Tu Tiên Mô Phỏng: Từ Diệt Tông Bắt Đầu

Chương 336: Trương Tiểu Phàm kế hoạch

**Chương 336: Kế hoạch của Trương Tiểu Phàm**
Phía sau thiếu niên tướng mạo bình thường là Trương Đĩnh, Trương Đĩnh ở bên cạnh hắn, đến cả thở mạnh cũng không dám.
"Sư tổ! Ngài xuất quan rồi sao."
Trương Phụng Hiền lộ vẻ vui mừng.
Thiếu niên có khuôn mặt bình thường này không phải ai khác, chính là Trương Tiểu Phàm, người sáng lập Khốn Thi Tông.
Hắn lập tức quên đi sự đáng sợ của Hàn Phong, vội vàng đi tới bên cạnh Trương Tiểu Phàm.
Tiên Thi cũng thừa dịp Hàn Phong phân tâm, đi tới bên cạnh Trương Tiểu Phàm.
"Sư tổ, ngài nhất định phải giúp chúng ta diệt trừ người này, vừa rồi chính hắn đã ép ta, bắt ta phải dẫn hắn tới nội khố của Khốn Thi Tông chúng ta." Trương Phụng Hiền giở trò ác nhân cáo trạng trước.
Sắc mặt Trương Tiểu Phàm rất khó coi, hắn nắm lấy bên hông Trương Phụng Hiền.
Tuy không phải cánh tay tráng kiện, nhưng lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
"Sư tổ, ngài làm cái gì vậy?"
Trương Phụng Hiền sợ tới mức toàn thân run rẩy, nhưng hắn còn chưa nói xong câu nói với giọng điệu cứng rắn, đã bị Trương Tiểu Phàm há miệng nuốt vào.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết của Trương Phụng Hiền vang lên, đến khi bị Trương Tiểu Phàm nuốt chửng hoàn toàn, tiếng kêu thảm thiết mới im bặt.
Hắn không thể nào ngờ được, bản thân không c·hết trong tay Hàn Phong, mà lại c·hết trong tay Trương Tiểu Phàm.
Hơn nữa còn bị Trương Tiểu Phàm coi như đồ ăn nuốt chửng, nỗi thống khổ trước khi c·hết còn không bằng bị Hàn Phong g·iết c·hết.
Sau khi tiêu hóa Trương Phụng Hiền, thân thể Trương Tiểu Phàm phình to lên, lớn hơn gấp đôi so với lúc trước.
Trương Đĩnh và Tiên Thi bọn người nhìn thấy cảnh này, lập tức sợ đến vong hồn bay lên.
Bọn hắn cũng cảm nhận được Trương Tiểu Phàm không ổn, lập tức muốn rời xa hắn.
Nhưng Trương Tiểu Phàm nào có thể buông tha bọn hắn, khẽ vươn tay bắt lấy một người.
"Sư tổ tha mạng a!! Ta là tổ sư đời thứ tám của Khốn Thi Tông, đối với toàn bộ Khốn Thi Tông luôn tận tâm tận lực, chưa từng làm chuyện xấu."
"Vậy thì thế nào?"
Trương Tiểu Phàm một ngụm nuốt Thi Vương vào, tiếng kêu thê thảm lại vang lên.
Hắn lau đi v·ết m·áu đen ở khóe miệng, nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng: "Tất cả các ngươi đều là do ta ban cho, nếu không phải ta truyền thụ cho các ngươi 'thi kinh', các ngươi đã sớm c·hết già, hóa thành đất vàng."
"Hiện tại các ngươi vẫn còn sống được, tất cả đều là nhờ ta, đến lượt các ngươi báo đáp ta, hãy trở thành một phần của ta."
Trương Đĩnh và Tiên Thi bọn người chưa chạy được bao xa, liền bị lực lượng vô hình chặn lại.
"Đáng c·hết!"
Trương Đĩnh bọn người thi triển toàn lực, nhưng cũng không thể phá vỡ lực cản vô hình.
Ngay khi mọi người đang cố gắng phá vỡ bức tường vô hình này, lại có một Thi Vương bị Trương Tiểu Phàm bắt đi.
Trương Tiểu Phàm nuốt trọn cả người đó, tiếng kêu thảm thiết vang vọng xung quanh.
Đặc biệt là Tiên Thi, toàn thân không nhịn được run rẩy, hắn ở Thái Thanh Môn cũng từng thôn phệ như vậy.
Nhưng so với Trương Tiểu Phàm thì kém xa, đồng thời Tiên Thi cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi khi bị người khác thôn phệ.
Sau khi có một người bị thôn phệ, bọn hắn rốt cuộc không áp chế nổi nỗi sợ hãi trong lòng.
Trước kia bọn hắn cảm thấy Hàn Phong rất đáng sợ, nhưng giờ mới phát giác Hàn Phong là người tốt.
Tiên Thi vội vàng qùy xuống, níu lấy góc áo Hàn Phong: "Đại nhân cứu mạng a! Vừa rồi là ta có nhiều chỗ đắc tội, ở đây ta xin lỗi, chỉ cần ngài tha cho ta một mạng, về sau ta chính là một con chó của ngài, ngài muốn ta làm gì, ta liền làm cái đó."
"Vừa rồi ngươi không phải chạy rất nhanh sao, bây giờ tại sao lại tới đây cầu ta." Hàn Phong cười lạnh nói.
"Lần này ta không chạy nữa, ta sẽ đi theo bên cạnh ngài." Tiên Thi vội vàng nói.
"Thành ý đâu?"
Tiên Thi từ trong miệng phun ra một hạt châu, hạt châu này là bản mệnh của hắn.
Nếu Hàn Phong nghiền nát nó, Tiên Thi không c·hết cũng tàn phế.
"Cũng không tệ lắm, ta tạm thời che chở cho ngươi, nhưng nếu để ta phát hiện ngươi phản bội, đừng trách ta vô tình." Hàn Phong cảnh cáo nói.
"Không."
Tiên Thi sợ Hàn Phong hối hận, vội vàng trả lời.
Trải qua nhiều lần giáo dục của Hàn Phong, Tiên Thi đã sớm mất đi ngạo khí lúc trước.
Trước kia hắn cảm thấy chỉ cần có đủ huyết thực, liền có thể vô địch tại cái giao diện cấp thấp này.
Nhưng trước mặt Hàn Phong, hắn phát hiện dù có giãy giụa thế nào, cũng chỉ là phí công mà thôi.
Chi bằng đi theo Hàn Phong, có thể bảo toàn tính mạng.
"Tiền bối, ta nguyện ý giao Thi Châu cho ngài, chỉ cần ngài có thể bảo vệ ta là được."
"Tiền bối ngài không phải ưa thích linh thạch sao, ta có không ít linh thạch ở chỗ này, toàn bộ đều có thể dâng hiến cho ngài."
"Ta cũng vậy, chỉ cần tiền bối có thể bảo vệ ta, ta có thể cho ngài bất cứ thứ gì."
Trải qua sự giày vò của Hàn Phong và Trương Tiểu Phàm, mười Thi Vương của Khốn Thi Tông chỉ còn lại không đến tám.
Tám Thi Vương có thể sống đến bây giờ, không phải là do bọn hắn đủ mạnh, mà là do đủ may mắn.
Cũng chính tám Thi Vương này đã bị dọa cho vỡ mật, đối với Hàn Phong mới có thể như vậy.
"Các ngươi cần phải hiểu rõ, muốn ta che chở các ngươi có thể, sau khi giao Thi Châu cho ta, mỗi người các ngươi phải giao ra ba tỷ viên linh thạch cực phẩm, đây gọi là phí bảo hộ, biết không?" Hàn Phong cảnh cáo nói.
"Không có vấn đề."
Tám Thi Vương, tính cả Tiên Thi, đồng thanh đáp lại.
"Các ngươi cần phải suy nghĩ kĩ, nếu không nộp đủ số linh thạch cực phẩm, thủ đoạn của ta sẽ còn ác độc hơn." Hàn Phong lạnh lùng nói.
"Hàn tiền bối ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ gom đủ."
Chín người, bao gồm cả Tiên Thi, có chút do dự, sau đó đáp ứng yêu cầu của Hàn Phong.
Ba tỷ viên linh thạch cực phẩm này là rất nhiều, nhưng cũng không quan trọng bằng tính mạng của bản thân.
"Ngươi khẳng định muốn che chở bọn hắn sao?"
Trương Tiểu Phàm lạnh lùng nói.
Lần lượt thôn phệ ba Thi Vương, thân hình của hắn đã phát sinh biến hóa rất lớn, từ một thiếu niên phát dục thành một thanh niên.
Đi theo sự thay đổi của hình thể, khí tức trên người hắn, lúc này rất tiếp cận Độ Kiếp kỳ.
Tuổi thọ của Trương Tiểu Phàm thật sự quá dài, tuổi thật có lẽ đã lên tới năm triệu tuổi.
Hắn sống đến mức thiên địa khó chứa, không thể không che giấu.
Việc sáng lập toàn bộ Khốn Thi Tông cũng là âm mưu của hắn, để khi xuất quan có đủ "thức ăn".
Vốn dĩ trong kế hoạch của Trương Tiểu Phàm, sẽ không xuất quan sớm như vậy.
Hắn cũng biết Ma Tộc Đại Lục sẽ có lỗ hổng thông hướng Tiên giới hình thành, chuẩn bị đến lúc đó mới xuất quan.
Khi đó, đám Thi Vương của Khốn Thi Tông sẽ phát huy tác dụng, trở thành thức ăn của Trương Tiểu Phàm, giúp thực lực của hắn nhanh chóng tăng lên.
Có thể tất cả những điều này đều bị sự xâm nhập của Hàn Phong phá vỡ, Trương Tiểu Phàm không thể không tỉnh lại sớm.
Thậm chí hắn cảm thấy nếu mình chậm trễ, toàn bộ Thi Vương của tông môn đều phải c·hết.
Còn về việc Trương Tiểu Phàm sở hữu thực lực không kém hơn La Hầu Thủy Tổ, lại trốn ở Khốn Thi Tông không phi thăng cũng là có nguyên nhân.
Nguyên nhân này là, dị chủng thành tiên, sẽ gặp phải thiên kiếp kinh khủng hơn.
Thực lực của Trương Tiểu Phàm có mạnh hơn tổ sư đời thứ nhất của Thái Thanh Môn một chút, nhưng cũng không chống lại được thiên kiếp mạnh hơn.
"Không thấy được sao? Người ta đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, ta rất khó mà không đáp ứng." Hàn Phong nói với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
"Vốn dĩ ta định thôn phệ xong tám người này, sẽ g·iết ngươi, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể là ta sớm động thủ." Trương Tiểu Phàm lạnh lùng nói.
Toàn thân hắn trở nên đen kịt, khí tức bắt đầu không ngừng tăng lên.
Trương Tiểu Phàm cầm trên tay một thanh cốt kiếm, cốt kiếm tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.
"Lạnh quá a!"
Cỗ băng hàn này ngay cả thể chất Thi Vương cũng xuyên thấu, khiến tám người còn lại cảm thấy lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận