mức không muốn sống.
Hai người vừa mới bắt đầu giao chiến, Kim Thiên Vinh vẫn còn có thể làm Hàn Phong bị thương.
Nhưng theo thời gian dần trôi, Kim Thiên Vinh chỉ còn có thể chịu đòn.
Kim Thiên Vinh là người cao ngạo, nhưng không có nghĩa là hắn không cảm nhận được t·ử v·ong.
Hiện tại hắn cực kỳ hối hận, không nên không nghe lời cha mình, đến tìm Hàn Phong gây phiền phức.
Kim Thiên Vinh thử bỏ chạy một lần, dưới tình thế mạng mình sắp mất, hắn ta không còn bận tâm đến cái gọi là mặt mũi.
Hắn ta vỗ hai cánh, hướng về nơi xa bỏ trốn.
Nhưng hắc bạch thiên ma do Hàn Phong tạo ra, bẻ gãy cánh của hắn.
Cánh bị bẻ gãy, Kim Thiên Vinh chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định.
Năng lực tự chữa lành của thân thể hắn rất mạnh, nhưng cũng cần có thời gian.
Kim Thiên Vinh lại thử chạy trốn mấy lần, nhưng đều bị Hàn Phong ngăn cản.
Hắn ta biết trốn chạy là không thể, không bằng dốc sức liều mạng một phen, không chừng còn có đường sống.
"Không phải ngươi muốn g·iết ta sao, vậy ta cho ngươi thấy ai sẽ c·hết trước."
Kim Thiên Vinh bắt đầu thiêu đốt Kim Ô huyết dịch trên người, Thái Dương Tinh Hỏa bùng cháy dữ dội.
Hắn ta hoàn toàn biến thành một "mặt trời", ánh sáng tỏa ra thiêu đốt cây cối, núi sông bắt đầu nứt toạc.
"Mọi người mau chạy vào trong tông, hộ tông đại trận e là không duy trì được nữa."
Lệ Thâm Hải vội vàng ra lệnh cho đám người, chạy sâu vào bên trong Hoàng Phong Cốc.
Đám người Hoàng Phong Cốc cũng cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ kia, nhao nhao chạy trốn vào trong tông môn.
Hộ tông đại trận cũng sụp đổ không lâu sau khi bọn họ rời đi.
Những cây tiên thụ tiên thảo ở gần hộ tông đại trận, trực tiếp hóa thành tro tàn.
Mọi người may mắn cho trận chiến này, vừa rồi rút lui chậm một chút, rất có thể sẽ trở thành một ngọn lửa người.
Thanh Trúc, Tô Ngân Nguyệt, Thanh Điểu bọn người, cũng vội vàng tránh xa chiến trường của hai người.
Uy lực của Thái Dương Tinh Hỏa, dù là bọn họ cũng không thể chịu nổi.
Hàn Phong ở gần Kim Thiên Vinh nhất, hắn cảm nhận rõ nhất luồng nhiệt độ đáng sợ này.
Hắn có thể cảm nhận được huyết dịch trên thân bị bốc hơi, da dẻ bắt đầu xuất hiện nứt nẻ.
May mà nhục thân hắn đủ mạnh, nếu không đã bị đốt thành người khô.
"Bây giờ có nên rút lui không?"
Trong lòng Hàn Phong có chút do dự, nhất thời khó mà đưa ra quyết định.
Thái Dương Tinh Hỏa này rất mạnh, nhưng cũng không thể lấy đi tính mạng của hắn.
Nếu Hàn Phong không rút lui, hắn cũng sẽ bị trọng thương.
Thụ thương đối với hắn rất bất lợi, còn ba người Thanh Trúc chưa giải quyết. . .
Nếu rút lui, Kim Thiên Vinh chắc chắn sẽ thừa cơ đào tẩu.
Vừa rồi Kim Thiên Vinh đã thử qua nhiều lần, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đúng lúc hắn còn đang do dự, cảm nhận được trong túi trữ vật có vật gì đó muốn ra ngoài.
Hắn ném vật đó ra, một cái đỉnh nhỏ cổ phác nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt biến thành một cái đỉnh lớn.
Sau đó nắp đỉnh mở ra, hút một lượng lớn Thái Dương Tinh Hỏa vào bên trong.
"Chuyện này là sao?"
Kim Thiên Vinh không khỏi quá sợ hãi.
Hắn ta nhất thời không khống chế được Thái Dương Tinh Hỏa trên thân, toàn bộ đều bị hút đi.
Hư Thiên Đỉnh hấp thu đủ Thái Dương Tinh Hỏa, trở lại kích thước ban đầu trở lại trong tay Hàn Phong.
Kim Thiên Vinh đã triệt để sợ hãi, trong lòng chỉ còn ý nghĩ bỏ chạy.
Thủ đoạn hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, không chỉ không thể khiến Hàn Phong bị thương, còn bị hắn hóa giải dễ dàng.
Hắn ta quay người chạy trốn về phía xa, bị một bàn tay lớn đen trắng của Hàn Phong bóp lấy cổ.
Kim Ô vốn cường đại vô song, lại bị người khác bóp cổ nhấc lên như một con gà con.
"Ngươi mà g·iết ta, phụ thân ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, Thiên Yêu Tông cũng sẽ không tha cho ngươi."
Kim Thiên Vinh sợ Hàn Phong gây bất lợi cho mình, vội vàng nói ra những người đứng sau hắn.
"Ngươi đang uy h·iếp ta sao?"
Hàn Phong gia tăng lực tay, khiến Kim Thiên Vinh trực tiếp ngất đi.
Đến cả hai phân thân Đại Thừa kỳ hắn còn g·iết c·hết, há lại sợ cái uy h·iếp của Kim Thiên Vinh.
Hàn Phong không hủy đi nhục thân của Kim Thiên Vinh, giữ lại còn để dùng luyện chế chân linh tinh huyết.
Thân thể càng hoàn chỉnh, chân linh huyết dịch luyện chế được càng nhiều.
Hắn giải quyết xong Kim Thiên Vinh, liền đi tới trước mặt Tô Ngân Nguyệt.
Dù sao tu vi của Tô Ngân Nguyệt cũng kém hơn Thanh Điểu một đại cảnh giới, theo thời gian, tình cảnh càng ngày càng yếu thế.
Hàn Phong cũng nhận ra điều này, không quản ba người Thanh Trúc nữa, vừa thoát thân liền tới giúp Tô Ngân Nguyệt.
"Hàn lão ma, ngươi người này vẫn rất có lương tâm, vừa thoát thân liền biết tới cứu ta, trước đó còn muốn ngày nào đó đeo xích chó cho ngươi, lôi ngươi đi dạo một vòng ở Thiên Nam, bây giờ nhìn dáng vẻ tốt của ngươi như vậy, ta liền bỏ qua cho ngươi."
"Ta đối với cún nhà mình rất tốt, sợ nàng ta chịu một chút xíu tổn thương."
"Ngươi có biết nói chuyện hay không?"
"Không!"
Hàn Phong đã quen với phương thức nói chuyện của Tô Ngân Nguyệt, không hề có một chút ý tứ tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận