Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 558: Đạo Nhất Tiên Đế tật xấu

**Chương 558: Tiền án của Đạo Nhất Tiên Đế**
"Chờ thêm chút nữa."
Trong lòng Đại Hắc Cẩu, nỗi sợ hãi lại tăng thêm.
"Còn có chuyện gì sao?"
Hàn Phong kiên nhẫn hỏi.
"Lát nữa chúng ta không được sử dụng bất kỳ Tiên Khí nào."
"Không thành vấn đề."
Trong lòng Đại Hắc Cẩu vẫn run rẩy, người trước mắt mang đến cho nó áp lực quá lớn.
Nhưng bên cạnh có Khương Thấm Tâm và Bảo Hoa Thủy Tổ quan chiến, nó không thể không ứng chiến.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi."
Hàn Phong muốn giáo huấn Đại Hắc Cẩu này một trận, cái miệng thật sự quá tiện.
"Đợi thêm chút nữa."
Đại Hắc Cẩu vội vàng kêu dừng.
Hàn Phong không thèm để ý tới Đại Hắc Cẩu nữa, tung ra trọng quyền về phía nó.
"Á ô!"
Từ cổ họng Đại Hắc Cẩu phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Đánh người không nên đánh mặt, sau này ta còn phải dựa vào gương mặt này kiếm cơm."
"A! Đau quá."
"Đã nói không nên đánh mặt, sau này ta làm sao kiếm cơm."
Thân thể của Hàn Phong hội tụ các loại Chân Linh chi huyết và Hư Không Thần Thể, mạnh hơn Đại Hắc Cẩu không chỉ một chút.
Trận chiến vừa mới bắt đầu, hắn liền nghiền ép Đại Hắc Cẩu mà hành hung.
"Đây là ngươi ép ta."
Đại Hắc Cẩu gầm thét, sử dụng tuyệt học của bản thân.
"Hầu Tử Thâu Đào!" (Khỉ trộm đào) "Đáy Biển Lao Châm!" (Đáy biển mò kim) "Ô Nha Tọa Lão Ưng!" (Quạ đen cưỡi lão ưng) Những thủ đoạn vừa rồi hắn mới dùng qua, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
"Đại Hắc Cẩu này thật sự không đứng đắn." Bảo Hoa Thủy Tổ thấy vậy mặt đỏ bừng.
"Hàn ca ca đánh hay lắm, Đại Hắc Cẩu này cần phải giáo dục cho tốt." Khương Thấm Tâm vừa cười vừa nói.
Đại Hắc Cẩu sử dụng những thủ đoạn này, đối với tu sĩ cùng cảnh giới thường có tác dụng lớn.
Nhưng trên người Hàn Phong lại không có chút tác dụng nào, bởi vì căn bản là không chạm tới được.
Lại đánh thêm nửa nén hương, thân thể Đại Hắc Cẩu đã sưng thành một con heo mập.
"Đừng đánh nữa, ta nhận thua."
Đại Hắc Cẩu chịu không nổi đành đầu hàng.
"Sớm nên như vậy, sẽ không thảm như vậy."
Hàn Phong dừng tay.
Mọi người ở đây còn tưởng rằng chiến đấu đã kết thúc, Đại Hắc Cẩu đột nhiên vùng lên, cầm một chiếc chuông lớn màu đen chụp lấy Hàn Phong.
"Ngươi sao lại lật lọng, nói xong không sử dụng Tiên Khí, sao ngươi lại sử dụng Tiên Khí chứ?" Khương Thấm Tâm vội vàng chạy tới.
"Ta không phải người, ta là một con Đại Hắc Cẩu, hơn nữa hắn có thể để cho ta sử dụng Cực Đạo vũ khí của ta, đây là vinh hạnh của hắn mới đúng." Đại Hắc Cẩu thản nhiên nói.
"Mau thả Hàn Phong ra." Bảo Hoa Thủy Tổ lo lắng nói.
"Không được, không thể khinh địch thả hắn ra như vậy."
Đại Hắc Cẩu ra vẻ cao nhân: "Ta có thể thả ngươi ra, nhưng ngươi phải làm nhân sủng của ta, nếu không ngươi đừng hòng ra ngoài.
Hiện tại ta nói rõ với ngươi, chiếc chuông lớn này của ta đừng nói là ngươi, một Chuẩn Đế không ra được, mà ngay cả Chí Cường Tiên Đế cũng khó mà thoát ra."
"Vậy sao?"
Giọng nói của Hàn Phong vang lên bên ngoài chuông lớn.
"Ngươi làm sao ra được?"
Đại Hắc Cẩu vẻ mặt không dám tin.
"Ngươi không cần quan tâm ta ra bằng cách nào, ta chỉ biết sau này ngươi sẽ rất thảm."
"Đừng đánh mặt."
Hàn Phong sử dụng hiệu quả Hư Không Thần Thể, có thể tạm thời làm cho thân thể hư hóa.
Chiếc chuông lớn màu đen kia của Đại Hắc Cẩu, nhìn rất huyền diệu.
Nếu Hàn Phong bị nhốt ở bên trong, thật sự không dễ thoát ra.
Sau đó, hắn đối với Đại Hắc Cẩu chính là một trận cuồng phong bạo vũ, đánh cho Đại Hắc Cẩu bán thân bất toại.
Bất quá Đại Hắc Cẩu không phải hậu đại Chân Linh bình thường, bị đánh không bao lâu liền khôi phục như cũ.
Đại Hắc Cẩu tốt sẹo quên đau, lại bắt đầu gào thét đòi thu nhân sủng.
Bộ lạc Hỏa Diệu đều hiểu thực lực của Đại Hắc Cẩu, nên không ai coi những lời của nó là thật.
Lúc đầu Đại Hắc Cẩu cảm thấy chơi đã chán, chuẩn bị rời khỏi bộ lạc Hỏa Diệu.
Nhưng khi Hàn Phong lấy ra một con Thần Ngưu (trâu thần) để ăn, Đại Hắc Cẩu liền bám riết lấy bộ lạc Hỏa Diệu.
Đại Hắc Cẩu mỗi ngày nhớ đến Thần Dương (dê thần), hận không thể một hơi ăn hết tất cả.
Thỉnh thoảng Hàn Phong phải đánh Đại Hắc Cẩu một trận, nếu không Đại Hắc Cẩu sẽ được đà lấn tới.
Mặc dù Đại Hắc Cẩu là một con chó có hành vi phóng túng, nhưng nó cũng có khắc tinh.
Khắc tinh này chính là Như Như.
Có lẽ do Như Như là quan hệ của Thôn Thiên Ma Đế, đã trấn nhiếp nó.
Hàn Phong cũng không đuổi Đại Hắc Cẩu đi, Đại Hắc Cẩu biết không ít bí mật, giữ lại nó tương lai chắc chắn có tác dụng.
Hắn không tin Đại Hắc Cẩu là do trùng hợp mới tiến vào tiểu thế giới ở sâu trong Man Hoang.
Hàn Phong dò hỏi Đại Hắc Cẩu về tiểu thế giới ở sâu trong Man Hoang, nhưng đều bị Đại Hắc Cẩu đổi chủ đề.
Hắn cũng không vội, đợi khi nào Đại Hắc Cẩu muốn nói thì sẽ biết.
"Tính toán thời gian, Đạo Nhất Tiên Đế và Tai Hoạ Tiên Đế sắp đến."
Hàn Phong tính toán thời gian, một tháng đã trôi qua...
Trong một mảnh hoang mạc.
Có một nam tử anh tuấn mặc áo trắng thêu đầy mây xanh (Thanh Vân), đang hướng về bộ lạc Hỏa Diệu.
Phía sau hắn là một nam tử tuấn mỹ mặc áo đen, theo sát phía sau.
"Đạo Nhất, chúng ta là đồng đội, nên sóng vai mà đi mới đúng, ngươi cứ một mình độc hành như vậy, thật sự không tử tế." Tai Hoạ Tiên Đế oán giận nói.
"Ngươi tốt nhất cách ta xa một chút, ta không muốn gặp phải chuyện không rõ ràng." Đạo Nhất Tiên Đế lạnh lùng nói.
Hắn sống gần hai Kỷ Nguyên, khoảng chừng hai tỷ năm.
Đồng đội của Tai Hoạ Tiên Đế mỗi lần đều có thể xảy ra bất trắc, hắn không tin đây đều là ngoài ý muốn.
"Đoạn đường sau này không cần ngươi đi theo, ta tự mình đi."
Đạo Nhất Tiên Đế lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn không để ý Tai Hoạ Tiên Đế có đồng ý hay không, một mình đi về phía bộ lạc Hỏa Diệu.
"Đạo Nhất Tiên Đế này, thảo nào có thể sống sót qua Kỷ Nguyên trước, sự cẩn thận này so với những người đồng hành cùng ta trước đây thì không ai bằng."
Tai Hoạ Tiên Đế không còn vẻ cười đùa như trước, mà thêm một phần lão luyện.
Đạo Nhất Tiên Đế đi không bao lâu, hắn cũng theo sát phía sau.
"Gia hỏa này không đuổi theo là tốt rồi."
Đạo Nhất Tiên Đế nhìn như tiêu sái, nhưng kỳ thực đều đang quan sát phía sau.
Khi hắn cảm giác được Tai Hoạ Tiên Đế không đến, không kìm được thở phào một hơi.
Tai Hoạ Tiên Đế này quá tà tính, hắn tốt nhất vẫn nên cách xa một chút.
"Hàn Phong, tử kỳ của ngươi đến rồi."
Đạo Nhất Tiên Đế thích phóng ra Tiên Đế uy áp khủng bố, hướng về bộ lạc Hỏa Diệu mà đi.
Lần này, hắn không chỉ muốn giết Hàn Phong, mà còn muốn giết chết Thanh Khâu Nữ Đế.
Tuy nói, đợi thêm một thời gian nữa là đến cuối Kỷ Nguyên, có thể tùy ý thu hoạch "rau hẹ" Tiên giới, nhưng hắn đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Hắn không lo lắng Thanh Khâu Nữ Đế, vết thương trên người Thanh Khâu Nữ Đế là do Sơn Chủ Bất Lão Sơn đánh, muốn khôi phục là một việc cực kỳ khó khăn.
Điều duy nhất Đạo Nhất Tiên Đế lo lắng là Hàn Phong.
Hàn Phong ở Tiên Vương cảnh giới đã có thực lực khủng bố như vậy, đến Tiên Đế cảnh giới sợ là ít nhất cũng phải là Chí Cường Tiên Đế.
Đạo Nhất Tiên Đế rất sợ Hàn Phong trả thù, hắn muốn đề phòng trước khi mọi chuyện xảy ra.
Trong chốc lát, trên không trung bộ lạc Hỏa Diệu mây đen dày đặc, lôi đình gầm vang.
"Đã đợi ngươi rất lâu."
Hàn Phong biết ai đã đến.
Hắn bảo Khương Thấm Tâm mở đồ đằng trụ, để mọi người trốn vào trong cung điện.
Còn Hàn Phong mang theo Thần Nông Đỉnh, đi về phía Đạo Nhất Tiên Đế.
Đạo Nhất Tiên Đế không muốn để Hàn Phong trưởng thành, muốn sớm giải quyết mối họa lớn trong lòng này.
Hàn Phong cũng tương tự muốn sớm giải quyết Đạo Nhất Tiên Đế, đề phòng cuối Kỷ Nguyên Đạo Nhất Tiên Đế ra tay với hắn.
Đạo Nhất Tiên Đế này từng có tiền án.
Vì có thể gia nhập Bất Lão Sơn, hắn đã bán đứng Thanh Khâu Tiên Quốc, nơi cưu mang hắn, khiến cho toàn bộ người của Thanh Khâu Tiên Quốc phải chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận