Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 485: thần bí tiểu thế giới

**Chương 485: Tiểu thế giới thần bí**
Cả hai thế lực tất yếu sẽ p·h·át sinh xung đột lớn, hoàng kim bộ lạc cho rằng chính Quảng Lăng Chuẩn Đế làm, Quảng Lăng Chuẩn Đế có nỗi khổ khó nói.
Hoàng kim bộ lạc nếu vận dụng toàn bộ uy năng của Cửu Lê hình, đem Quảng Lăng Chuẩn Đế c·h·é·m g·iết thì tốt.
Nếu Quảng Lăng Chuẩn Đế c·h·ết, Hàn Phong có thể lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ba người tiến vào chủ mộ thất, cây đuốc tr·ê·n vách tường tự động bùng cháy, soi sáng toàn bộ mộ thất trở nên rực rỡ.
Tr·ê·n vách tường mộ thất có rất nhiều bức bích họa với sắc thái tươi tắn, bích họa khắc ghi lại những sự tích của Hỏa Văn Tiên Đế.
Tấm bích họa thứ nhất miêu tả cảnh tượng Hỏa Văn Tiên Đế ra đời, toàn bộ bầu trời đều là một màu đỏ rực.
Còn có Chân Long, Phượng Hoàng bay ngang qua không trung, công khai biểu thị sự xuất hiện của Hỏa Văn Tiên Đế không tầm thường, ngụ ý man di trời sinh đã là vương giả.
Lần trước Hàn Phong ở Trường Thanh Đế Lăng, cũng đã thấy những bức bích họa tương tự.
Vạn cổ một Thanh Liên!
Trường Thanh Yêu Đế dùng thủ p·h·áp tương tự, cũng nói rõ xuất thân của mình không tầm thường.
Những bức bích họa này miêu tả quá trình quật khởi ban đầu của Hỏa Văn Tiên Đế, cho đến vạn năm sau cường thế thành Đế.
Đặc biệt là cảnh Hỏa Văn Tiên Đế thành Đế, còn có cường giả sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu không cho phép ông thành Đế.
Hỏa Văn Tiên Đế tùy ý sử dụng một thần thông, liền đ·á·n·h lui cường giả sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu.
Hàn Phong vừa nhìn liền biết là giả, nếu Hỏa Văn Tiên Đế thực sự lợi h·ạ·i như vậy, lúc tuổi già đã không khắc ấn đầy hỏa diễm ấn ký tr·ê·n người.
Rất có dáng vẻ ngươi muốn g·iết ta, ta liền liều mạng một đổi một với ngươi.
Dù sao ta Hỏa Văn Tiên Đế đã đến tuổi xế chiều, chi bằng cùng bị các ngươi thu hoạch, không bằng k·é·o một người trong các ngươi làm đệm lưng.
Tiên Đế sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu đương nhiên sẽ không đồng ý, bọn hắn chỉ cần không phải hình thần câu diệt, thì đều là vĩnh sinh bất t·ử.
Nếu Hỏa Văn Tiên Đế còn chưa thành Đế, liền gặp phải người của sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu, lại có thể sống sót từ trong tay bọn họ.
Hắn sẽ không áp dụng phương p·h·áp h·è·n· ·m·ọ·n kia, mà sẽ giống như Cửu Lê Tiên Đế.
"Mẹ, mẹ không phải nói Hỏa Văn Tiên Đế lúc tuổi già, vì tr·ê·n thân khắc rất nhiều hỏa diễm đường vân, người của sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu đều không dám chọc, sao ở đây lại thể hiện ông ấy rất lợi h·ạ·i, còn đ·u·ổ·i được người của sinh m·ệ·n·h c·ấ·m khu."
Như Như tuổi còn nhỏ, nhưng lại hiểu biết mọi thứ.
Rất nhiều chuyện Bảo Hoa thủy Tổ không hiểu, nàng đều biết.
Điều này cũng dẫn đến việc Hàn Phong và Bảo Hoa thủy Tổ, đều không coi Như Như là một đứa trẻ.
"Đây gọi là tô điểm cho bản thân, rất nhiều người đều chỉ muốn để người khác thấy được mặt lợi h·ạ·i của mình, không muốn để người khác thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của mình." Bảo Hoa thủy Tổ vừa cười vừa nói.
"Con hiểu rồi, nói dễ nghe một chút là tô điểm cho bản thân, nói khó nghe một chút chính là không biết x·ấ·u hổ." Như Như khẽ gật đầu nói.
"Có thể hiểu như vậy."
Bảo Hoa thủy Tổ gật đầu.
Hàn Phong không dừng lại thêm ở những bức bích họa tr·ê·n tường, phần lớn những bức bích họa này đều là Hỏa Văn Tiên Đế tự tâng bốc mình, không có giá trị thực tế.
Ba người đi qua khu vực bích họa, liền tiến vào một đại điện.
"Ta chính là ở chỗ này bị một bộ hài cốt Tiên Vương cảnh giới làm cho bị thương." Bảo Hoa thủy Tổ lòng còn sợ hãi nói.
"Không sao, chúng ta trực tiếp đi vào thôi." Hàn Phong dẫn đầu đi vào.
Hắn vừa mới tiến vào đại điện, lập tức p·h·át giác được có gì đó không ổn.
Một cánh tay toàn màu đen hướng về phía Hàn Phong chộp tới, Hàn Phong bắt lấy cổ tay.
Cánh tay toàn màu đen này vồ xuống, hướng về cánh tay Hàn Phong chộp tới.
"Coi chừng!"
Bảo Hoa thủy Tổ nhắc nhở.
Cương t·h·i Tiên Vương cảnh giới này có trí tuệ rất cao, biết móng tay của mình có t·h·i đ·ộ·c, bắt được người khác có thể khiến họ nhiễm độc.
"Phanh" một tiếng.
Cương t·h·i tự cho móng tay mình sắc bén, đụng phải làn da của Hàn Phong liền lặng lẽ đ·ứ·t gãy.
Tay Hàn Phong đã nắm thành quyền, dùng sức đấm một quyền vào đầu cương t·h·i.
"Oanh" một tiếng!
Đầu của cương t·h·i nổ tung, thứ đỏ thẫm bên trong văng ra đầy đất.
"Cái này....cũng quá lợi h·ạ·i."
Bảo Hoa thủy Tổ kinh ngạc há hốc miệng.
Cô nghĩ Hàn Phong có thực lực rất cường đại, nhưng không nghĩ tới lại cường đại đến thế.
Cương t·h·i đã làm cô bị thương này, hẳn là cũng có thực lực Tiên Vương trở lên, lại bị Hàn Phong dễ dàng c·h·é·m g·iết.
Nếu Hàn Phong giằng co một chút với cương t·h·i này, sau đó mới c·h·é·m g·iết nó thì cô sẽ không ngạc nhiên.
Bảo Hoa thủy Tổ không khỏi nhớ tới lời của Như Như, Hàn Phong toàn lực, ngay cả Chuẩn Đế cũng có thể c·h·é·m g·iết.
Vậy Hàn Phong c·h·é·m g·iết một cương t·h·i cấp bậc Tiên Vương, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Thủ vệ đại điện này là ba cương t·h·i Tiên Vương, đều bị Hàn Phong c·h·é·m g·iết toàn bộ.
"Không đúng! Nơi này có ba cương t·h·i khôi lỗi cấp bậc Tiên Vương thủ vệ, làm sao có thể không có bất kỳ bảo vật nào." Bảo Hoa thủy Tổ có chút thắc mắc.
"Ta biết nơi này có gì."
Như Như hưng phấn chạy về một phía, rồi lập tức biến m·ấ·t.
"Như Như!!"
Bảo Hoa thủy Tổ giật mình kêu lên, vội vàng chạy theo.
Sau đó cô cũng biến m·ấ·t, Hàn Phong sắc mặt bình tĩnh, cũng đi theo.
Hàn Phong tiến vào một tiểu thế giới, nơi này trời xanh mây trắng, thảo nguyên trải dài vô tận.
Tr·ê·n thảo nguyên có vô số dê b·ò, đang ăn cỏ.
Bên cạnh có dòng suối trong vắt chảy qua, không khí vô cùng trong lành.
"Nơi này đẹp quá!"
Bảo Hoa thủy Tổ kinh ngạc trước hình ảnh trước mắt, nhưng lại cảm thấy không đúng: "Tiểu thế giới này rất đẹp, nhưng cũng không đáng để một Tiên Đế cường giả trân t·à·ng như vậy."
"Ngươi không cảm thấy nơi này có gì đặc biệt sao?" Hàn Phong cười hỏi.
"Không có gì đặc biệt a! Đây không phải là một thảo nguyên rất bình thường sao." Bảo Hoa thủy Tổ cảm thấy rất khó hiểu.
"Mụ mụ ngốc quá, ca ca có ý là dê b·ò tr·ê·n thảo nguyên, những con dê b·ò đó không phải thứ đơn giản."
Ánh mắt Như Như nhìn chằm chằm vào những con dê b·ò, nước miếng bất giác chảy ra.
Cảnh giới của nàng đang ở Trúc Cơ kỳ, còn chưa hoàn toàn tịch cốc, thỉnh thoảng cần phải ăn một chút gì đó.
Quảng Lăng Thành rất hỗn loạn, lại có ngoại tộc cường đại.
Ngay cả Quảng Lăng Tiên Vương cũng không gánh nổi, sau khi x·á·c nh·ậ·n không tìm được hỏa văn đế lăng, dứt khoát lựa chọn rời khỏi Quảng Lăng Thành.
Trước khi Như Như gặp Bảo Hoa thủy Tổ, cơ bản đều là đói no thất thường, toàn nhặt đồ ăn thừa cơm thừa để ăn.
Nơi ở căn bản cũng không có, nàng chỉ có thể tìm một góc hẻo lánh để ở.
May mắn Như Như có thể tự ẩn giấu khí tức và dự cảm trước nguy hiểm, rất nhiều người đều khó mà p·h·át hiện ra nàng, chỉ coi nàng là một luồng không khí.
Bảo Hoa thủy Tổ có thể nhìn thấy nàng cũng là cơ duyên trùng hợp, lúc đó Như Như mấy ngày không ăn cơm, khí tức tr·ê·n thân giảm xuống thấp nhất.
Nàng là tiên t·h·i·ê·n thần ma, năng lực nh·ậ·n biết mạnh hơn người thường rất nhiều, mới p·h·át hiện ra Như Như.
Bảo Hoa thủy Tổ mua một ít đồ cho Như Như ăn, sau đó Như Như liền dựa dẫm vào cô.
Như Như nói trước kia trong ký ức, mẹ của mình cũng thường mua đồ ăn cho nàng, tướng mạo của mẫu thân vô cùng xinh đẹp.
Lúc đó Bảo Hoa thủy Tổ có dung mạo là một người phụ nữ t·r·u·ng niên, có lẽ tiểu nữ hài quá nhớ mẹ.
Trong mắt rất nhiều đứa trẻ, cha mẹ luôn là người tốt nhất.
Bây giờ Bảo Hoa thủy Tổ nghĩ lại, cảm thấy Như Như đã nhìn xuyên qua mặt nạ, thấy được dung mạo thật của mình.
Năng lực của Như Như rất thần bí, khiến người ta khó mà hiểu được.
Bảo Hoa thủy Tổ cảm thấy, có thể khiến Như Như chảy nước miếng, chắc chắn là đồ ăn vô cùng ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận